Chương 1: Phát Thanh Khủng Bố
Đôi môi đỏ rực, bóng đêm mê ly.
Đêm nay chỉ có phóng túng.
Trong vũ trường, nam nữ không ngừng lắc lư cơ thể mình theo tiếng nhạc, bắp đùi trắng như tuyết, mồ hôi nhỏ giọt, theo cơ ngực chảy xuống, sự quyến rũ của phụ nữ và hormone nam tính đan xen vào nhau, tạo nên một vòng xoáy khiến cho người ta mê say, điên cuồng.
Ở một góc trong vũ trường, có một người thanh niên mặc bộ quần áo thể thao Nike ngồi ở đó, trước mặt cậu ta là thuốc và rượu, sức nóng và âm thanh xung quanh giống như không có chút ảnh hưởng nào tới cậu, cậu đem mặt mình ẩn giấu trong góc chết của ánh đèn.
Không phải không có những cô nàng sexy đến mời cậu nhảy, nhưng tất cả đều bị cậu dùng thái độ lạnh lùng để từ chối, cả người cậu không chút nào hợp với nơi này.
Một người phụ nữ mặc trang phục công sở dùng tay che miệng, xông ra khỏi sàn nhảy, đi đến nhà vệ sinh.
Lúc này người thanh niên cầm bao thuốc trên bàn lên, để vào trong túi của mình, đứng dậy, đi về phía nhà vệ sinh, giống như một thợ săn đang chờ đợi con mồi, hiện tại đến lúc cậu bắt đầu truy đuổi con mồi.
Sau khi người phụ nữ xông vào nhà vệ sinh liền nôn thẳng vào bồn rửa mặt, lúc này trong nhà vệ sinh đều là mùi chua, cô ta mở vòi nước ra, vừa xả đi những thứ dơ bẩn mà cô ta nôn ra trong bồn rửa mặt, vừa tạt nước lên mặt mình.
Dòng nước lạnh lẽo tạt lên mặt khiến cho cô ta thanh tỉnh hơn, nhưng mà, lúc cô ta mở mắt ra, lại bị bóng người phía sau mình trong gương làm cho giật nảy mình.
- Cậu…
Cô ta muốn nói chuyện nhưng đã không nói được gì nữa, hai ngón tay của đối phương đang giữ chặt cổ cô ta, cô ta không thể phát ra âm thanh gì, động tác của đối phương rất thành thục, giống như đang làm một việc thường xuyên làm, không cần dồn sức, chỉ làm một cách tự nhiên.
Đồng thời, đối phương giơ một cái tay khác lên, trong tay cậu cầm một con dao.
- Tuy tôi không thích nói nhiều, nhưng đây là quy củ của câu lạc bộ, tôi không thể không nói: Tội lỗi của cô có thể trốn khỏi chế tài của thế tục, nhưng không trốn được phán quyết của chúng tôi.
“Phụt…” Không có màn dạo đầu, dao nhanh chóng đâm vào ngực của người phụ nữ, đồng thời xoay tròn theo chiều kim đồng hồ.
Lòng bàn tay cậu ta để sát vào miệng vết thương, tránh cho máu tươi bắn ra.
Thân thể người phụ nữ run rẩy hai lần, sau đó lúc người thanh niên buông tay ra, cô ta cũng trượt, ngã xuống đất.
Người thanh niên bắt đầu dùng nước trong bồn rửa mặt rửa sạch dao và tay của mình, sau đó nhìn vào gương, sửa lại trang phục của mình.
Tất cả mọi chuyện cậu đều làm rất cẩn thận, theo một trình tự.
Một gương mặt trẻ tuổi tái nhợt xuất hiện trong gương, gương mặt anh tuấn của cậu mang theo sự hưng phấn khác thường, đây cũng là nguyên nhân cậu giết người, giết người có thể mang đến cho con người ta thứ khoái cảm này.
Cậu rất mê luyến loại cảm giác giết người này, thậm chí giống như là bị nghiện, không cách nào kiềm chế được.
Thi thể người phụ nữ trên mặt đất vẫn mở mắt, cô ta chết không nhắm mắt.
Người thanh niên lấy ra một cái túi nhỏ trong túi áo ra, bên trong đều là ma túy.
Cậu không hút ma túy, bởi vì khoái cảm ma túy mang lại cho cậu thật sự kém xa những kích thích mãnh liệt mà giết người đem lại.
“Xoạt…” Cái túi nhỏ bị xé ra, cậu đổ ma túy ra xung quanh thi thể người phụ nữ.
Sau đó cái túi nhỏ cũng bị cậu nhét vào bên cạnh thi thể người phụ nữ.
Hộp đêm này cũng không sạch sẽ, cậu tin sau khi ông chủ của nơi này phát hiện xung quanh thi thể người phụ nữ đều là ma túy, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến chuyện bảo vệ hiện trường, sau đó gọi cho 110.
Cuối cùng, cậu nhìn chăm chú thi thể người phụ nữ, hít một hơi thật sau, trải nghiệm dư vị cuối cùng sau khi giết người, sau đó sắc mặt của cậu cũng khôi phục lại vẻ bình thường. Cậu nhìn vào gương, cười một tiếng, sau khi xác định nụ cười của cậu trở nên tự nhiên mà không phải là cứng ngắc, cậu mở cửa nhà vệ sinh nữ ra, đem tấm biển “đang dọn dẹp” chuyển đi, rồi nhanh chóng đi ngoài.
Từ đầu đến cuối, cậu luôn chắc chắn mình tránh thoát tất cả các camera, cũng tin tưởng vào chuyện mình không khiến cho người xung quanh chú ý. Dĩ nhiên, trong lúc giết người, cậu nhất định sẽ để lại không ít giấu vết, nhưng cậu tin rằng ông chủ sợ bị chịu trách nhiệm, nhất định sẽ giúp cậu giải quyết tốt hậu quả, ít nhất cũng sẽ đem thi thể xử lý sạch sẽ, như thế, cậu có thể yên tâm.
Đi ra khỏi hộp đêm, gió lạnh thổi tới, cậu có chút run lên, cậu giống như vừa từ thiên đường trở về nhân gian, đúng thế, đối với cậu ta mà nói, hộp đêm này, nhà vệ sinh này, thi thể người phụ nữ này chính là thiên đường, bởi vì cậu cảm thấy chỉ có ở thiên đường mới có thể có sự ấm áp và cảm giác thoải mái đó.
- Cuộc sống thật tươi đẹp.
Cậu ta lẩm bẩm một mình, giọng nói có chút khàn khàn.
Người thanh niên lấy di động ra, mở phần ứng dụng đón xe ra để đặt xe.
Rất nhanh liền có một tài xế chấp nhận yêu cầu, đối phương cũng nhanh chóng gọi điện thoại tới.
- Alo, là Tô Bạch tiên sinh sao? Anh đã định vị chính xác vị trí của mình chưa? Là ven đường phía sau hộp đêm Nhiên Tình đúng không?
Tô Bạch khẽ nhíu mày, cái phần mềm đặt xe này thế mà lại tự động đem thông tin cá nhân như tên hiện lên cho tài xế, điều này khiến cho cậu cảm thấy phản cảm. Hiện tại, sau khi được phóng thích tất cả những tâm trạng bị đè nén của chính mình, cậu trở nên rất tỉnh táo, cậu hiểu rõ, tối nay, tên của cậu càng cách xa nơi này càng tốt.
- Vâng, tôi đang ở đó.
Tô Bạch trả lời, đồng thời nhanh chóng kéo cổ áo lên cao, đội mũ để che đi cả gương mặt của mình, chỉ còn lại một đôi mắt.
- Được rồi, tôi tới đó ngay.
Tài xế cúp điện thoại, nhưng ánh mắt Tô Bạch hơi nheo lại.
Vừa rồi lúc người tài xế nói chuyện, giọng điệu của anh ta rất dồn dập, đây cũng không phải là do vừa trải qua vận động mà hô hấp trở nên dồn dập, mà là trải qua một chuyện lo lắng, sau đó cảm xúc tự nhiên mất khống chế.
Sau khi giết người xong, đầu óc cậu hoàn toàn thanh tỉnh.
Bây giờ Tô Bạch rất mẫn cảm.
Ba phút sau, một chiếc xe Audi màu đen đỗ lại.
Tài xế khoảng 30 tuổi, tóc có chút rối loạn, trên quần áo cũng có mẩu vụn của bánh mì, điển hình của một tài xế lái xe ca đêm, nhưng xuyên qua cửa sổ xe, Tô Bạch nhìn ở phía dưới chỗ ngồi của tài xế có mấy điếu tàn thuốc còn chưa có bị giẫm tắt hoàn toàn, đang lóe sáng.
Một người chủ xe, đêm khuya đi làm, lại không biết xót cho xe của mình, bình thường những người chủ xe đều không nỡ để mùi thuốc lá ám vào trong xe của mình, mà anh ta lại trực tiếp ném những mẩu tàn thuốc chưa có dập tắt, tùy ý ném xuống dưới chỗ ngồi.
- Tiểu tử, lên xe thôi.
Tài xế cười, vẫy tay với Tô Bạch.
Tô Bạch khẽ gật đầu, cậu không có ngồi ở phía sau mà vòng qua bên cạnh, ngồi ở chỗ ghế phụ.
- Đã đến điểm hẹn, quý khách đã lên xe, hiện tại, bắt đầu chỉ đường.
Tài xế thuần thục khởi động xe, đồng thời đưa ra một bao thuốc lá.
- Người anh em, hút thuốc không?
Tô Bạch lắc đầu, móc thuốc lá của mình ra.
- Tôi có rồi.
- Hút thuốc của tôi vẫn thế mà.
Tài xế rất nhiệt tình.
- Không cần.
- Hút đi, đừng khách khí, lấy đi, lấy đi, lấy đi!
Giọng điệu của tài xế bắt đầu trở nên dồn dập, nhưng anh ta dường như cũng không có ý thức được sự thất thố của mình.
Tô Bạch khẽ gật đầu, lấy một điếu thuốc ra từ trong bao thuốc lá của đối phương.
Lúc này tài xế mới vui vẻ, một lần nữa nhìn thẳng về phía trước, bắt đầu lái xe.
Lúc này trên radio trên xe đang phát sóng chương trình “ca khúc vàng lúc nửa đêm”, hiện tại là bài hát “ngọt ngào” của Đặng Lệ Quân, nhưng hát được một nửa liền đột nhiên xuất hiện tạp âm.
[Chào mừng quý thính giả đến với chương trình phát thanh khủng bố, tôi là người dẫn chương trình, tôi không có tên, bởi vì ở chỗ này, tên không có ý nghĩa gì.]
Tài xế bỗng nhiên vỗ vào màn hình:
- Cái chương trình não tàn này, lừa gạt trẻ con à!
Tài xế chuẩn bị đổi kênh, nhưng mà ngón tay của anh ta không ngừng ấn xuống, màn hình cảm ứng lại không có phản ứng gì, vẫn cố định ở kênh kia.
- Hỏng rồi? Hay chết máy?
Tài xế vừa lẩm bẩm vừa không ngừng vỗ lên màn hình, thậm chí còn bắt đầu dùng nắm đấm đập vào.
Tô Bạch ngồi ở bên cạnh, chậm rãi hút thuốc, một tay khác thì lẳng lặng cho tay vào trong túi, giữ chặt lấy con dao mà cậu vừa dùng để giết người, rõ ràng tên tài xế này đang ở trong một loại cảm xúc nào đó, điều này khiến cho cậu nhớ đến lúc lần đầu tiên cậu giết người, cậu cũng có dáng vẻ này.
[Đây là chính là câu chuyện quỷ dị đầu tiên của ngày hôm nay, hy vọng quý vị thính giả ổn định lại tinh thần và lắng nghe:
Trên một chiếc xe riêng, có hai người đang ngồi trên xe, bọn họ thông qua phần mềm đặt xe gặp được nhau, chủ xe là một người đàn ông 31 tuổi, làm công việc bán bảo hiểm, ở chỗ ghế phụ là hành khách, một sinh viên 22 tuổi.
Chuyện này vốn dĩ cũng không có gì, rất bình thường, không phải sao?
Hiện tại có rất nhiều người làm trong ngành bảo hiểm, công việc cũng rất nhẹ nhàng, cho dù không chạy nghiệp vụ, mỗi ngày qua điểm danh, mỗi tháng cũng có thể nhận được một khoản tiền lương, dĩ nhiên nếu như không có thành tích gì, thì tiền lương cũng không nhiều. Cho nên người tài xế này cũng chỉ có thể chạy xe buổi tối để kiếm thêm thu nhập.
Người sinh viên thì ưu tú, nhưng cũng không tính là quá mức đặc biệt.
Nhưng câu chuyện phát sinh ở nơi đây.
Tài xế này vừa mới gây án bỏ chạy, anh ta vừa mới đâm chết một cô gái đi sang đường, sau đó trực tiếp lái xe bỏ trốn, lúc anh ta còn chưa hoàn hồn liền nhận được đơn này.]
Tài xế bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, vẻ mặt không dám tin nhìn vào màn hình cảm ứng, sau đó khó khăn quay đầu, nhìn về phía Tô Bạch.
Từ trong ánh mắt anh ta, Tô Bạch nhìn ra sự hoảng sợ, trong sâu thẳm của sự sợ hãi kia lại cất giấu sự cuồng loạn.
Giọng nói trên radio vẫn còn tiếp tục.
[Mà người sinh viên ngồi bên cạnh tài xế, là một người bệnh có đam mê giết người, hiện tại, cách một khoảng thời gian, anh ta nhất định phải giết một người mới có thể giải tỏa hết những đè nén trong lòng anh ta. Vừa mới đây thôi, anh ta ở trong nhà vệ sinh một hộp đêm tên “Thiên Tình”, giết một người phụ nữ công sở đến vũ trường.]
Tài xế lập tức dịch đến bên cửa xe, ánh mắt nhìn Tô Bạch giống như đang nhìn một ác ma giết người.
Không sai, anh ta gây chuyện bỏ trốn, nhưng anh ta cũng không có chủ tâm giết người, mà khách hàng của anh ta lại là một tên cuồng giết người!
Tiếng radio dừng lại một chút, sau đó cố ý nhỏ giọng nói:
[Tiếp theo liền để câu chuyện xưa này đi vào cao trào…]
Bịch!
Tài xế và Tô Bạch đều nhìn về phía trước cửa xe, ở trên kính chắn gió có một gương mặt vặn vẹo của cô gái, nửa gương mặt đã bị lún xuống, nhưng đôi mắt vẫn trừng to nhìn vào người trong xe, cô ta cười ngây ngô.
Ngay sau đó, Tô Bạch cảm giác sau lưng mình truyền đến hơi lạnh, cậu lẳng lặng quay đầu, sau khi nhìn thấy phía sau xe có một người phụ nữ, trên ngực người phụ nữ còn có một vết thương do dao đâm vào, hơn nữa còn không ngừng chảy ra máu đen.
Giống như nhận ra được ánh mắt Tô Bạch đang nhìn mình, người phụ nữ kia đã bắt đầu nở nụ cười.
- Ha ha ha…
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip