Chương 166_Quả táo thối

"Anh nhìn này Superbi-san, quả táo này trông chín đỏ vậy thôi, nhưng thực chất bên trong nó đã bắt đầu thối rữa rồi đấy..."

Squalo liếc mắt nhìn cô gái ngồi đối diện đang nâng niu trái táo chín đỏ trong tay, sau một hồi chà qua chà lại liền áp nó vào một bên má của mình, đôi mắt màu máu híp lại, cứ như một con ngốc mà cười khúc khích. Con nhóc này say rồi. Squalo có thể cá chắc một trăm phần trăm đấy. Morte Nera cái khỉ gì chứ? Chỉ là con nhãi thích nói nhảm, trông đần không chịu nổi. Squalo bực bội chậc lưỡi một tiếng, rời khỏi ghế ngồi, đi đến trước mặt con bé kém mình gần mười tuổi kia, lưỡi kiếm bén nhọn đã kề sát ngay cổ, nhưng nụ cười khó coi trên môi nó vẫn chưa chịu buông xuống.

"VOI! Rốt cuộc cái lẽ ra mắt khi nãy là sao!? Cái nhà Gesso đó nữa-!! Ngươi không biết mình đang sa vào chuyện nguy hiểm nào đâu Yoru!!"

Cô gái trẻ mị mắt, không hề quan tâm đến cần cổ chỉ cách thanh kiếm kia vài centimet, cúi đầu xem quả táo chín đỏ trong tay, nhỏ giọng: "Tôi biết, tôi đã biết hết tất cả rồi."

"Cũng như biết được... Superbi-san, anh không thể giết tôi được."

Squalo nhíu mày, biểu tình càng trở nên dữ tợn hơn, sau đó chớp nhoáng liền đẩy cô gái kia xuống sô pha. Khoảng cách hai người nháy mắt đã được thu hẹp, ánh nến vụt tắt, bóng tối bủa vây lấy căn phòng, sự lạnh lẽo rất nhanh men theo cửa sổ tràn vào khắp mọi ngóc ngách. Squalo hơi cúi người, ép con bé nằm dưới thân mình nép vào trong sô pha, bóng lưng vững chãi chắn đi làn gió lạnh lẽo thổi tới, đôi mắt thâm sâu nhìn vào gò má ửng đỏ vì men rượu, không biết đang suy nghĩ gì.

"Đừng thách ta Yoru, ta sẽ giết ngươi thật đấy."

"Thôi nào Superbi-san..."

Con bé lại cười, cầm trái táo chín đỏ ấy áp lên môi hắn, dấy lên trong tâm can hắn một cảm giác nôn nao khó tả. Quả táo này đúng thật rất đỏ, như đôi mắt của nó vậy, không thể hất bỏ đi được. Squalo híp mắt, chớp mắt đã bắt lấy cổ tay mảnh khảnh kia, siết chặt. Hắn cúi đầu, há to miệng cắn một miếng gần hết nửa táo đỏ, đáy mắt sáng quắc lên, một giây cũng không rời khỏi ánh nhìn chăm chú của người nằm dưới thân.

"Nếu anh đã quyết tâm như vậy, thì ít nhất cũng không nên nhìn tôi bằng vẻ mặt đó đâu Superbi-san."

Quả táo này-

"Mặc xác ta, nhãi con!"

Đúng thật là đã thối rữa rồi.

. . .

"Rầm!!"

"VOI!!! Đám rác rưởi chết tiệt!! Ai cho phép bọn mi tự tiện quyết định như vậy hả!!? Muốn ta giết mi sao rác rưởi!!?"

"Shi shi shi~ Ngươi tức giận cái gì chứ cá mập? Không phải khi nãy còn khó-"

"Rầm!!!"

"VOI!! Câm miệng!! Ta băm vằm ngươi ra cho cá ăn bây giờ!!"

"A a, đội trưởng lông dài giận rồi, sợ quá đi~"

Yoru đứng trong một góc phòng, trầm mặc đưa mắt nhìn người đàn ông tóc trắng đang cầm kiếm đuổi đánh tên vương tử tự xưng và thiếu niên đội nón ếch, nội tâm bình thản sớm đã quá quen với loại tình huống kì quặc này. Dù sao cũng không phải lần đầu cô gặp loại chuyện dở khóc dở cười này, ngoài việc im lặng quan sát ra thì chẳng biết phải làm gì thêm. Yoru cúi đầu, tay sờ vào cần cổ vẫn còn ân ẩn đau, mỗi khi nghĩ đến dáng vẻ khi nãy của người kia, cô lại không nhịn được mà cảm thấy có chút ê ẩm trong lòng. Thật tình, rốt cuộc Yoru tương lai đã làm cái quái gì mà hết người này đến người khác kiếm chuyện với cô vậy? Biết là mafia nhưng cũng không nên gieo nghiệp thế này chứ...

"Nera, mau ngăn đội trưởng lông dài lại đi! Ông ta sắp hóa thành cá mập tàn sát hết rồi kìa!"

Thiếu niên đội nón ếch đột nhiên chạy vòng ra sau lưng cô, hai tay giữ chặt lấy eo, chỉ ló một cái đầu ếch chỉ tay về phía người đàn ông đang phát khùng nổi loạn khắp nơi kia. Yoru nhướng mày nhìn cậu ta, cậu ta cũng chớp chớp con mắt đáp lại cái nhìn, bởi vì đang cúi người nên tầm mắt cũng chỉ ngang bằng cô. Cậu ta không nói gì, cũng không dời tầm mắt đi, cứ vậy mà đơn phương bắt đầu một cuộc đấu mắt vô nghĩa. Yoru cũng không phải trẻ con thích hơn thua, ngay khi nhận thấy người kia chỉ muốn giễu cợt cũng liền dứt khoát quay đi, không nhìn nữa.

"Huya! Me cuối cùng cũng đọ mắt thắng Nera rồi!" Thiếu niên vô cùng cao hứng giơ hai tay lên trời, nhưng biểu tình với chất giọng lại vô cảm chẳng thể hiện chút thích thú nào.

"Nera, còn đứng đó làm gì, mau thưởng cho Me đi? Như cô vẫn hay làm đấy."

Yoru hơi ngoẹo đầu, vẫn chưa hiểu được người kia đang muốn nói gì, suy nghĩ một lúc mới quyết định mở miệng hỏi: "Cậu tên gì?"

Fran bước lên một bước rồi áp gần sát đến mặt cô, nhỏ giọng hỏi ngược lại: "Nera thử đoán xem?"

"VOI!!! Fran!!"

"Shi shi shi~ Ếch thối!"

Một loạt con dao phóng đến găm thẳng vào tường, vài cái còn đâm thẳng vào cái nón ếch dị hợm của cậu thiếu niên kia. Yoru còn chưa hết ngạc nhiên, tay đã bị người ta nắm lấy, cơ thể liền bị dồn vào góc tường. Đôi mắt màu đỏ sóng sánh như máu mở to phản chiếu lấy gương mặt nhăn nhó của người đàn ông tóc bạc, sau đó cô liếc đến thanh kiếm đang kề sát cổ mình, biểu tình dửng dưng không một chút sợ hãi càng khiến người kia trở nên tức điên.

"VOI!! Nhãi con!! Mi..."

Squalo đột nhiên khựng lại, lướt mắt nhìn con bé trước mặt mình từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới nhìn lên, đến lúc này mới chợt nhận ra Yoru thật sự trông thấp bé và yếu ớt đến nhường nào, tựa như chỉ cần một cái quơ tay cũng có thể đánh bay nó rồi. Squalo biết điều lùi lại mấy bước, mặc dù biểu tình vẫn hung dữ nhưng cử chỉ đã nhẹ nhàng hơn rồi. Hắn hiện tại không thể dùng phương thức thô bạo như trước đây đối đãi con bé này nữa, lỡ như vô tình tổn thương nó thì không hay...

"Ranh con, mi đã đến đây bao lâu rồi!?"

Yoru không hiểu người kia đột nhiên thay đổi hành động vì điều gì, nhưng cô không quan tâm lắm, nghe hỏi cũng chậm rãi trả lời: "Tầm 1 tuần? Tôi nhớ là vậy."

"Ha!! Và trong suốt thời gian qua ngươi đã ở chung một chỗ với tên gà trắng đó à!?" Squalo cười hắt một tiếng, thanh âm tràn đầy sự khinh miệt.

"Gà trắng?"

Yoru nghiêng đầu khó hiểu, suy nghĩ một chút mới phát hiện thì ra gã ta đang nói đến nói đến Byakuran. Nhớ đến mái tóc trắng cùng với bạch phục từ đầu đến chân của anh ta, Yoru không nhịn được vội quay đi, vừa che miệng nhịn cười vừa nhỏ giọng đáp:

"Tại vì... Tôi mới đến đây thì liền gặp anh ta đầu tiên cho nên... Không còn cách nào khác."

Squalo cúi đầu nhìn con bé đang che miệng nhịn cười ở trước mặt, biểu tình đột nhiên trở nên miên mang không biết đang suy nghĩ gì. Thì ra nó còn có thể mỉm cười như thế. Khuôn mặt trống rỗng luôn mang dáng vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng ấy, thì ra cũng đã từng đỏ ửng lên vì nhịn cười như thế này. Squalo nghiêng đầu, bàn tay đeo găng chạm đến gò má của cô, ngón tay miết nhẹ lấy khóe mắt thâm quầng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Vẫn còn hy vọng, ít ra thì nó vẫn chưa thối rữa hoàn toàn..."

Yoru nghiêng đầu, lời nói kia cô không hiểu lắm nhưng cũng không quan tâm, biểu tình chốc lại trở về như cũ, nhàn nhạt nói: "Thật ra nếu anh không thích thì tôi có thể rời đi. Dù gì cũng chẳng phải tôi tự nguyện đến đây..."

"Rời đi? Ngươi đang nói cái quái gì vậy?"

Squalo nhướng mày, nhếch môi cười thách thức, "VOI!! Ngươi đang trên địa bàn của Varia bọn ta đấy! Nghĩ bọn ta sẽ dễ dãi đến mức cho ngươi trở về Millefiore sao!? Còn lâu!"

"Vậy thì anh giữ tôi ở đây làm gì? Tôi đâu có giá trị gì với bọn anh?" Yoru lại hỏi.

"Giá trị? VOI!! Tất nhiên là có rồi!!" Squalo cười lớn, bàn tay dời xuống cần cổ gầy yếu của Yoru, tự tin nói: "Bọn ta sẽ dùng ngươi để dẫn dụ tên Byakuran, sau đó giết hắn rồi lật đổ cái đám Millefiore khốn kiếp ngáng đường! Dễ như trở bàn tay!!"

Đôi mắt màu máu đỏ mở to phản chiếu gương lấy gương mặt đắc ý của gã đàn ông đối diện, biểu tình của Yoru đột nhiên lại trở nên mờ mịt, trong vô thức lại lẩm bẩm lặp lại lời nói của hắn: "Giết...Byakuran?"

"Vậy ra, trong tương lai, Millefiore thật sự là kẻ thù của các người nhỉ..."

Lần này đến lượt Squalo kinh ngạc, hắn buông Yoru ra, lùi lại một bước, nhíu mày: "Gì chứ? Ngươi không biết à? Tên Byakuran đó, chẳng lẽ không nói cho ngươi biết sao?"

Yoru cúi đầu, môi mím chặt thành một đường. Kể từ khi đến đây, ngoại trừ việc bản thân trong tương lai là phần tử mafia nguy hiểm thì cô thật sự chẳng biết gì về thế giới này cả. Không phải là Yoru chưa từng thắc mắc, nhưng cô lại không dám mở miệng hỏi, nhất là với người đàn ông khó lường ấy, cô sợ câu trả lời sẽ giống như những gì mình đã tưởng tượng, hoặc chi ít cô không nghĩ bản thân sẽ hoàn toàn tin tưởng vào tất cả những gì anh ta nói. Nhưng bây giờ, Yoru nghĩ bản thân đã tự đoán ra được tình hình hiện tại rồi. Quả nhiên chỉ trong 10 năm, bản thân trong tương lai đã đi xa đến mức này rồi, trở thành kẻ thù của tất cả bọn họ-

"Không thể nào..."

Squalo cả kinh, chợt lại có cảm giác bản thân đã buột miệng nói lời không nên nói. Tên Byakuran đó, ai cũng biết hắn luôn dành một tình cảm vô cùng cực đoan cho Yoru, đến mức hắn có thể làm đủ loại chuyện điên rồ chỉ để đổi lại một ánh mắt của cô. Cứ tưởng hắn ngay khi nhìn thấy Yoru quá khứ, nhất định sẽ thao thao bất tuyệt kể lể về đủ chuyện đã xảy ra để lôi kéo con bé về phía mình. Bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu, mọi chuyện đều diễn ra theo hướng có lợi cho hắn, việc tiết lộ chuyện tương lai cho Yoru sẽ khiến hắn dễ dàng đạt mục đích của bản thân hơn. Nhưng mà, tên đó... tại sao lại không nói gì hết?

Rốt cuộc hắn đang suy tính chuyện gì?

. . .

"Byakuran! Sao anh bây giờ còn ở đây!? Mau đi tìm Yoru đi! Còn định chờ đến bao lâu nữa hả!?"

"Yoru-sama... Yoru-sama rốt cuộc đang ở đâu? Nếu chị ấy bị thương thì phải làm sao đây? Làm sao đây..."

Sau khi lạc mất Yoru, Bluebell và Daisy mỗi người một kiểu hoảng loạn mà tức tốc trở về căn cứ cầu cứu Boss của mình. Khỏi nói cũng biết ngay khi phát hiện Yoru đột nhiên biến mất, cả hai đứa đã sợ hãi đến mức nào, cảm giác một lần nữa đánh mất người quan trọng khiến bọn chúng như muốn phát điên lên. Ngược lại, Byakuran sau khi biết tin này là bình tĩnh đến bất ngờ, tựa như hắn đã dự đoán được chuyện này rồi cũng sẽ xảy ra vậy. Byakuran ngồi chống cằm trên sô pha, như thường lệ bóc từng cục kẹo dẻo cho cho vào miệng, đuôi mắt hơi xếch lên càng khiến nụ cười của hắn ta càng trở nên xảo quyệt.

"Được rồi, các ngươi bình tĩnh lại đi~ Yoru-chan sẽ không sao đâu."

Bluebell không hiểu chuyện vì lời nói này càng bực dọc, quát tháo ầm ĩ: "Làm sao có thể bình tĩnh được chứ!? Yoru còn chưa biết rõ về thế giới này, lỡ như bị đám người đó lừa gạt thì sao!?"

Byakuran tủm tỉm cười, đưa tay vỗ đầu trấn án cô bé, cợt nhả đáp: "Như vậy thì bọn chúng càng tự đào hố chôn mình thôi. Bởi vì Yoru-chan không dễ bị lừa gạt, và cũng sẽ không bao giờ chấp nhận những kẻ dối trá mình, cho nên đây là cơ hội thích hợp để em ấy tự tìm hiểu mọi chuyện."

Kikyo đứng bên cạnh nghe vậy cũng cung kính cất tiếng hỏi: "Thưa Byakuran-sama, nếu ngài muốn Yoru-sama biết về chuyện tương lai, không phải sẽ dễ dàng hơn nếu chúng ta trực tiếp tiết lộ cho ngài ấy sao?"

"Hửm? Vậy sao? Ta lại không nghĩ vậy..."

Byakuran cười, đôi mắt ám lấy một tầng bóng đêm hướng đến khung ảnh đặt trên bàn, bên trong là khuôn mặt lạnh lùng của cô gái hắn yêu, sau đó lại chậm rãi nói tiếp:

"Hơn mười năm, đó là quãng thời gian ta trải qua cùng với Yoru-chan. Nhưng mà em ấy chưa từng đặt trọn niềm tin vào ta. Ngươi biết tại sao không Kikyo?"

Kikyo trịnh trọng cúi đầu: "Tôi không biết, thưa ngài."

"Là bởi vì người mà Yoru-chan tin tưởng nhất... chỉ có chính bản thân em ấy mà thôi." Byakuran đáp, gương mặt lạnh tanh không còn ý cười, bàn tay lại vô thức bóp lấy nắm kẹo trong tay, há miệng cắn một ngụm.

"Nếu là những chuyện không phải tai nghe mắt thấy, Yoru-chan tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Vì thế nên, cứ để cho em ấy tự khám phá ra mọi chuyện rồi đưa ra kết luận cho riêng mình."

Byakuran nghiêng đầu, nụ cười đắc ý trên môi càng thêm mở rộng, "Rồi khi ấy, Yoru-chan cũng sẽ tự nguyện quay về bên ta mà thôi~"

Bởi vì đến lúc đó em sẽ nhận ra, ngoài Gesso Byakuran anh ra thì sẽ sẽ chẳng có ai là chấp nhận tương lai đẫm máu của em cả...

Thế nên, mau mau bốc trần cái tương lai tăm tối ấy và về lại với anh đi, Yoru...

. . .

Góc tác giả:

Một chiếc nhan sắc đã tiếp thêm động lực để toi lấp hố :333

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip