Chương 1: Nếu biết trước kết thúc như vậy , em sẽ không yêu chị
Chương 1: Nếu biết trước kết thúc như vậy , em sẽ không yêu chị
Tháng Mười Một, trời không rét đậm, nhưng cơn mưa như có thù với mặt đất. Nó rơi nặng hạt, dồn dập, xối xả, như thể muốn rửa trôi cả thế gian này trong nỗi buốt giá. Mưa rơi trên mái tôn rỉ sét của khu tập thể cũ kỹ, rơi qua những khe cửa sổ bị vỡ từ lâu, tạt thẳng vào căn phòng nhỏ tầng mười nơi một thân hình gầy gò nằm co quắp như con thú hoang hấp hối.
An nằm đó. Đôi mắt sưng húp không còn đủ sức mở to, chỉ hé một khe mỏng nhìn trân trân vào trần nhà đầy vết ố mốc. Trời tối, điện cúp từ hôm qua. Nhưng cô không thấy khác biệt gì. Bóng tối trong lòng cô còn đặc hơn ngoài kia.
Căn phòng không có lò sưởi, không chăn, không đệm. Chỉ có sàn gạch lạnh ngắt và một tấm áo khoác mỏng sũng nước mưa, vẫn còn vắt ở góc nhà từ đêm trước. An đã run rẩy mấy giờ liền, nhưng giờ đây, cái lạnh không còn rõ ràng nữa. Cơ thể cô đã bắt đầu tê dại. Mỗi lần ho là một lần máu trào lên cổ họng, vị sắt tanh hòa với mùi mốc ẩm và nỗi tuyệt vọng đặc quánh trong không khí. Lồng ngực đau như có ai đó bóp chặt lấy từng thớ cơ, từng hơi thở cũng phải vay mượn từ tử thần.
Đã ba ngày kể từ khi An nhận được tấm thiệp cưới. Ba ngày cô không ăn, không ngủ, không uống lấy một ngụm nước nào. Cô không nhớ nổi mình đã khóc bao lâu. Mắt cô khô rang, cổ họng rát bỏng, nhưng tim thì vẫn tiếp tục co rút từng hồi – như thể nó vẫn còn cố gắng đau thêm chút nữa.
Chiếc thiệp màu hồng nhạt nằm lặng lẽ trên mặt đất, bị gió thổi bay một góc. Tên người con gái mà An yêu suốt bốn năm đại học nằm trang trọng ở giữa, in đậm bằng mực nhũ bạc: Băng. Và bên cạnh là một cái tên đàn ông mà cô chưa từng nghe, chưa từng biết, nhưng giờ đây lại trở thành chồng tương lai của người con gái ấy.
An bật cười. Một tiếng cười khô khốc, không còn hơi ấm. Tiếng cười bật ra như phản xạ chua chát khi rơi xuống tận đáy sâu của mọi nỗi đau. Cô từng nghĩ, chỉ cần mình đủ chân thành, chỉ cần nắm tay Băng qua hết những tháng ngày khó khăn, thì sẽ có một cái kết xứng đáng. Cô từng tin, tình yêu của mình có thể cảm hóa được cả thế giới lạnh lẽo này.
Nhưng không, người cần cảm hóa lại chính là Băng – người luôn đứng ở nơi ánh sáng rọi vào, người chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt thực lòng. Người ấy đẹp, thông minh, quyến rũ, được cả thế giới ngưỡng mộ. Còn An, chỉ là một kẻ yếu mềm, một cái bóng ngu ngốc đi phía sau, luôn tin vào những điều ngọt ngào mà Băng chưa từng hứa hẹn.
Lần đầu tiên họ gặp nhau là trong câu lạc bộ Văn học, khi An là sinh viên năm nhất rụt rè, còn Băng đã là hoa khôi của khoa – một đàn chị sắc sảo và nổi tiếng. Họ không thân, nhưng một lần An vô tình làm rơi sách, Băng nhặt giúp, mỉm cười nói: "Lần sau nhớ cẩn thận." Chỉ một câu nói thôi, mà An đã về mơ cả đêm. Cô tự giễu mình là hạng si tình, nhưng trái tim non nớt vẫn không cưỡng nổi ánh mắt kia.
Dần dần, họ thân thiết hơn qua vài lần đi thư viện, những đoạn tin nhắn ban đêm, những cuộc trò chuyện vu vơ về thơ ca và mùa đông. An không dám mong quá nhiều. Nhưng rồi Băng chủ động nắm tay cô dưới gốc cây phượng vắng vẻ trong một buổi chiều có nắng. Băng nói nhỏ: "Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần em bên chị lúc này là đủ."
Từ giây phút đó, An đã nguyện trao cả thế giới cho người con gái ấy. Cô từ bỏ cơ hội đi du học, từ chối những người theo đuổi, chỉ để được ở cạnh Băng – người mà cô tin là tình đầu, tình cuối, là định mệnh.
Nhưng định mệnh hóa ra chỉ là một trò đùa của số phận.
An nhớ như in đêm mưa ấy – cái đêm tháng trước khi thế giới của cô sụp đổ. Gia đình cô phá sản, bố mẹ ly hôn, nhà cửa bị siết nợ. Cô không còn nơi để về, không còn tiền để sống. Trong cơn tuyệt vọng, cô chạy đến tìm Băng – người duy nhất cô còn tin. Cô ướt sũng trong mưa, đứng dưới mái hiên biệt thự nhà Băng, run rẩy gọi tên người con gái ấy.
Cánh cửa mở ra, và Băng xuất hiện. Vẫn là khuôn mặt kiêu sa ấy, nhưng không còn nụ cười dịu dàng nào nữa. Băng khoanh tay, ánh mắt như nhìn một kẻ xa lạ.
"Cô đến đây làm gì?"
An lắp bắp: "Em... em không còn ai cả... em chỉ còn chị..."
Băng cười khẩy. "Tình yêu? Cô nghĩ tình yêu là đủ chắc? Cô tưởng tôi sẽ cưu mang cô sao? Cô không có giá trị gì cả, An à. Tỉnh mộng đi."
"Nhưng... chị đã từng nói..."
"Tôi chưa từng hứa điều gì. Mọi thứ chỉ là cảm xúc thoáng qua. Đừng tự ảo tưởng."
An chết lặng. Trong mưa, cô như hóa đá. Giọng nói của Băng – người cô yêu nhất – lạnh như kim loại, tàn nhẫn đến mức khiến máu trong người cô đông cứng lại.
Một giây sau, tiếng phanh xe rít lên từ con hẻm nhỏ. Một chiếc xe tải trờ tới, trong màn mưa mịt mờ. An không kịp tránh. Cú va không mạnh, nhưng đủ khiến cô ngã bật xuống lề, tay đập mạnh vào rào chắn. Cơn đau xé rách thịt da, máu chảy lênh láng, và trên tay cô mãi mãi khắc lại vết sẹo dài – như một dấu ấn cho đêm định mệnh đó.
Băng không đến đỡ cô dậy. Cô quay lưng, bước vào nhà, bỏ lại An giữa mưa và máu.
Mưa không ngừng rơi, như một bản nhạc buồn không có hồi kết, gõ từng nhịp lên mái hiên nhà tập thể cũ kỹ. An ngồi co ro trong góc tối, bên cạnh chiếc cửa sổ vỡ, nơi mà từng hạt mưa lạnh lẽo luồn qua khe hở nhỏ, thấm vào da thịt cô như muối xát. Cô không biết mình đã nằm đó bao lâu, không nhớ nổi mình đã khóc hay chỉ là nước mắt khô cạn từ lâu rồi.
Cổ họng khô rát, giọng nói khàn đặc như vừa bị lửa đốt. An cố gắng mở miệng gọi ai đó, nhưng chỉ phát ra được tiếng thều thào yếu ớt như tiếng thì thầm của gió. Không ai trả lời. Không có ai đến. Căn phòng lặng ngắt đến mức chỉ có tiếng mưa hòa cùng nhịp đập yếu ớt của tim cô.
Bàn tay nhỏ bé run run đưa lên, quờ quạng tìm lấy chiếc điện thoại nằm ở góc bàn. Chiếc điện thoại cũ kỹ, méo mó do va đập nhiều lần, vẫn bật sáng màn hình yếu ớt. Cô nhớ những đêm từng ngồi bên Băng, lặng im cùng nhau, nhìn nhau qua màn hình điện thoại, chia sẻ từng câu chuyện nhỏ nhặt.
Giờ đây, An ngậm ngùi bấm vào danh bạ, tìm tên Băng. Mỗi lần như thế, trái tim cô như bị bóp nghẹt. Nhưng cô vẫn cố gắng, hy vọng có một tin nhắn, một cuộc gọi, dù chỉ một lời giải thích. Nhưng màn hình chỉ hiện dòng chữ: "Không có lịch sử cuộc gọi" và "Không có tin nhắn mới."
An gục đầu xuống bàn, khóc nức nở, những tiếng nấc nghẹn ngào kéo dài trong bóng tối. Tất cả mọi hy vọng bỗng chốc tan biến, thay vào đó là một vực thẳm trống rỗng không đáy.
Trong tâm trí cô, hình ảnh Băng vẫn hiện lên rõ ràng như ngày hôm qua: mái tóc dài thướt tha ướt đẫm mưa, ánh mắt sắc lạnh quay lưng bước đi, không một lần ngoảnh lại. Đó không phải là cô gái đã từng hứa hẹn yêu thương, chăm sóc và đồng hành cùng An qua mọi thử thách. Đó là người lạ hoàn toàn, tàn nhẫn đến mức không thể tha thứ.
An nhớ về những tháng ngày bên nhau – những lần Băng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô khi cô buồn, những lần cô ngồi lặng lẽ bên Băng trên ghế đá công viên dưới ánh trăng nhạt, những lời hứa hẹn tưởng chừng như bất diệt. Nhưng giờ đây tất cả chỉ là những mảnh kính vỡ sắc nhọn, cứa sâu vào trái tim cô mỗi khi nhớ lại.
Nỗi đau không chỉ là thể xác mà còn là sự phản bội tinh thần. Băng không chỉ từ bỏ cô, mà còn làm cho cô cảm thấy mình là người thừa, là kẻ yếu đuối, là kẻ ngốc nghếch tin vào những điều không bao giờ tồn tại.
"Băng... sao chị có thể làm như vậy...?" – An thì thầm, giọng nghẹn ngào đầy phẫn uất.
Cô thầm trách mình đã quá ngây thơ, đã quá tin tưởng. Giá như ngày ấy cô không nhìn Băng bằng đôi mắt mơ mộng, không trao gửi trọn vẹn trái tim. Giá như cô biết trước sự lạnh lùng, vô tâm ấy, có lẽ An đã không yêu. Để giờ đây, cô đỡ đau hơn khi bị vứt bỏ không một lời giải thích.
Bên ngoài, tiếng còi xe cứu thương vẫn vẳng lại xa xa, hòa cùng tiếng mưa gào thét như tiếng khóc của cô đơn. An cố gắng nhấc mình dậy, muốn gọi ai đó giúp mình, nhưng cơ thể đau nhức, mọi lực dường như đã rời khỏi cô. Cô nằm xuống sàn nhà lạnh lẽo, cảm nhận từng giọt máu nhỏ xuống nền gạch.
Những ký ức hỗn loạn tràn về, những ngày tháng tưởng chừng đã ngủ yên giờ lại thức giấc trong tâm trí cô, từng khoảnh khắc, từng câu nói, từng ánh nhìn đều trở nên đắng nghét. An tự hỏi, tại sao một tình yêu lại có thể hóa thành nỗi đau kinh khủng đến vậy? Phải chăng đó là định mệnh hay là trò đùa tàn nhẫn của cuộc đời?
Trong nỗi tuyệt vọng tột cùng, cô thầm ước có thể quay ngược thời gian, để không còn yêu, để không còn đổ vỡ, để không còn mất mát. Nhưng điều đó chỉ là mơ ước, vô vọng như cơn mưa ngoài kia, lạnh lẽo và tàn nhẫn.
Cảm giác cô đơn bao trùm lấy An như một tấm màn đen ngòm không lối thoát. Cô không còn gì ngoài nỗi hận sâu sắc với người đã từng là tất cả cuộc đời mình. Nỗi hận ấy như ngọn lửa âm ỉ cháy trong tim, thiêu đốt mọi ký ức, mọi cảm xúc, để lại chỉ một lòng căm thù không thể nguôi ngoai.
"Băng... tôi hận chị... Hận chị cả đời này... Nếu có kiếp sau, tôi sẽ không bao giờ yêu chị dù chỉ một lần..." – lời nguyền rủa nhỏ bé thoát ra từ đôi môi khô nứt của An, như một lời thề nguyện trước khi rơi vào giấc ngủ bất tận.
Trong những giờ phút cuối cùng ấy, An không còn là cô gái ngây thơ, yếu đuối ngày nào. Cô đã trở thành một người khác – một người được sinh ra từ nỗi đau, từ sự phản bội và từ lòng căm hận sâu thẳm.
Đó là lời hứa, là lời nguyền, là sự khởi đầu cho một cuộc hành trình mới – một hành trình không chỉ để sống, mà còn để trả thù, để đòi lại tất cả những gì đã mất.
Giữa căn phòng lạnh lẽo, tiếng mưa vẫn rơi không ngừng, như thể muốn rửa trôi tất cả ký ức, nhưng cũng như muốn nhấn chìm An vào vực sâu của nỗi đau và cô đơn. Cô nằm đó, thân thể mềm nhũn, đầu óc mơ màng giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Ánh mắt đờ đẫn, cô nhìn lên trần nhà bong tróc từng mảng vữa, suy nghĩ rối bời, như một cuộn chỉ rối tung không thể tháo gỡ. Ký ức về Băng, những giây phút hạnh phúc vụn vỡ vụt qua trong tâm trí, làm An đau đến thắt lòng. Cô nhớ từng cái chạm nhẹ, từng lời thì thầm trìu mến, từng ánh mắt ngọt ngào mà Băng từng dành cho cô trước kia. Nhưng giờ đây, tất cả chỉ là những mảnh vỡ sắc nhọn, đâm sâu vào tim.
An tự hỏi, vì sao Băng lại có thể quay lưng một cách tàn nhẫn đến vậy? Chẳng lẽ tình yêu của cô chỉ là trò chơi, chỉ là một thứ để giải trí, để che đậy những khoảng trống trong lòng Băng?
Cô nhớ lại cái đêm định mệnh khi mình ngã xuống đường, máu rỉ ra từ vết thương trên cánh tay, da thịt rách nát, còn Băng đứng đó, ánh mắt cô ấy lạnh lùng, dửng dưng như người ngoài cuộc. Câu nói lạnh lùng ấy vang lên trong đầu An như một lưỡi dao sắc bén:
"Cô nghĩ tôi cần một người như cô sao? Tình yêu của chúng ta chỉ là trò trẻ con."
An cảm thấy từng câu chữ như một cơn bão càn quét, cuốn phăng đi mọi thứ, lấy đi cả hơi thở và sức sống trong cô.
Nỗi đau thể xác dù khủng khiếp cũng không thể sánh bằng sự phản bội ấy, sự thờ ơ và lạnh lùng của người cô từng yêu sâu sắc. Băng – người mà An từng dốc lòng trao trọn – giờ đây trở thành kẻ xa lạ tàn nhẫn nhất trong đời cô.
Cô cố gắng đứng dậy, dù cơ thể gầy guộc run rẩy, từng đợt ho khan cắt ngang lồng ngực khiến cô như muốn gục ngã. Nhưng trong sâu thẳm, một ngọn lửa bùng lên – không phải ngọn lửa của sự sống, mà là ngọn lửa của hận thù, của quyết tâm không để mình gục ngã trong đau thương.
"Chị đã bỏ rơi em," An thì thầm, giọng nghẹn ngào nhưng kiên quyết. "Nhưng em sẽ không để chị dễ dàng quên em như vậy. Em sẽ trở lại, và lần này, em sẽ không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa."
Nỗi đau đã tôi luyện An trở thành một người khác – một An mạnh mẽ hơn, quyết liệt hơn, và lạnh lùng hơn bao giờ hết. Cô thề sẽ không để bản thân bị đẩy vào vực thẳm một lần nữa.
Cô sẽ học cách đứng lên từ đống tro tàn của chính mình, sẽ không để bất cứ ai, dù là Băng, có thể bước lên ngọn lửa lòng cô một lần nữa.
Giữa màn mưa trắng xóa, An nhắm mắt lại, để tâm trí trôi dần vào giấc ngủ sâu – một giấc ngủ có thể là cuối cùng, hoặc là sự khởi đầu của một hành trình mới đầy gian nan và đau đớn.
Ánh mắt cuối cùng mở hé trước khi chìm vào bóng tối là hình ảnh Băng – kiêu ngạo, lạnh lùng, và vô tâm, bước đi trong mưa, không ngoảnh lại.
An tự nhủ, nếu có kiếp sau, cô sẽ không bao giờ để mình rơi vào tay người như thế nữa.
Và trong lòng cô, lời hận thù thầm lặng như một lời thề, rằng một ngày không xa, cô sẽ khiến Băng phải trả giá cho tất cả những gì đã gây ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip