Chương 40_Hắc ám

Hôm nay, vẫn là một ngày rất đỗi bình thường đi...

"Ào!"

Hiiragi Yoru cúi đầu, để cho làn nước lạnh từ trên đầu đổ xuống, đồng phục ướt nhẹm dính vào cơ thể khiến cô không khỏi cảm thấy khó chịu. Dùng nước lạnh à? Cô có nên cảm thấy may mắn khi bọn họ chưa dùng đến nước lau bảng mà ném vào người cô không nhỉ? Kì lạ thật đấy, dù cho những chuyện này không phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng cô lại mảy may chẳng cảm thấy gì, một chút tức giận hay uất ức cũng không có.

Có lẽ là vì cô xứng đáng bị như vậy chăng?

"Uy con khốn! Đây là những gì mày đáng nhận được khi dám đụng đến Ai-chan đấy!"

"Xem nó kìa! Đúng là nhu nhược, không hiểu tại sao đám kia lại sợ hãi nó nữa!"

"Này mau ngước mặt lên cho bọn tao xem nào! Đừng nói là mày đang khóc đấy nhé?"

Một trong số kẻ bắt nạt nắm lấy tóc mái của Yoru mà thô bạo kéo lên, ép buộc cô phải ngẩng đầu nhìn chúng. Thế nhưng, còn chưa đầy một giây sau, nụ cười trên môi của bọn chúng đã bị vẻ sửng sốt kinh sợ thay thế. Một đôi mắt đỏ rực như quỷ ám đang chằm chằm nhìn chúng, chỉ hận không thể xé tâm can của chúng ra làm trăm mảnh. Chẳng có bất kì một sự sợ hãi nào hiện diện trên khuôn mặt ấy...

"Mày, mày-Vẻ mặt chết tiệt đó là sao hả, con khốn!?"

"Chát!"

Một cái tát đau điếng giáng xuống, gò má vì bị móng tay cào qua mà tước máu, đau rát không thôi. Yoru nghiêng đầu, khuôn mặt vẫn chỉ nhàn nhạt độc nhất một biểu tình. Cô liếc mắt nhìn sang chiếc máy quay được gắn ở gần đó, bây giờ nếu cô đánh lại có thể tính là phòng vệ chính đáng rồi nhỉ? Vốn nếu chỉ bị tạt nước mà lại đánh người thì sẽ bị quy là bạo lực học đường nên mỗi khi bị bắt nạt như thế này, Yoru cũng đều để bọn họ động tay hai, ba lần gì đó rồi mới ra tay đánh lại. Cô rốt cuộc có nên cảm ơn Hội Kỷ Luật vì đã thiết đặt máy quay ở khắp mọi nơi không nhỉ?

"Uy, mang kéo lại đây! Tao sẽ cho con khốn này biết thế nào là lễ độ!"

A? Dùng cả kéo sao? Vậy cô không biết có nên ngồi im một chút để cho chúng tùy tiện cắt một chút không nhỉ? Đến lúc đó sẽ chẳng có phàn nàn hay kêu ca nếu cô dùng dao tấn công lại cả. Tất cả chỉ là phòng-vệ-chính-đáng mà thôi...

Yoru đút tay vào túi váy, nắm chặt lấy con dao nhỏ vốn từ lâu đã không sử dụng tới, trên môi khẽ kéo một nụ cười tàn nhẫn và vô cùng thâm độc. Tiến lách xách của kéo vang lên, cô có thể cảm nhận được cái lành lạnh của kim loại kề sát đến ngay vành tai của mình, cứ đà này sẽ cắt trúng tai mất. Yoru hơi nghiêng đầu, con dao trong túi đã chuẩn bị vào thế từ lâu, có lẽ sẽ không đẹp mắt một tí, nếu có thể mong máu sẽ không bắn vào mặt của cô-

"Uy!! Đám người các cô đang làm cái quái gì vậy hả!?"

Yoru mở to mắt kinh sợ, động tác rút dao nhanh chóng khựng lại vì giọng nói tức giận của thiếu niên tóc bạc. Cô nghiêng đầu nhìn người vừa mới xuất hiện, nét ngạc nhiên trên khuôn mặt vẫn chưa biến mất, cậu ta... đang làm gì vậy chứ?

"Go, Gokudera-sama... Bọn tớ, bọn tớ chỉ là-"

"Các người dám tụ tập bắt nạt một người, còn không cảm thấy xấu hổ sao!?"

"Chuyện đó, chuyện đó thì liên quan gì đến cậu chứ!?"

"Này thôi đi! Đừng gây chuyện với cậu ấy! Có lẽ kéo thời gian đến bây giờ là được rồi!"

Yoru nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn bọn bắt nạt đang thì thầm to nhỏ với nhau cái gì, sau đó liền kéo nhau bỏ chạy. Chuyện này thực sự rất khác bình thường, chưa kể đến hình như bọn họ không phải học ở lớp của cô, mặt lạ hoắc, có khi không cùng trường luôn đấy chứ. Chắc chúng lại đang âm mưu chuyện gì rồi, cô có cần phải chuẩn bị tinh thần trước không nhỉ?

Vẫn còn đang miên mang suy nghĩ không để ý đến xung quanh, tầm nhìn của Yoru đột nhiên bị cái gì phủ lên, mọi thứ trở nên mập mờ tối đi, chóp mũi quanh quẩn mùi vị của thuốc lá nồng nặc khó ngửi khiến cô nhất thời nhíu mày lại. Yoru lấy xuống thứ đang phủ trên mặt của mình, khuôn mặt nhăn lại ngước lên nhìn thiếu niên tóc bạc đang đứng trước mặt. Cô đứng dậy, ném lại áo cho cậu ta, cự tuyệt nói:

"Không cần."

Không nghĩ tới sẽ bị từ chối, Gokudera Hayato thẹn quá hóa giận, lại nhìn thấy làn da tái nhợt lúc ẩn lúc hiện dưới lớp đồng phục ướt nhẹm, hắn đỏ mặt, một lần nữa ném lại áo của mình vào mặt Yoru, gào ầm lên:

"Im đi! Xem lại bản thân của mình rồi muốn nói gì thì nói!!"

Yoru nhíu mày, lại ném chiếc áo khoác về cho chủ nhân của nó, mặt nhăn nhúm nói, "Nhưng áo của cậu hôi gần chết, tôi không cần!"

"Cái con nhỏ này-! Đừng có mà kén chọn, đã bảo mặc vào thì mặc đi, nói nhiều!"

Rốt cuộc, Yoru cũng đành miễn cưỡng khoác áo của Gokudera lên người, khuôn mặt vẫn còn vẻ nhăn nhúm khó chịu. Vì là áo khoác đồng phục nam nên nó trở nên rất thùng thình, tay áo dài quá khổ khiến cô phải loay hoay xắn nó lên. A a, lỡ như bị ám mùi thuốc lá thì sao đây, Shisute trước sau gì cũng sẽ nghi ngờ cô cho mà xem...

"Chậc, đúng là thảm hại!" Gokudera gầm gừ trong họng, ánh mắt chán ghét nhìn đến vết bầm tím trên má của Yoru, "Cô rõ ràng không yếu như thế, vậy tại sao lại không kháng cự lại?"

"Ha, hay là cô đang chờ mong ai đó sẽ đến và ra tay cứu cô? Cô cần sự thương hại của người khác đến vậy sao?"

Trước tiếng cười chế nhạo của Gokudera, Yoru cũng chẳng thèm biểu lộ sự giận dữ hay mở lời phản bác. Cô đưa tay vuốt vuốt những sợi tóc ướt nước của mình lên, đôi mắt màu đỏ ngâu mờ mịt như bị phủ một tầng sương mỏng, cô chợt cất giọng cười thật khẽ, thanh mảnh đánh vào tâm can của người thiếu niên tóc bạc một loại cảm xúc đau lòng không ai hiểu thấu.

"Nếu thực sự sẽ có ai đó đến giúp, có lẽ bây giờ tôi đã không ở đây rồi."

Yoru cười, sau đó quay lưng rời đi, bỏ lại thiếu niên tóc bạc vẫn còn ngẩn người đứng đó. Gokudera siết chặt nắm tay, trong lòng cuồn cuộn những loại cảm xúc đối nghịch như muốn phá vỡ cả lồng ngực. Hắn... đã mắc sai lầm sao?

. . .

Sau khi thay bộ đồ ướt nhẹm của mình bằng đồng phục thể dục, Yoru mệt mỏi trở về lớp, bây giờ cô chỉ mong bản thân có thể nằm dài trên bàn và đánh một giấc ngon lành. Nhưng ông trời dường như không nghe thấy ước muốn của cô, ngay khi Yoru vừa mới mở cửa lớp, cô đã là tâm điểm của hàng chục con mắt tức giận và căm ghét.

"Bốp!"

Một cuốn sách bay đến, đập vào đầu của thiếu nữ tóc đen. Yoru cúi đầu nhìn cuốn sách nằm dưới chân, ánh mắt vẫn không một chút dao động nhìn những con người đang toát ra một loại không khí phẫn nộ, tất cả mũi giáo đều đã hướng về phía cô rồi.

"Đồ ăn cắp!! Tại sao cô dám ăn cắp đồ của Ai-chan hả!?"

"Đúng là đồ không biết xấu hổ!! Mau đi chết đi!"

"Cút khỏi đây đi!! Đúng là đồ mặt dày!!"

Yoru có thể nghe thấy những tiếng nguyền rủa vẫn không ngừng công kích hai bên tai cô, lồng ngực choáng ngợp đến không thể thở nổi, điều này khiến cô nhớ đến trong quá khứ bản thân hình như đã phải chịu loại cảm giác này. Phải gánh chịu tội lỗi không phải do mình gây ra, đó không phải loại cảm giác dễ chịu gì cho cam. Rồi, Yoru nhìn đến chỗ bàn học của mình, đồ đạc sách vở đều bị ném khắp nơi trên sàn, thậm chí còn có dấu hiệu bị dẫm lên.

Sora...

Yoru đi đến chỗ bàn học, từng bước chân nặng nề của cô như muốn nói cô đang cảm thấy mệt mỏi đến chừng nào. Người thiếu nữ tóc đen cúi người, nhặt lên tấm ảnh bị nhàu nát, dấu chân vẫn còn in hằn trên tấm ảnh nhăn nhúm. Cậu ấy, vẫn đang mỉm cười... Sora.

Yoru thực sự không biết nên đối diện với cảm xúc này như thế nào, sự giận dữ đang không ngừng trào lên dường như muốn đè bẹp cả sự kiên nhẫn vốn có trong cô. Khuôn mặt của bản thân ngay lúc này, Yoru thực sự không dám nghĩ tới, có lẽ nó đủ đáng sợ để khiến cả lớp học im phăng phắc không một tiếng động, kể cả tiếng thở cũng trở nên áp lực hơn bao giờ hết.

Người thiếu nữ tóc đen khẽ đưa ánh mắt đỏ ngâu vô hồn của mình nhìn đến người thiếu niên tóc nâu đang đứng ở cửa lớp, gương mặt hoảng loạn không biết làm gì của cậu ta quả nhiên vẫn rất ngu ngốc đấy. Cả tên nóng nảy và tên thích bóng chày đều đã ở đây, nhưng chẳng có ai nói gì, đương nhiên là vậy rồi. Kanpeki Aino như thường lệ đứng sau đoàn kỵ sĩ, nhoẻn môi cười xem trò vui, khỏi nói cũng biết cô ta là kẻ đầu têu mọi chuyện. Tất cả, tất cả... đều thật xấu xí. Màu sắc đang dần biến mất, trong mắt Yoru hiện giờ, mọi thứ đều trở nên tối đen như mực, dơ bẩn đến không chịu nổi.

Sora...

Sora...

Sora...

Nói cho tớ biết đi, tớ phải làm gì đây?

Kanpeki Aino, và tất cả những kẻ ở đây...

Tớ muốn giết chết hết tất cả bọn chúng.

Cả thế giới này, nếu bị hủy đi, thì tốt biết mấy...

. . .

Góc tâm sự của tác giả:

Ai cũng nói toi ghét con mình, nhưng mọi người làm sao hiểu tấm lòng người mẹ như toi 囧

Toi cũng đau lắm chớ có sung sướng gì đâu 囧

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip