Chương 4: Chúa tể cô độc
Con đường để trở về nhà rất gian nan.
Rõ ràng lúc đầu đã được cảnh báo trước, đã thấy những kẻ khác hóa điên, thậm chí trực giác cũng mách bảo bản thân không được làm như vậy, nhưng mà suy nghĩ 'muốn gặp nàng' lại vượt qua tất cả, giống như sợi tơ nhện mỏng manh dẫn lối con mồi vào địa ngục.
Yamamoto đã mất tất cả rồi.
Kẻ cùng đường bí lối lựa chọn đánh bạc, cho dù thân xác bị hủy diệt, linh hồn bị ăn mòn cũng không chịu quay đầu.
Trở về trở về trở về trở về trở về trở về---
Hắn phải trở về nhà!
Không phải nơi tan hoang bị những kẻ ngoại lai kia phá hủy, không phải căn nhà cũ phủ bụi không một bóng người đó, cũng không phải thế giới có tấm bia mộ không tên của nàng.
Những ngày tháng như sống trong tuyệt vọng đấy, hắn chịu đủ rồi!
Hắn phải về nhà!
Căn nhà ngập đầy ánh sáng, lúc nào cũng thoang thoảng mùi bếp núc, tiếng khách hàng đến đi nườm nợp, mỗi ngày đi học đều sẽ nghe nàng oán giận về gia đình của mình.
Đó mới là nhà của hắn.
"Thật đáng thương, ngươi muốn tìm kiếm một 'ta' khác sao?"
Kẻ lưu lạc tình cờ đi vào thế giới của chúa tể vĩ đại, được nàng rủ lòng thương xót.
"Linh hồn bị hao mòn nhiều như vậy mà vẫn muốn xuyên qua thời không, quả là chấp niệm đáng sợ, một 'ta' khác sẽ bị nhấn chìm bởi tình cảm vặn vẹo này mất." Chúa tể đi xuống ngai vàng, những ngón chân trắng như tuyết đạp lên sàn nhà lạnh băng, trên người cũng chỉ khoác một lớp áo choàng mỏng, nhưng nàng cũng không cảm thấy lạnh chút nào, bởi vì nàng đã quen rồi.
Quen với thời gian vĩnh hằng, quen với sự cô độc.
Chúa tể dùng chân nâng cằm của kẻ xâm nhập lãnh địa của mình, đôi mắt đen chứa đầy sự lạnh nhạt.
"Ngươi có thể ở lại đây, ta chấp nhận tình yêu đó."
Chúa tể cao ngạo đưa ra lời bố thí.
Mặc dù kẻ này mang đầy chấp niệm với một 'nàng' khác, nhưng nơi này quá cô độc rồi, nàng muốn tìm một người có thể ở lại với mình, cho nên chúa tể cũng không ngại làm thế thân cho đối phương.
Dù sao bọn họ đều là 'nàng'.
Thanh niên tóc đen híp mắt, không chút do dự từ chối, mặc dù cả người đã sắp bị tuyết bao phủ: "Xin lỗi, tôi phải về nhà."
Đó không phải là phu nhân của hắn.
Cùng một khuôn mặt, nhưng người này đẹp giống như tranh vẽ, dường như chỉ nhìn thôi đã bị hút sâu vào đó.
Còn phu nhân của hắn... Nàng chỉ là một thiếu nữ bình thường, dung mạo, khí chất, sức mạnh đều không sánh được với những kẻ ngoại lai được thần linh nâng niu.
Người này giống như bông hoa kiều diễm mọc trên núi tuyết, còn phu nhân của hắn lại là hoa dại nhỏ nhắn mọc ở ven đường.
Chúa tể chớp mắt, đọc được dòng suy nghĩ kia của kẻ xâm nhập, khó hiểu hỏi: "Ngươi cũng cảm thấy ta đẹp hơn nàng, vì sao lại từ chối?"
Hoa dại ven đường và bông hoa xinh đẹp, chỉ cần là người bình thường đều sẽ chọn cái sau.
"Ta có thể ban cho ngươi sự sống vĩnh hằng, tiền tài, quyền lực, tất cả mọi thứ ngươi muốn--" Giọng điệu của chúa tể giống như tiếng nhạc chậm rãi, cho dù bên trong không mang theo chút tình cảm nào, lạnh nhạt đến đáng sợ, nhưng chỉ nghe thôi cũng khiến nhiều người yêu điên cuồng.
"--- Ta đều sẽ cho ngươi."
Đó là lời đề nghị ít ai có thể từ chối.
Yamamoto Takeshi chớp mắt, linh hồn bị tổn thương quá nặng, khiến hắn dần dần không phân rõ được cái gì, đầu óc giống như bị một lớp keo dính lấy, đặc quánh, sền sệt.
Nhưng từ đầu đến đuôi, chấp niệm duy nhất của hắn cũng chỉ có về nhà mà thôi.
"Phu nhân..."
Hắn muốn về nhà.
Hắn muốn về nơi có nàng.
"Một kẻ nhàm chán."
Chúa tể buông chân, quay người đi về phía ngai vàng của mình.
Tuyết trên người kẻ xâm nhập tan hết, thân thể lạnh băng kia dần có độ ấm, ngay cả linh hồn bị hư hao cũng được tu bổ lại.
Cảm giác ấm áp khiến người bảo vệ Mưa lấy lại được lí trí.
Hắn mở mắt ra, nhìn chăm chú bóng lưng cô độc kia của 'nàng', khóe môi gợi lên nụ cười, hoài niệm nói: "Ngài vẫn mềm lòng như vậy."
【Em vẫn mềm lòng như vậy, phu nhân】
Cho dù là Nara Sachiko ở thế giới của hắn hay là vị chúa tể này đều thế.
Bọn họ nhìn như lạnh nhạt, rồi lại dịu dàng vô cùng.
"Ngươi đi đi, nơi này không hoan nghênh ngươi." Chúa tể không thèm quay đầu lại, búng tay một cái, phía sau lưng Yamamoto Takeshi xuất hiện một lỗ hổng không gian.
Cảm nhận được lực hút quen thuộc, người bảo vệ Mưa nhắm mắt lại, dâng lên lời chúc phúc tốt đẹp nhất.
"Từ tận sâu trong trái tim mình, tôi mong ngài hạnh phúc, Sachiko-sama."
Nàng của thế giới này quá cô độc.
Nhưng hắn lại không thể dừng bước vì nàng được.
Hắn phải trở về với phu nhân của mình.
【Sachiko-sama chính là chúa tể vĩ đại nhất, rồi cả thế giới sẽ phải cúi đầu trước Sachiko-sama!】
Phu nhân, lời ước nguyện hồi bé của em đã thành hiện thực rồi.
Nếu em biết điều này chắc sẽ vui lắm nhỉ.
【Nếu Sachiko là chúa tể, vậy tớ là kỵ sĩ của chúa tể. Ha ha ha, kỵ sĩ bóng đêm, nghe ngầu ghê. Sachiko-sama, kỵ sĩ bóng đêm Yamamoto sẽ bảo vệ ngài!】
【Sachiko-sama không cần cậu bảo vệ, hơn nữa làm gì có chúa tể nào có kỵ sĩ chứ, chỉ có công chúa mới có thôi!】
"Kỵ sĩ bóng đêm sao..."
Hơi thở của kẻ xâm lấn đã biến mất hoàn toàn, chúa tể lại lần nữa ngồi trên ngai vàng của mình, trong đầu hiện lên kí ức bản thân đọc được, sau đó nhắm hai mắt lại.
Chúa tể vĩ đại không cần ai bảo vệ.
Đó là suy nghĩ cuối cùng của chúa tể khi chìm vào giấc ngủ dài lâu.
Nàng không cần kỵ sĩ.
.
"Nơi này là lâu đài tuyết đúng không?"
Nhưng rồi vào một ngày không xa nào đó, một bóng người đã xuất hiện trong lâu đài lạnh băng này.
Hắn quỳ gối trước chúa tể, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của nàng, cho dù sự lạnh nhạt của chúa tể giống như mũi kiếm đâm vào da thịt cũng không xua được nụ cười rực rỡ kia.
"Ngài là Sachiko-sama, chúa tể của ta nhỉ."
"Nghe theo ước vọng của ngài, ta đã đến rồi đây."
Tiếng khóc thút thít không muốn lẻ loi một mình của chúa tể đã được một thiếu niên con người nghe thấy.
Vượt qua bao khó khăn gian khổ, cuối cùng thiếu niên cũng đến được với chúa tể của mình.
"Ta là Yamamoto Takeshi, kỵ sĩ bóng đêm của ngài."
"Ngài sẽ không bao giờ cô độc nữa."
"Thưa chúa tể của ta."
...
【Hộp đen:
Nàng luôn dịu dàng như vậy.
Cho nên nàng xứng đáng nhận được những điều tốt nhất.】
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip