Chương 146_Tấn công
Mọi thứ cứ như là một thước phim quay chậm vậy, không ai có thể phản ứng kịp trước đòn tấn công bất ngờ từ trong bóng tối đó. Yoru dường như đã dùng hết sức lực còn sót lại của mình mà đẩy ngã Tsuna ra xa, cuống họng nháy mắt đều tràn ngập mùi vị của máu tanh, len ra khỏi khuôn miệng mà tuôn ra ngoài. Cô yếu ớt ho khùn khục từng tiếng, khuôn mặt trắng bệch cùng đôi mắt trống rỗng nhìn xuống lồng ngực bị dây xích bạc đâm xuyên qua, máu tươi bắn ra khắp nơi thẫm ướt cả một mảng áo, âm thanh nhịp sống cũng trở nên mờ đi thấy rõ.
"Yoru!!!"
Tsuna kinh hãi hét lên, ngay khi hắn định chạy đến chỗ cô thì sợi xích bạc đột ngột chuyển hướng, kéo toàn bộ cơ thể gầy yếu của thiếu nữ hướng lên trời. Sương mù mang theo hơi thở âm u lạnh lẽo một lần nữa lan tràn khắp mọi ngó ngách trong khu rừng, ánh sáng dần lịm đi, nhường chỗ cho bóng tối ảm đạm vây quanh. Vongola thở dốc ngước lên nhìn những kẻ từ trong đêm tối bước ra, một trong số chúng vươn tay đỡ lấy Yoru, một ngọn lửa đen khác lại bùng lên, mãnh liệt hơn bao giờ hết phủ lấy toàn bộ cơ thể đầy máu của cô.
"Đó là Vindice!? Bọn chúng đang làm gì ở đây vậy chứ!?"
Reborn nghiến răng, tràn đầy bất mãn hét lớn, "Vindice! Đây là chuyện nội bộ trong Vongola!! Các người can thiệp như thế chính là phá luật!"
Vindice dường như chẳng để tâm đến lời buộc tội của Arcobaleno, bọn chúng từ từ đáp xuống mặt đất, gương mặt bị băng vải che kín không thể thấy được bất kì một biểu tình nào. Yoru không còn động đậy, đôi mắt trống rỗng không còn phản chiếu lấy một tia tiêu cự nào, nếu không phải là ngọn lửa đen đang phập phồng cháy ở lồng ngực đầy máu ấy, bọn hắn có lẽ đã nghĩ cô đã trút hơi thở cuối cùng từ lâu rồi.
"Không được nói bậy Arcobalebo. Đứa trẻ này ngay từ đầu đã thuộc quyền sở hữu của bọn ta. Bây giờ Vindice chỉ thu hồi lại nó thôi."
"Đừng có đối xử với cậu ấy như đồ vật!!"
Tsuna gằng giọng hét lên, ngọn lửa cam ấm áp lại một lần nữa lóe lên trên trán của hắn. Hắn chẳng biết bản thân có thể chống đỡ được bao lâu, ngọn lửa đen của Yoru khi nãy gần như đã vắt kiệt hết sức lực của hắn, nhưng dù vậy Tsuna có chết cũng sẽ không cho phép cô bị Vindice cướp đi.
"Đám động vật ăn cỏ chết tiệt, mau buông em ấy ra."
Hibari Kyoya là người tiếp theo lên tiếng, gương mặt tuy vẫn còn lưu lại một vết bầm lớn nhưng cũng không át đi được giận dữ đang dấy lên dưới đôi mắt màu thép nguội. Anh ta đã rất nhẫn nhịn, cho đến khi nhìn thấy thiếu nữ kia bị đâm xuyên qua lồng ngực thì sự kiên trì ấy đã lập tức tiêu tán thành mây khỏi. Hibari Kyoya chưa từng cảm thấy phẫn nộ như thế, cứ như là núi lửa đang âm ỉ, chỉ cần thêm một động thái nhỏ nữa thôi cũng đủ để khiến nó dâng trào và càn quét hết mọi thứ xung quanh.
Gokudera và Yamamoto tuy chẳng khả khẩm mấy nhưng ít ra cũng đã có thể đứng dậy, thương tích đầy mình giương ánh mắt thù địch hướng về phía Vindice. Chrome vẫn chưa tỉnh lại cẩn thận được đặt sau một gốc cây, mặc dù không thể chắc chắn có thể bảo đảm cô không bị thương nhưng ít ra vẫn có thể giảm thiểu tác động đến cô trong trận chiến này.
Và cuối cùng là thằng nhóc bò Lambo đang trốn sau bụi cây gần đó. Nếu muốn hỏi nó ở đó bao lâu thì câu trả lời chính là ngay từ đầu nó đã bám theo đám Tsuna đi đến đây rồi, nhưng vì giữa đường bị lạc nên phải mất một lúc lâu mới có thể tìm đến đây. Nhưng chỉ vừa mới xuất hiện, Lambo đã phải chứng kiến cảnh đám người mặc đồ đen vô cùng đáng sợ đó cướp mất Yoru. Người chị mà hắn vốn yêu quý chảy máu rất nhiều, cũng không còn cử động nữa, khiến nó rất sợ, nước mắt nước mũi chảy ướt cả khuôn mặt. Lambo muốn chạy ra bảo vệ Yoru, nhưng mà nó càng sợ đám người quấn băng kín mít kia hơn, vì thế nên nó chỉ có thể do dự trốn dưới bụi cây vừa khóc vừa đáng thương gọi tên Yoru.
Người chạy đến tấn công đầu tiên chính là Hibari Kyoya. Anh ta siết chặt tonfa, liên tục đánh về phía tên Vindice đang bế lấy Yoru, nhưng tất cả đều bị chặn lại, vì một lý do nào đó nhưng tên đó không ra tay đáp trả, chỉ lùi xuống mà né những đòn tấn công. Hắn lùi xuống, nhường lại sân khấu cho hai tên Vindice đi cùng. Bọn chúng trong có vẻ chủ động trong tấn công hơn, đặc biệt cả vẻ sức mạnh và tốc độ cũng rất khác người, rất nhanh liền có thể đàn áp ủy viên trưởng.
Gokudera và Yamamoto đồng loạt xông lên, mở đầu chính là màn dội bom kinh điển của thiếu niên tóc bạc. Lợi dụng lúc bom khói mù mịt, người bảo vệ Mưa băng xuyên qua chúng, chạy thẳng về phía tên Vindice cầm đầu. Nhưng để có thể tiếp cận được với hắn là một điều rất khó khăn, tốc độ của tên đó không giống người thường, thoắt một cái đã liền dịch chuyển đến chỗ khác, ba bốn phần rất giống với phương thức mà Yoru đã sử dụng lúc đấu với bọn hắn.
Lợi dụng lúc tên Vindice cầm đầu đang không để ý, Tsuna trong trạng thái Dying Will từ khi nào đã xuất hiện ngay phía sau lưng hắn, cú đấm được lửa Bầu trời bao bọc càng thêm uy lực hướng thẳng về phía hắn. Bị tấn công bất ngờ, Vindice không thể tránh được, hắn cúi thấp người, dang tay ôm ghì lấy Yoru vào lòng, hoàn toàn không chưa ra một khe hở nào, dùng lưng chặn lấy đòn đánh của Tsuna.
Nhìn thế nào cũng thấy Vindice đang cố bảo vệ cho Yoru, thế nhưng hành động trước đó của bọn chúng lại không nói như thế. Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?
Reborn đứng bên ngoài quan sát rất nhanh liền phát hiện Vindice từ khi bắt đầu dường như không hề dùng toàn lực đấu với bọn họ. Bình thường, nếu có kẻ phạm luật, chúng sẽ ra tay không khoan nhượng, thế nhưng bây giờ trông chúng như đang cố tránh việc giao tranh với Vongola vậy. Nói cách khác, hành động hiện tại của Vinidice không dựa trên pháp luật, bọn chúng đang hành động theo mong muốn riêng của mình.
Vindice và Hiiragi Yoru rốt cuộc là có quan hệ gì với nhau?
Một trong số những Vindice nhận ra tình hình có vẻ đang có chiều hướng xấu đi liền âm u cất giọng nói, "Jaeger, ngươi đưa con bé đó đi trước đi, bọn ta sẽ theo sau."
"Được."
Tên Vindice được gọi là Jaeger gật đầu, ôm lấy Yoru dịch chuyển ra khỏi vòng vây của Vongola, sau đó từ bên cạnh hắn ta liền xuất hiện một ngọn lửa màu đen, tựa như là một cánh cửa lớn dẫn đến một chiều không gian khác vậy. Vongola rất nhanh liền nhận ra tình thế không ổn mà dốc sức chạy về phía hắn. Cứ tưởng như mọi thứ đã quá trễ để có thể chạm tay đến nhưng không ngờ cái bóng đen nho nhỏ không biết ở đâu ra từ khi nào đã vượt lên hết tất cả mà chạy ngay đến chỗ Vindice. Nó vừa gào khóc, vừa ào ạt lôi một đống vũ khí từ trong cái mái tóc xù ném về phía gã ta.
"Mau trả Yoru lại cho Lambo-san nhanh lên!!!"
Và một trong số đó chính là khẩu bazooka màu hồng vô cùng quen thuộc.
Trông nó chỉ như là một món đồ chơi vô hại, vì thế nên Vindice không hề có ý định né tránh...
"Bùm!"
Và đó là sai lầm của chúng khi dám nghĩ như vậy.
Sức nặng trên lồng bàn tay biến mất, thay vào đó là một đám khói màu hồng kỳ quặc, Vindice lùi ra xa mấy bước, cẩn trọng quan sát bóng dáng vừa xa lạ nhưng cũng rất đỗi quen thuộc lẫn trong đám khói hồng đó. Mấy giây sau, làn khói cũng dần tan đi, bước ra là một người phụ nữ trưởng thành với khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc. Cô ta nhướng mày, lớp máu tươi dính trên gò má cũng không thể lấn át đi nét mỹ miều sắc sảo, hoàn toàn là một vẻ đẹp khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.
"Cái quái gì đây? Không phải lại là ảo thuật của tên nào đó chứ?"
Người phụ nữ thấp giọng, thanh âm giận dữ pha chút mệt mỏi, mái tóc tối màu rối tung bay trong gió được cô ta vuốt ngược ra sau. Sự ngạc nhiên trong đôi mắt màu rượu vang đỏ rất nhanh liền bị ý cười trào phúng che giấu khi cô ta nhìn thấy những gương mặt quen thuộc đang nhìn mình.
"À không, dù là ảo thuật thì làm sao có thể trông chân thật như thế chứ?"
Người phụ nữ híp mắt, khóe môi kéo lên thành một nụ cười, nhưng trông nó chẳng có chút ý vị vui vẻ nào, biểu cảm cứng đờ đến mức trống rỗng.
"Là Vongola khi còn trẻ à? Trông cũng đáng yêu đấy."
Cô ta cười, nâng tay hướng họng súng về phía thiếu niên tóc nâu đang ở gần đó, trên người lại tản mác ra một loại sát khí lạnh như băng. Chúng cứ như lưỡi dao sắc nhọn, chỉ một ánh mắt cũng có thể người ta rùng mình trong sợ hãi, khí chất toát ra hoàn toàn có thể áp đảo tất cả những kẻ ở đây.
"Vậy, nếu giết các người ở đây thì liệu tương lai có thể trở nên u tối thêm một chút nào không nhỉ?"
"Thật là khiến người ta tò mò đấy."
. . .
Góc tác giả:
Chương cuối trong tuần này nhá, mấy ngày tới có lẽ toi sẽ không thể viết tiếp được.
Deadline với chuyện gia đình khiến toi không có tâm trạng viết tiếp, khi nào thoải mái hơn toi sẽ quay lại.
Mong mọi người thông cảm.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip