35

Khưu Khánh Chi đang ở trong thư phòng làm việc thì nghe động tĩnh bên ngoài cửa sổ. Hắn còn tưởng là Nhất Chi Hoa mò về, nhưng bên ngoài lại nhảy vào một con mèo trắng. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.

"Không phải ngươi nói quay về Đại Lý Tự sao?"

Lý Bính hóa hình người, ngồi chống cằm đối diện Khưu Khánh Chi.

"Ta bị đuổi."

Lý Bính đem chuyện ở bến tàu nói cho Khưu Khánh Chi nghe. Hắn cũng kinh ngạc không kém. Tuy rằng đã nghe qua về thương pháp của Dương gia, nhưng ai có thể ngờ một nữ tử vóc dáng mong manh bé nhỏ như Dương Như Tuyết lại có bản lĩnh như vậy.

"Nàng chẳng phải là... để ý ngươi sao?"

Lý Bính thấy chân mày Khưu Khánh Chi hơi nhíu lại. Chỉ trong một cái chớp mắt, hắn lại tỏ vẻ như không có gì. Tính nghịch ngợm của y lại bất chợt trỗi dậy. Y chớp chớp hai mắt.

"Ta không chắc, bất quá... nữ nhi của Lễ bộ thị lang hôm trước ở yến tiệc cũng từng hỏi qua ta thích đối tượng như thế nào."

....

"Thị lang tuy là chức thấp hơn thượng thư, nhưng ta hiện tại cũng chỉ là thiếu khanh, so với nữ nhi của thị lang đại nhân xem ra cũng khá môn đăng hộ đối."

Khưu Khánh Chi đưa tay nâng cằm Lý Bính.

"Lý thiếu khanh đúng là đào hoa."

Ngón trỏ của hắn vuốt nhẹ lên yết hầu của y. Lý Bính vừa nhột vừa ngứa, nhưng cảm giác lại rất thích. Y vô thức nhắm mắt hưởng thụ.

Khưu Khánh Chi buông quyển hồ sơ xuống bàn. Hắn xoa một vòng quanh cằm Lý Bính, rồi ngón tay lại vuốt lên môi y, nhẹ tách hai cánh môi ra. Dù cách một cái bàn, nhưng Khưu Khánh Chi chỉ cần vươn người tới trước một chút là đã có thể gần như chạm môi với Lý Bính.

"Khưu tướng quân, hồ sơ ngài giao cho ta đã xử lý xong rồi đây!"

Triệu Lang ôm một chồng hồ sơ bước vào, liền thấy Khưu Khánh Chi ho khan vài tiếng, trên đùi còn có một con mèo trắng đang nằm cuộn tròn.

"Ngươi... không biết gõ cửa sao?" – Khưu Khánh Chi cau mày hỏi.

Tướng quân, cửa thư phòng bình thường vẫn để mở mà?????

Triệu Lang dè dặt đặt hồ sơ lên bàn, cố gắng không chú ý đến con mèo trắng kia.

Ta không thấy! Ta không biết! Ta không biết con mèo trắng nào là Lý thiếu khanh cả!!!

Triệu Lang còn chưa kịp chạy trốn ra khỏi phòng, Khưu Khánh Chi đã lật xem thử hồ sơ hắn vừa mang vào.

"Đợi đã!" – Khưu Khánh Chi chỉ ngay vào trang đầu tiên vừa lật ra – "Chỗ này ngươi viết sai rồi."

Triệu Lang bất đắc dĩ bị giữ lại, ngồi nghe Khưu Khánh Chi chỉnh sửa hết một lượt. Khưu Khánh Chi lật từng trang, sửa từng chút một rất kỹ lưỡng, còn cẩn thận nhắc nhở Triệu Lang những điểm khác cần lưu ý. Triệu Lang vốn dĩ rất tập trung, nhưng Khưu Khánh Chi không biết là vô tình hay cố ý, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt ve mèo trắng. Trời đã buổi chiều, thời tiết mát mẻ, nhưng mồ hôi Triệu Lang đã chảy ướt cả áo.

Lý Bính lại rất ung dung, nằm phe phẩy đuôi. Đôi mắt mèo sáng long lanh ngước lên nhìn chăm chú. Lần đầu tiên y nhìn thấy biểu cảm nghiêm khắc này của Khưu Khánh Chi, bất giác không rời được mắt, càng lúc càng muốn ngắm thật kỹ.

Khưu Khánh Chi chỉnh Triệu Lang hết một canh giờ, vẫn còn đang định nói tiếp thì Phùng thúc vào thông báo có cơm rồi, hỏi hắn có muốn dùng bữa trong thư phòng như mọi khi không. Khưu Khánh Chi vừa gật đầu, Triệu Lang vội vàng nhân cơ hội thoát thân. Lúc ra ngoài còn vội đến mức vấp phải ngạch cửa, suýt thì té ngã. Nếu còn phải nghe thêm nữa, chắc tối nay hắn nằm ngủ cũng mơ thấy bị Khưu Khánh Chi mắng. Nhìn bộ dạng hớt hải chạy trốn của Triệu Lang, Lý Bính không khỏi bật cười.

"Không nghĩ tới Khưu tướng quân lại nghiêm khắc với thủ hạ như vậy."

"Cái nào sai thì nên nhắc nhở chỉnh lý từ đầu, để tránh sau này phạm phải lỗi không đáng có."

Lý Bính lại nhớ đến mấy người ở Minh Kính Đường, lúc bình thường lúc nào cũng ngồi ngáp ngắn ngáp dài, không thì lại kiếm cớ đi ăn chỗ này, đi chơi chỗ kia. Hôm nay thì Vương Thất rước phụ mẫu lên thăm quan Đại Lý Tự, hôm khác thì lại tới Thôi Bội sơ ý làm hỏng thứ này thứ kia. Thỉnh thoảng, lại có mấy người Hồ lạ mặt mang mấy rương đồ đến cho Alibaba, chất đầy sân Đại Lý Tự, choáng cả đường đi. So với Kim Ngô Vệ, xem ra Lý Bính đã quá dễ tính rồi, sau này có lẽ cũng phải nghiêm khắc hơn mới được.

.

Phùng thúc mang thức ăn vào phòng. Từ lúc Khưu Khánh Chi dặn ông bữa cơm chiều nhớ làm cho hắn một tô canh cá và một phần cá hấp tương là ông cũng đoán ra được rồi, nên khi thấy Lý Bính ở trong phòng, Phùng thúc cũng chẳng hề ngạc nhiên. Trước đó ông còn đến Đại Lý Tử hỏi qua Thái thúc về khẩu vị thường ngày của Lý thiếu khanh, đảm bảo nấu ra một nồi canh cá không thể chê.

Trên mái nhà phát ra vài tiếng động lạ, giống như là có người. Khưu Khánh Chi thấy Lý Bính hơi cảnh giác, liền giải thích với y.

"Chỉ là Nhất Chi Hoa thôi. Đừng để ý hắn! Hắn vẫn thường nằm trên mái nhà chơi."

Cả ngày đi đâu không biết, nhưng giờ cơm thì quay về rất đúng thời điểm.

Lý Bính chỉ vào tấm nệm trải trong góc cùng mấy quả cầu vải đủ màu nằm lăn lóc.

"Không phải hắn có chỗ nằm đó sao?"

"Thỉnh thoảng muốn làm phiền ta thì mới ở đó, còn bình thường vẫn quậy phá khắp nơi."

"Ngươi mua cho hắn nhiều cầu vải thật đó."

"Không phải ta mua! Cũng không biết hắn mang từ đâu về nhiều như vậy. Nhưng cũng không bằng mấy thứ Trần Thập làm cho ngươi."

Lý Bính nói không lại, liền khịt mũi giả ngơ, ngồi xuống bên bàn ăn. Khưu Khánh Chi thấy vậy cũng bật cười. Hắn múc cho Lý Bính một chén canh cá, sau đó rẽ một miếng cá hấp, tách xương ra trước rồi mới đút cho y. Lý Bính thử một muỗng canh nóng. Mùi vị rất vừa miệng. Y vui vẻ nhún vai, chậm rãi thưởng thức từng miếng cá được gắp sẵn vào chén.

.

.

Triệu Lang sau ăn khi ăn no thì tâm trạng cũng thoải mái hơn. Hắn vỗ vỗ cái bụng no căng, dự định đi tuần một vòng rồi mới trở về báo cáo buổi tối, nhưng còn chưa kịp leo lên ngựa đã thấy Dương Như Tuyết tay cầm trường thương đi thẳng về phía phủ Kim Ngô Vệ.

Binh lính Kim Ngô Vệ ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng hốt hoảng.

Đây là tìm tới tận cửa khiêu chiến???

Cho dù là lý do gì, người ngoài cũng không thể tùy tiện mang vũ khí vào phủ Kim Ngô Vệ.

Dương Như Tuyết bị ngăn ở ngoài cửa, nhưng nàng lại nhanh nhẹn lách người, tránh đi hai người lính gác cổng, chớp mắt đã vụt qua cửa. Triệu Lang cho người đi báo cho Khưu Khánh Chi biết, còn hắn thì vội chạy tới cản Dương Như Tuyết.

"Dương tiểu thư, không biết tìm tới Kim Ngô Vệ có việc gì?"

"Ta không có tới tìm Kim Ngô Vệ các người."

Dương Như Tuyết vừa nói vừa nhìn dáo dác xung quanh, bước chân vẫn không ngừng lại, tiếp tục xông vào trong.

Triệu Lang chạy tới trước mặt nàng ngăn lại.

"Dương tiểu thư, Khưu tướng quân hiện đang bận."

"Ai da, ta biết hắn bận. Ta không có tìm hắn."

Nàng gạt Triệu Lang sang một bên, lại tiếp tục đi vào.

Triệu Lang và những người khác cũng dám mạnh tay với nàng. Dù sao nàng cũng là tiểu thư của Dương gia, chưa rõ ràng việc gì thì họ cũng không dám mạo phạm nàng.

"Như Tuyết!" – Nhất Chi Hoa chạy tới trước mặt nàng.

"Hoa Hoa!"

"Đại công cáo thành!" – cả hai đồng thanh nói, còn đập tay một cái.

???????

"Ta đặt bàn ở Thái Bạch Lâu rồi, dẫn ngươi đi ăn cá nướng." – Dương Như Tuyết vừa nói vừa bẹo má Nhất Chi Hoa.

"Được! Được! Ta lại mua cho ngươi mấy cuốn thoại bản!" – Nhất Chi Hoa vừa nói vừa xoa đầu Dương Như Tuyết.

Nàng bị hắn xoa đầu đến rối cả búi tóc cũng không ngại.

Hắn bị nàng nhéo hai má đến bẹo hình bẹo dạng cũng không khó chịu.

Lý Bính và Khưu Khánh Chi đi ra, vừa lúc nhìn thấy một màn này. Một thấp một cao. Một người một mèo. Hai người cứ hi hi ha ha cười nói vui vẻ, hình như rất thân thiết.

Khưu Khánh Chi ra hiệu cho Kim Ngô Vệ lui ra ngoài.

"Nhất Chi Hoa, lại là ngươi bày trò?"

"Ta không bày trò thì ngươi và Lý Bính có thể an ổn vậy sao?"

Nhất Chi Hoa không biết xấu hổ mà núp sau lưng thân hình nhỏ nhắn của Dương Như Tuyết. Nàng cũng rất nghĩa khí, một tay cầm thương một tay chống hông đứng chắn trước mặt hắn.

"Chẳng lẽ chuyện bức thư..." – Lý Bính hỏi, có hơi ngập ngừng nhưng y cũng vẫn phải làm rõ chuyện này.

Dương Như Tuyết hất cằm ra vẻ tự hào.

"Thế nào? Ta rất có bản lĩnh đúng không? Đến cả Lý thiếu khanh cũng bị qua mặt."

"Các ngươi làm sao biết ta sẽ đến thư phòng dọn dẹp?"

"Trần Thập nói cho bọn ta biết."

Lý Bính tự dưng thấy hơi nhức đầu. Mèo của Khưu Khánh Chi tính kế y thì thôi đi. Sao bây giờ đến cả thuộc hạ của y cũng thông đồng tính kế y luôn rồi?!

Dương Như Tuyết đưa cây thương cho Nhất Chi Hoa cầm, rồi chạy tới trước mặt Lý Bính. Nàng kéo Khưu Khánh Chi đứng tới gần sát y, rồi kéo một tay của hắn vòng qua eo Lý Bính. Xong xuôi nàng còn nhìn lại một lần, rồi bật ngón cái về phía hai người.

"Khưu tướng quân, ngươi phải trân trọng Lý thiếu khanh nha."

Nói rồi nàng nhanh chân kéo Nhất Chi Hoa chạy đi.

Hóa ra Dương Như Tuyết ngoài luyện thương pháp, còn có một sở thích khác là xem thoại bản. Đặc biệt thích đọc thể loại thanh mai trúc mã. Nhất Chi Hoa trong giai đoạn bế tắc cũng thường tìm đọc thoại bản để lấy ý tưởng, lại vô tình gặp Dương Như Tuyết ở hiệu sách, còn được nàng giới thiệu cho mấy cuốn thoại bản để đọc. Hơn nữa, bình thường trong phủ cũng rất ít người chịu luyện tập với nàng, càng không có ai dám thẳng tay tỷ thí cùng nàng. Nhất Chi Hoa lại rất rảnh rỗi, cũng không quan tâm nàng là con nhà ai. Thời gian rảnh lại cùng nàng ra ngoại thành đánh nhau. Khưu Khánh Chi hôn mê một tháng, Nhất Chi Hoa và Dương Như Tuyết cũng trong một tháng mà thành tri kỷ luôn. Mấy quả cầu vải Nhất Chi Hoa tùy tiện mang về cũng là Dương Như Tuyết mua cho hắn.

Những chuyện này, về sau Khưu Khánh Chi mới được nghe kể rõ ràng, còn hiện tại thì hai người kia đã dắt nhau chạy mất dạng.

Lý Bính nghĩ tới chuyện Trần Thập bán đứng mình. Y nghĩ nhất định phải quay về nghiêm khắc giáo huấn một trận, nhưng còn chưa kịp cất bước thì đã bị Khưu Khánh Chi ôm lại.

"Mặc kệ bọn họ đi!"

"Không phải. Trần Thập còn tiếp tay cho bọn họ. Ta phải quay về dạy bảo người của ta."

"Người của ngươi ở đây."

Khưu Khánh Chi ôm ngang Lý Bính lên, bế y đi về phòng.

"Khưu Khánh Chi, ngươi làm gì?"

"Làm theo lời Dương tiểu thư. Trân trọng Lý thiếu khanh!"

"Bỏ ta xuống! Ngươi lúc trước không phải sợ ánh nhìn của người khác sao?"

"Người đều đi cả rồi!"

Binh lính Kim Ngô Vệ đứng gác ngoài cổng âm thầm đưa mắt nhắc nhở lẫn nhau.

Chúng ta là tượng đá! Chúng ta là tượng đá! Chúng ta là tượng đá!

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip