Chương 157_Một thế giới khác
"Cạch."
"Tao sẽ giết mày, con khốn."
Kanpeki Aino từ đằng sau tóm lấy cổ Yoru, tràn đầy căm hận dí sát họng súng ngay sát bên hông nó. Ngay bây giờ chỉ cần thấy nó làm ra loại động tác khả nghi gì, ả ta nhất định sẽ không ngại mà nổ súng. Yoru dường như cũng cảm nhận được Kanpeki Aino bây giờ không hề có chút tỉnh táo nào. Cô ả có thể đánh liều để giết chết nó ngay bây giờ, dù cho có phải trả giá đắt như thế nào cũng không thể khiến ả ta buông bỏ lòng căm hận đó được.
Yoru khùn khục cười nhạt, sắc đỏ trong đêm tối sáng lên đầy thích thú. Nó nghiêng đầu, khóe mắt thu vào biểu tình vặn vẹo của Aino. Sự thỏa mãn chảy tràn vào trong lồng ngực khiến nó phấn khích không ngừng.
"Thấy mày vẫn khỏe tao mừng lắm, Aino. Bởi vì nếu lúc đó mày chết, tao đâu thể nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mày lúc này."
"Cạch!"
"Câm miệng con khốn! Kẻ thấp hèn như mày mà lại dám phá hỏng hết mọi thứ của tao sao!?"
Aino cao giọng, kéo ngược tóc Yoru ra sau, từng câu từng chữ như muốn bị nghiền nát dưới hàm răng đang siết chặt.
"Tao sẽ giết mày!! Sẽ giết chết mày!! Sau đó băm thây mày ra rồi ném xuống cống!!"
"Sẽ chắc ai nhớ tới mày, cũng sẽ không ai thương xót cho hạng người như mày!! Cuộc đời của mày sẽ chấm dứt tại cái nơi hôi thối đó, Hiiragi Yoru!"
Nghe từng lời đe dọa tràn ngập ác ý của Aino, Yoru không hiểu sao bản thân lại chẳng cảm thấy chút sợ hãi nào, thậm chí khóe miệng nó từ khi nào đã kéo lên tạo thành một nụ cười vô cùng kì quặc.
Nếu là Hiiragi Yoru của vài tiếng trước, có lẽ nó đã để mặc cho Aino muốn làm gì thì làm, có thể nói khích vài câu cho đến khi cô ả chịu hết nổi rồi nổ súng, một phát kết thúc cuộc sống vô nghĩa này của mình.
Nhưng Hiiragi Yoru bây giờ đã bắt đầu có những suy nghĩ khác rồi. Vẫn còn rất nhiều điều nó vẫn chưa thực hiện, nhưng chúng lại bị sự dằn vặt và lo âu trước đây cản trở rồi bị làm cho lu mờ đi. Nó cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi. Ngay bây giờ nó chỉ cần sống vì chính bản thân mình là được rồi, không cần quan tâm đến ánh mắt hay lời nói của kẻ khác nữa.
【Bởi vì cô bé là một đứa trẻ rất tốt bụng, cho nên ta mong khi lựa chọn cái chết, em sẽ không nuối tiếc bất kì điều gì...】
Yoru... không muốn bản thân phải tiếc nuối.
Một chút cũng không!
"Xin lỗi nhé Aino." Yoru nhỏ giọng, nụ cười trên môi vẫn chưa biến mất, "Nếu chết ngay bây giờ, có lẽ tao sẽ trở thành một hồn ma oán nữ mất."
"Cái-"
"Đoàng!"
Yoru nhíu mày, họng súng bị tay nó cưỡng chế kéo chếch về một phía. Đạn được bắn ra sượt qua bắn chân nó, nhưng cũng chỉ gây ra một vết xước nhỏ mà thôi. Aino bây giờ chắc chắn vẫn chưa hồi phục sau thương tổn mà nó đã gây ra cho cô ta, chắc chắn tay chân không còn linh hoạt nữa, khả năng phản xạ cũng giảm đi đáng kể.
Nhưng có vẻ Yoru đã coi thường quá mức sự hận thù của Aino dành cho nó rồi. Bởi vì ngay khi nó chỉ mới kịp thở phào vì đã né được đường đạn kia, Aino đã ngay lập tức hồi thần lại, tay không cầm súng giơ lên đánh một cú thật mạnh vào má nó. Yoru choáng váng, trước khi kịp nhận ra điều gì, cả cơ thể đã bị đẩy ngã khỏi cầu thang.
Thời gian như ngưng đọng lại. Tất cả những gì Yoru có thể nhìn thấy chính là dáng vẻ đắc ý của Kanpeki Aino chìm trong bóng hoàng hôn mờ nhạt.
Có ai đó kinh sợ gào lên, giọng nói cực kỳ hoảng hốt.
"YORU-SAN!!"
"Bùm!"
Chấn động khiến Yoru nhắm tịt mắt, khói bụi từ đâu bốc lên khiến nó nhịn không được cơn ho sặc sụa của mình. Cơ thể cứ thể rơi thẳng xuống sàn nhà, đau điếng, nhưng nếu so với cơn đau khi té cầu thang thì dường như không đúng lắm.
Yoru vừa mở mắt đã phát hiện cảnh vật xung quanh đã hoàn toàn thay đổi. Những bậc thang ở bệnh viện biến mất, thay vào đó là một căn phòng tồi tàn đầy rẫy những vết cháy xém. Cửa kính nứt vỡ, dưới sàn đầy mảnh vụn và bụi bẩn, và trước mắt nó chính là một chiếc đàn dương cầm không còn nguyên vẹn. Nơi đây tựa như vừa trải qua một cơn hỏa hoạn khủng khiếp, có vẻ như chỉ vừa mới xảy ra gần đây thôi, không còn vết tích của người sống.
Yoru che miệng, cuống họng nhạy cảm vì bụi bẩn mà vẫn không ngừng phát ra từng tiếng ho khan.
Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Kanpeki Aino đâu?
Đây rốt cuộc là nơi nào?
Hàng nghìn câu hỏi cứ không ngừng chạy qua trong đầu Yoru. Nó nhíu mày, theo cửa sổ ở trong phòng nhìn ra bên ngoài. Trước mắt nó chính là cảnh vật hoàn toàn xa lạ, rừng cây ở khắp nơi, chẳng còn thấy bóng dáng của con người hay nhà cửa đâu nữa.
"Cái quái gì đang diễn ra vậy?"
Yoru còn đang đau đầu không biết làm gì, bên ngoài đã có tiếng người truyền đến khiến nó giật bắn mình, theo phản xạ lại nhìn ngược nhìn xuôi tìm chỗ trốn. Trông nó luống cuống đến mức gần như vấp ngã mấy lần, nhưng đáng tiếc cái nơi vừa trải qua hỏa hoạn thì tìm đâu ra chỗ trốn còn nguyên vẹn chứ.
Tiếng bước chân ngày một đến gần, Yoru không còn cách nào khác ngoài ngồi thụp xuống sàn, cố gắng giấu cơ thể của mình sau chiếc đàn dương cầm hỏng hóc. Vết thương ở bắp đùi do Aino gây ra vẫn chưa hết đau rát, điều đó càng chứng minh cho nó thấy đây hoàn toàn không phải là một cơn ác mộng kì lạ nào đó mà nó luôn nhìn thấy mỗi khi bóng tối bủa vây lấy tầm nhìn của mình.
"Mặc dù đã thu gom hết tro cốt của cô ấy nhưng ta vẫn muốn chắc chắn không có thứ gì bị sót lại."
Giọng của một người đàn ông vang lên, thoạt nghe vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Có vẻ như đã từng có người chết cháy ở đây, vì thế nên anh ta mới đến đây muốn thu gom di vật từ. Còn có một người đàn ông khác, nhưng anh ta không nói gì nhiều, chỉ thấp giọng trả lời "Vâng, tôi đã hiểu.", rồi sau đó im lặng quay gót rời đi.
Yoru hoàn toàn không dám cử động, đến cả thở cũng phải cố gắng điều chỉnh nhịp độ nhẹ nhất hết mức có thể để không khiến người kia phải chú ý đến. Vết thương ở đùi vẫn không chảy máu, vì là do đạn gây ra nên vẫn không ngừng cứ âm ỉ bỏng rát đến mức cả việc hít thở cũng trở nên khó nhọc vô cùng.
"Có vẻ đã có vài con chuột đột nhập vào đây nhỉ?"
Giọng người kia lại một lần nữa đột ngột vang lên, lần này ngữ khí vô cùng lạnh lùng và đáng sợ. Yoru căng thẳng gồng vai lên, sát khí rõ ràng bao trùm lấy căn phòng khiến lưng nó vã đầy mồ hôi lạnh.
Không ổn rồi. Nếu người kia phát hiện nó trốn ở đây, phải chăng sẽ liền bị giết người diệt khẩu?
Yoru nhoái người nhìn ra ngoài cửa sổ ban nãy. Nếu nhớ không lầm thì đây là tầng bốn thì phải giả sử nhảy từ độ cao này xuống... Nó nhíu mày, lập tức gạt đi ý định mạo hiểm ấy, cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay quấn băng gạc đang không ngừng run rẩy của mình. Yoru vẫn chưa thể điều khiển thuần thục cái thứ sức mạnh kì lạ ấy được, và nó cũng không nghĩ bản thân còn đủ sức lực để thi triển chúng...
"Ngươi có lẽ là một con chuột vô cùng ngu ngốc vì đã không chọn cách bỏ chạy mà lại trốn ở đây đấy!"
Một âm thanh chói tai vang lên, Yoru giật bắn mình khi cổ áo thô bạo tóm lấy. Cả cơ thể sau đó liền bị miễn cưỡng kéo dậy. Nó nhăn mặt nắm lấy cánh tay của hắn, cố gắng vùng vẫy muốn thoát ra nhưng hoàn toàn vô dụng.
Đành phải liều mạng một phen vậy-
Yoru cố gắng giữ vững lấy tâm trí của mình, đôi mắt chảy tràn máu đỏ mở to phản chiếu rõ ràng nhìn gương mặt của người đàn ông thô lỗ kia, rồi cũng vì dung mạo quen thuộc để ngỡ ngàng ấy làm cho hoảng hồn không nói được gì.
"Anh, anh là..."
Nam nhân tóc trắng dường như cũng không giấu nổi kinh ngạc khi nhìn thấy khuôn mặt nó, thậm chí Yoru còn có thể nhìn thấy mấy sự xúc động khó hiêut tràn ra khỏi đôi mắt màu oải hương xinh đẹp ấy. Cổ áo dần được buông ra, Yoru cũng vội vàng lùi xuống mấy bước. Đúng lúc nó còn định quay lưng bỏ chạy thì cánh tay đã một lần nữa bị kéo lấy, cả cơ thể mảnh khảnh chớp mắt đã bị vây hãm trong cái ôm thơm ngát mùi kẹo đường đến ngấy mũi.
"Là em đúng không Yoru?"
"Thật sự là em rồi!"
"Yoru..."
Người đàn ông đó ôm Yoru rất chặt, chỉ hận như không thể khảm nó vào trong tâm can của mình. Thanh âm nỉ non vụn vặt lấp đầy căn phòng tồi tàn chỉ còn nghe mùi gỗ mục, lấn át cả từng nhịp đập thình thịch trong lồng ngực chẳng biết là thuộc về ai.
Cái ôm này quá tù túng và đau đớn nhưng cũng lại rất đỗi bi thương và thê lương, khiến nó dù có muốn thế nào chẳng thể đẩy hắn ra xa. Yoru có thể cảm nhận được cơ thể mình đang run lên, một cỗ cảm giác xa lạ đánh úp lấy tâm can nó, như từng lớp vải bạc chồng lên nhau, thắt lấy nó trong thứ cảm xúc chẳng thuộc về mình.
Rồi chẳng khác gì một người bị thôi miên bởi tà thuật lâu năm, Yoru vươn tay ôm lấy tấm lưng vẫn không ngừng run rẩy ấy, miễn cưỡng vỗ nhẹ vài cái như dỗ dành, cũng như là an ủi cho trái tim đang tràn ngập tổn thương của hắn ta.
"Tôi xin lỗi."
Đến cả thanh âm vừa bật ra khỏi cánh môi tái nhợt này dường như cũng trở nên quá xa lạ. Yoru còn chả hiểu sao bản thân đang xin lỗi hắn vì điều gì, nhưng đâu đó trong trái tim không lành lặn này vẫn đang không ngừng gào thét thôi thúc nó lặp đi lặp lại những câu từ ấy...
"Tôi xin lỗi."
Tựa như nó đang nói thay cho một người nào đó vậy-
"Xin lỗi..."
Nhưng mà là ai chứ?
Xin lỗi vì đã phản bội anh, Byakuran.
. . .
Góc tác giả:
Chúng ta lại bắt đầu cho một Arc đầy rẫy đau thương và những cú quay xe không hồi kết nhé (つ﹏<)・゚。
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip