chap 10
Chap 10.
Sana nhẹ nhàng bước ra sở cảnh sát cùng với một người đàn ông, vào bên trong chiếc xe đang đậu sẵn ở đó, ngồi xuống, chưng ra bộ mặt uể oải.
- Anh Min đâu?
- Cậu Min đang ở biệt thự ở Kyunggido, cô Minatozaki muốn đến đó không ạ?.
- Không, cho tôi về nhà.
Chiếc xe phóng đi.
- Taeyong giờ đang ở đâu?
- Chúng tôi đang cố liên lạc.
- Làm thế nào mà Suga trốn thoát được vậy?
- Chờ lúc chúng nó không để ý rồi lẻn ra ngoài thôi, với tài nghệ của mình, cậu Min hoàn toàn có thể làm được.
- Haiz - Sana thở dài.
- Cô Minatozaki không sao chứ ạ?
- Chỉ bị hỏi cung thôi, không sao.
------------------------------------
Cuộc tra khảo Minatozaki Sana đang được bật lại cho tất cả mọi người cùng nghe.
- Đúng là bằng chứng còn quá sơ sài khiến cho Minatozaki Sana vô tội. Cũng không thể kết tội Huang Zi Xing được, cần phải tóm được Lee Taeyong hoặc lấy được nửa số ma túy còn lại - Youngjae chán nản nói.
- Thôi được rồi, mọi người vất vả quá, đói chưa? Đi ăn nhé, em mời - Gahyeon nói.
- Okie - Tất cả hào hứng đứng dậy đi ra ngoài.
- Mọi người đi đi, tớ hơi mệt nên sẽ ở lại, với cả cũng không thấy đói - Dahyun mỉm cười.
- Ừm, đi đây - Gahyeon rời đi.
Tại sở cảnh sát Seoul.
"Quan hệ của cô và Lee Taeyong là gì?"
"Người yêu của nhau"
"Lee Taeyong hẹn tôi đến đó"
"Để làm gì?"
"Hẹn hò"
Buồn bã, trái tim nhói lên từng cơn khi nghe lại đoạn ghi âm. Tuy biết cô ấy trả lời như thế để đối phó, nhưng sao Dahyun vẫn thấy đau. Không phải là cơn đau bình thường, nó rất dữ dội, khắc nghiệt đến mức bật ra tiếng khóc. Nhưng Dahyun kiềm lại, vội lấy tay lau đi lập tức.
Lee Taeyong đã làm hại cô ấy như thế, tại sao cô ấy vẫn bênh vực cho anh ta. Nếu cảnh sát không đến kịp thời thì có lẽ Sana đã bỏ xác từ lâu rồi, nhìn những tên bị thịt to xác đó thôi cũng đủ để thấy rợn người, nữa là để chúng nó cầm gậy đánh mình.
Chỉ cần khai ra, rồi giúp cảnh sát tố cáo Lee Taeyong, là cô ấy có thể thoát khỏi rồi. Sana nói cô ấy muốn thoát cơ mà, tại sao lại càng dấn sâu vào như thế khi đang muốn tìm lối ra. Chẳng lẽ những lời cô ấy tâm sự với cô tất cả là dối trá.
--------------------------------
Sana không biết, không thể nào biết được. Tại sao cô lại làm như thế. Lúc ở trong đó cô chỉ có ý nghĩ rằng phải từ chối tất cả để cả hai không bị kết tội, cả hai ư? Cô vẫn nghĩ cho Lee Taeyong sao? Sau tất cả những thái độ đối xử của anh ta với cô?
Có lẽ nào ... cô vẫn yêu Lee Taeyong?
Thở dài, Sana hơi lắc nhẹ đầu với ý nghĩ vừa xoẹt qua. Cô nghĩ điều đó thật điên rồ, tại sao lại yêu một người luôn làm khổ mình chứ. Cô thật mù quáng mà, có lẽ đây chỉ là hành động thương hại thôi. Cô tự nhủ rằng chắc có lý do gì đó anh ta mới bỏ cô một mình ở đó như thế.
Bụng đang đói nhưng chẳng muốn bật dậy, cứ nằm thẫn thờ trên giường mà không ngủ được.
Chợt nghĩ ra điều gì đó, Sana quay sang với lấy máy điện thoại, thực hiện một cuộc gọi.
--------------------------------
- Em làm sao vậy? - Jimin cất tiếng hỏi.
Dahyun giật mình ngẩng lên, vội lau nước mắt, ngạc nhiên hỏi
- Ăn nhanh thế sao? Mọi người đâu rồi - Dahyun ngó ra.
- Anh ăn một ít rồi quay lại luôn, mọi người vẫn đang ăn ở đó. Em khóc hả?
- Không có gì đâu - Dahyun chối.
Jimin chậm rãi ngồi xuống bên cạnh.
- Em yêu Minatozaki Sana đúng không?
Dahyun mở to mắt bất ngờ, bất động không biết nói gì.
- Nghe xong cuộc tra khảo đó em buồn lắm đúng không? Hãy tỉnh lại đi, đừng có mất tập trung để rồi ôm lấy thất bại. Minatozaki Sana là người yêu của Lee Taeyong, cô ta yêu Lee Taeyong. Em không có cơ hội đâu - Jimin buông lời phũ phàng, gay gắt.
- Đừng nói nữa, em không muốn nói chuyện với anh - Dahyun bực mình đứng dậy.
- Hãy cư xử cho đúng, nếu còn tiếp tục anh sẽ nói với mọi người, thay vị trí của em đấy - Jimin đe dọa.
Dahyun giả vờ không nghe thấy, tức tối bước đi.
----------------------------
Vội vàng đi ra khỏi sở cảnh sát, vào bên trong xe, đập thật mạnh cửa. Dahyun thở dốc, rồi cô gục đầu vào vô lăng, cố điều chỉnh lại nhịp thở. Những lời nói đó khiến cô khó thở quá, một sự thật phũ phàng, Dahyun đã cố trốn tránh, nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận, sự thật thì vẫn là sự thật.
Tiếng chuông điện thoại reo, cầm lên, là Sana gọi. Dahyun chần chừ một lúc rồi nhấc máy.
- A lô.
"Thư ký Kim đang ở đâu vậy?"
- Em đang ở nhà.
"Đi ăn trưa với chị nhé"
- ...........
"A lô..... thư ký Kim..."
- Vâng, được thôi.
--------------------------------------
- Huang Zi Xing đang bị điều tra, có lẽ chúng ta nên bán nửa còn lại cho người khác.
- Còn nhớ người ở Thefeels không? Gọi cho anh ta đi.
- Vâng, còn một việc nữa.
Taeyong dừng việc uống nước của mình lại ngẩng lên lắng nghe.
- Có một đối tượng rất đáng để nghi ngờ.
-------------------
Tại hàng ăn YesOrYes, hai cô gái lặng lẽ thưởng thức bữa trưa, một đang trong tâm trạng thoải mái không nghĩ ngợi vì không khí ảm đạm này, một cảm thấy bối rối, khó khăn, buâng khuâng để tìm câu trả lời hợp lý nhất về thái độ người đối diện.
Niềm tin đặt vào đó dường như đang được bảo toàn tuyệt đối, nhưng có lẽ sắp suy giảm rồi.
- Hôm qua cám ơn thư ký Kim nhé - Sana mỉm cười.
- Vâng, có gì đâu - cố gắng nở nụ cười, Dahyun bắt đầu cảm thấy ghét, ghét cái dáng vẻ thiên thần này, rốt cuộc cũng chỉ là một người giả tạo.
Nhận thấy có điều bất thường, Sana im lặng quan sát Dahyun, nhìn với ánh mắt khó hiểu, rồi cũng nghĩ chẳng có gì đâu, sau đó tiếp tục ăn.
- Vậy là không đi nghỉ ở Thượng Hải được rồi, đi gần đây thôi vậy. Dù sao dạo này công ty cũng chẳng bận rộn lắm. Thư ký Kim muốn đi không? - Sana mời mọc.
- Đi đâu ạ?
- Chị nghĩ là nên đi Thefeels.
Ngạc nhiên khi thấy tiếng chuông reo, Sana nheo mắt, rồi nhấc máy, khuôn mặt bực bội được hiện lên.
- ....
...........
- Hóa ra đó là lý do sao? - Đôi môi nhếch lên, sự khinh bỉ dành cho người đầu dây bên kia.
.............
- Đến để ngắm thì đến làm gì - bực mình, Sana cúp máy. Thở mạnh rồi tiếp tục bữa ăn, chợt dừng lại nhìn người đối diện.
Dahyun đăm chiêu, người gọi cho cô ấy là ai. Nhìn thái độ cô ấy như thế có lẽ là Lee Taeyong, cô ấy khó đoán quá.
- Không có gì đâu, thư ký Kim ăn tiếp đi.
- Vâng.
...........
- À ý kiến thư ký Kim thế nào? Đi Thefeels nhé - Quay lại câu hỏi cũ.
- Cũng được ạ.
-----------------------------------
Minatozaki gia.
- Vậy thì tốt quá, cám ơn ông rất nhiều. Tôi sẽ bảo cháu đến - Bà Minatozaki vui vẻ nói chuyện điện thoại với ai đó.
.....
- Vâng, tạm biệt ông - Cúp máy, bà Minatozaki chưng ra bộ mặt hết sức hài lòng.
- Omma tính sắp xếp cho Sana đi xem mặt sao? - Sakura ngồi bên cạnh tò mò.
- Ừm, rồi nó sẽ thích thôi. Đó là một chàng trai gần như là hoàn hảo, sẽ rất đẹp đôi đây - Bà Minatozaki hào hứng.
Sakura hết sức ngơ ngác.
- Còn con nữa? Bao giờ mới đem người yêu về cho omma xem mặt đây hả? Nghe nói cô bé đó rất xinh đẹp, còn giỏi nữa đúng không? - Bà Minatozaki nhướng mày, tiêu chuẩn của bà khá thoải mái, thế nào cũng ok chỉ cần giỏi giang có đạo đức là được.
- Bọn con vẫn còn đang đi học mà omma..........Khi nào thích hợp con sẽ đưa cô ấy đến đây.
- Được thôi, nhưng phải nhanh đó - Bà Minatozaki nheo mắt dò xét.
-----------------
- Mọi người ơi có tin buồn đây - Jay B mặt xụ xuống thông báo.
- Sao vậy? - Gahyeon thắc mắc.
- Vụ này bị kéo dài lâu quá nên chỉ huy đang phàn nàn, nếu không giải quyết nhanh thì vụ này sẽ chuyển cho đội khác làm. Nên mọi người cố gắng lên nhé.
- anh.... em có chuyện muốn nói.
....................
- Có chuyện đó thật sao? - Gahyeon trố mắt.
- Sao cậu ấy có thể như thế được - Gahyeon không tin nổi.
- Có khi nào lần trước không bắt được Minatozaki Sana là do cô ấy không? - Youngjae nghi ngờ.
- Chắc chắn là như thế đấy - Jimin khẳng định.
-------------------------------------
- Khả năng chính xác là 70% rồi ạ, những người ở xung quanh cô Minatozaki chỉ có từng đấy.
- Vậy sao?.........Bọn cảnh sát giờ liều thật.
----------------------------------------
Thời gian thấm thoắt trôi qua, hôm nay Sana và Dahyun sẽ cùng nhau đi nghỉ ở Thefeels, mọi công việc đổ dồn hết cho cô trợ lý giám đốc Jihyo, khiến cô ấy có chút vất vả, nhưng cứ nghĩ rằng hai người kia nghỉ vì bị ốm nên cũng vui vẻ chấp nhận. Jihyo là một cô gái chăm chỉ, nhưng có vẻ hơi ngây thơ, và ngơ ngơ nữa, thế nên mới bị lừa.
Hai người đang trượt tuyết vui vẻ ở Thefeels, mọi nỗi buồn phiền chợt vụt tan, để lại những tiếng cười khanh khách làm ấm áp không khí. Như thế này có khác gì là hẹn hò đâu, tuy hơi nản chí vì hành động của Sana lúc ở sở cảnh sát nhưng dù sao cô ấy đã chủ động mời cô đi chơi thế này, nên Dahyun có chút hy vọng một lần nữa.
Nhiều lúc thầm nghĩ rằng cô có quá ngốc nghếch không khi cứ cố cứu vớt lấy tình cảm này. Nhưng điều đó lại khiến Dahyun hạnh phúc nên cô chẳng cần gì khác, cứ như hiện tại là ổn rồi.
" Bộp "
- hahahaha - tiếng cười sung sướng của Sana.
- Aww - hai tay ôm lấy đầu, vừa có nguyên cục tuyết to tướng phi vào Dahyun. Cô bĩu môi nhìn về phía cái con người đang cười ngặt nghẽo ở đó, ấm ức, ngồi xuống vo tròn thật nhanh một cục tuyết khác để ném trả lại.
Sana nhìn cái dáng vẻ đang hấp tấp lụi cụi vo nắm tuyết mà mỉm cười. Càng ngày cô càng nhận ra nhiều điểm đáng yêu ở Dahyun, chẳng cần lý do, cứ nhìn cô ấy thôi là Sana nở nụ cười. Cô khẳng định rằng, đây là hạnh phúc của mình, đó là người có thể cho cô nụ cười.
- Giám đốc Minatozaki ! Nhìn kìa - Dahyun mắt mở to, hoảng hốt chỉ về phía đằng sau Sana.
Sana cũng giật mình, hoảng hốt theo mà quay lại nhìn. Bỗng....... " Bộp ".
- hahahaha - hài lòng vì đã trả đũa thành công, Dahyun sung sướng.
- Aissh - phủi những hạt tuyết trên đầu mình ra. Sana nhìn cái con người kia mà cũng cười theo, một nụ cười ngốc nghếch.
- .............
- Thư ký Kim - Sana vui vẻ gọi.
- Gì ạ? - Dahyun vẫn đang cười sướng.
- Vui nhỉ? Em đang gọi đòn đúng không? - đe dọa xong. Sana chạy tới, bắt lấy Dahyun.
Dahyun ngạc nhiên, cô chạy, vừa chạy vừa lải nhải
- Trời ơi giám đốc Minatozaki gây sự trước mà.
- Đứng lại cho chị.
Cứ thế mà đuổi nhau xung quanh khu trượt tuyết, nhìn họ như trẻ mẫu giáo. Nhưng cuối cùng chân ai dài hơn thì sẽ nhanh hơn thôi và Sana bắt được Dahyun, cô tóm lấy cái tay đó, kéo lại, nhưng ai ngờ lại kéo quá đà.
- Á á - bị giật lại, Dahyun kêu.
- Aw - Sana bị trượt chân..................... rồi " Phịch ".
Lại một lần nữa, vì cái tính chơi dại của Sana mà giờ hai người đang ngã đè lên nhau.
Nhưng có tí khác.
Suýt nữa thôi là không ổn rồi, may mà Dahyun nhanh chống tay lại kịp, không thì cô lại có cơ hội được chạm vào đôi môi đó lần nữa.
Sana nhìn chằm chằm vào cái con người nằm bên trên mình, đang suy tính gì đó.
Ánh mắt khiến cho Dahyun ngại ngùng, cô liếc mắt đi.
- Chụt - Sana nhổm đầu lên hôn chóc cái vào môi Dahyun.
Mở to mắt, bất động, Sana lại chủ động hôn cô lần nữa. Và lần này lý do là gì đây? Có khi nào lại giống lần trước không? Kịp lấy lại tinh thần, Dahyun hỏi nhanh
- Giám đốc Minatozaki vừa uống rượu đúng không ạ?
- Hả? ....... Đâu có, từ khi đến đây chúng ta đi với nhau suốt mà, thư ký Kim có thấy chị uống rượu không?
- Vậy thì .... - Dahyun ấp úng nói, cuối cùng thì chẳng biết nói gì tiếp. Cô ngồi dậy, thoát khỏi tư thế ngượng ngùng đó, rồi đứng lên. Nhìn xung quanh, cũng may khu trượt tuyết đang rất vắng, mọi người đi ăn tối hết rồi, nên không ai nhìn thấy cảnh tượng vừa nãy.
- Này - Sana cũng ngồi dậy theo, đứng lên đối mặt với Dahyun.
- Gì ... ạ? - Dahyun có hơi hoảng, nếu cô ấy mà thắc mắc những lời nói vừa rồi của cô thì không biết giải thích thế nào đây.
Từ từ Sana tiến lại gần hơn Dahyun, đưa ánh mắt đăm chiêu nhìn vào cô gái thấp hơn, chậm rãi bước tới. Dahyun bối rối, theo đó mà lùi lại.
Sana tiến tới, Dahyun lùi lại.
- Này - Sana lặp lại câu gọi.
- .... Giám đốc....cứ... nói.... đi - Dahyun e dè.
- Đừng có đi lùi nữa được không? Ngã bây giờ - Sana phàn nàn.
Dahyun dừng lại, tim đập liên hồi, chờ đợi xem người kia định nói gì.
Sana cũng dừng lại, khoảng cách hai người họ giờ còn chẳng bằng nửa bước chân, quá gần. Và Sana có vẻ như muốn gần nữa, cô từ từ tiến khuôn mặt mình lại gần Dahyun.
Hai khuôn mặt sắp sửa sáp vào nhau, hơi thở lạnh cũng được cùng nhau cảm nhận. Dahyun đỏ mặt, đứng im không biết phản ứng ra sao?
- Giám .... giám đốc ...
- Sha...
- Gì ... ạ?. - Dahyun có hơi ngạc nhiên.
- Gọi tôi là Sha - Sana ra lệnh.
- ..... - Dahyun sắp sửa hóa đá rồi.
- Gọi nhanh - Sana giục, càng ngày khoảng cách hai khuôn mặt càng bị rút ngắn.
- S... Sha - Dahyun phát âm khó khăn, sao mà vất vả quá, nhưng sau khi nói xong thì cô lại có một cảm giác khác hẳn.
Cuối cùng cái khoảng cách cũng không thể trụ vững được thêm nữa. Sana tiến nhanh tới, hôn Dahyun. Đưa một tay lên luồn ra đằng sau gáy cô ấy, kéo cô ấy vào mình.
Dahyun chính thức bị hóa đá, nhưng cũng nhanh chóng tan chảy, cô nhắm mắt lại, hưởng thụ. Nhịp tim của cô lại lên rồi, cứ thế này sẽ bị tăng huyết áp mất. Nhưng chẳng sao, vì cũng có người chung nhịp với cô mà.
Mở hé miệng, Sana dấn lưỡi vào bên trong, Dahyun cũng nhanh chóng bắt kịp. Hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, thắt chặt, Dahyun đưa tay lên đặt lên vai Sana, rướn người lên đẩy nụ hôn sâu hơn nữa. Giờ thì ai là người chủ động đây.
Màn đêm buông xuống, khu trượt tuyết giờ vắng tanh không còn một bóng người. Chỉ có hai cô gái vẫn đang say sưa với chuyện của mình, chả biết đã được bao lâu, nhưng có lẽ là đã quá lâu, mọi vật xung quanh tĩnh lặng, theo dõi họ.
Hết hơi, Sana rời ra, rồi âu yếm nhìn con người đối diện - đang thở hồng hộc như vừa bị đi hoạt động quá sức. Mỉm cười, bàn tay từ gáy chuyển sang chiếc cằm nhỏ xinh kia, nâng nó lên để có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt đó hơn. Sana hôn nhẹ lên mũi Dahyun, rồi ngẩng cao hơn hôn lên vầng trán của cô ấy. Xong việc, cô nở một nụ cười lừa tình.
- Có biết điều đó có nghĩa là gì không? - Nhìn trìu mến, Sana cất tiếng hỏi.
- À .... - Dahyun lại tiếp tục ấp úng, dạo này trình độ load của cô hơi chậm, chưa xong cái này đã bị cái kia vồ vập vào rồi. Chớp chớp mắt, Dahyun nhìn Sana mà suy nghĩ.
- Hừm ........ Đồ ngốc - nói xong Sana bước chân nhanh đi về phía khách sạn.
- Giám đốc chờ em với - Dahyun đi theo.
- Gì cơ? - Sana quay phắt lại, nhướng mày hỏi.
- À ... Sha ... chờ em với - Dahyun dừng lại, cúi mặt xuống mà làm bạn với tuyết. Mặt cô đang đỏ lên theo từng tích tắc.
End chap 9.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip