Lần gặp đầu tiên

Ngày 24 tháng 12 năm 2024 – Giáng Sinh, một ngày đầy ắp những điều ấm áp. Nhưng với Trần Thanh An, ngày này còn là khởi đầu của một câu chuyện nhỏ từ một ánh mắt, một nụ cười khó quên.

Sáng hôm ấy, thành phố chìm trong cái lạnh mùa đông, sương mờ bao phủ mọi ngóc ngách, ánh đèn đường vẫn chưa tắt hẳn. Không khí se lạnh khiến cô khẽ kéo chặt chiếc áo khoác, mặc dù đã quen với mùa đông ở Trung Quốc, nhưng cảm giác này vẫn khiến cô có chút bâng khuâng. Là một du học sinh, những ngày lễ thường trôi qua lặng lẽ, như bao ngày khác. Thế nhưng hôm nay, cô lại cảm thấy có gì đó khác biệt, khi tham gia vào một dự án nghiên cứu cùng các thầy cô và những sinh viên Trung Quốc từ nhiều khoa khác nhau. Mới đầu, cô vừa háo hức, vừa lo lắng, vì ngoài cô Đường và chị Đức Lan, tất cả những người còn lại đều là những gương mặt lạ.

Nhiệm vụ hôm nay là quay video ở một vài góc trong trường, sau đó di chuyển vào thành phố để ghi hình các nhà khởi nghiệp trẻ. Khi đến điểm hẹn, không khí buổi gặp mặt khá thoải mái, mọi người trò chuyện vui vẻ, cười nói không ngừng. Cô đứng lặng lẽ một góc, vừa muốn hòa nhập, vừa cảm thấy mình có chút xa cách. May mắn là chị Đức Lan đã đến ngay sau đó, làm cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Chị cười và nói:
"May mà em cũng đến sớm rồi, đỡ cô đơn quá ha."
Cô mỉm cười nhỏ nhẹ. Biết cô ngại ngùng, Đức Lan luôn đứng cạnh, nhiệt tình giới thiệu cô với những người trong nhóm, giúp cô nhanh chóng cảm thấy thoải mái hơn. Cảm giác gượng gạo dần tan biến, cô bắt đầu trò chuyện tự nhiên, như thể đã quen biết mọi người từ lâu.

Từ phía góc phòng, cô tình cờ bắt gặp một gương mặt lạ lẫm – Minh Hải. Ban đầu, chỉ là một ánh mắt lướt qua, không có gì đặc biệt. Nhưng khi một chị trong nhóm khen:
"Cậu ấy sáng sủa, đẹp trai đấy nhỉ."
Cô thầm nghĩ: "Ừ, cũng đẹp trai thật..." và bất giác nhìn về phía anh một vài lần. Cả buổi sáng, cô và Minh Hải đều bận rộn với công việc, không có cơ hội trò chuyện nhiều. Thỉnh thoảng, khi cầm camera, ánh mắt của anh vô tình chạm phải, khiến tim cô thoáng nhói. Mặc dù chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng nó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cô.

Đến bữa trưa, cả nhóm cùng nhau ngồi ăn. Đây là lần đầu cô có cơ hội ngồi chung bàn với Minh Hải. Trong lúc chờ món ăn, cô Đường giới thiệu từng thành viên:
"Đây là Trần Thanh An, du học sinh Việt Nam, sinh viên năm nhất khoa Thiết Kế."
"Còn đây là Dương Minh Hải, sinh viên năm ba khoa Luật, đang tham gia dự án hỗ trợ sinh viên. Nếu có vấn đề liên quan đến pháp luật, cứ tìm đến cậu ấy nhé."
Cả bàn bật ra một tiếng "wow" đồng loạt, Minh Hải chỉ mỉm cười khiêm tốn, không nói gì thêm. Cô cũng cười theo, nhưng trong lòng bất giác chú ý đến anh nhiều hơn. Sau khi nghe giới thiệu, ánh mắt của anh lại vô tình chạm vào cô một lần nữa, rồi lại quay sang nói chuyện với những người khác. Tim cô khẽ đập nhanh.

Không khí bữa trưa càng trở nên gần gũi, mọi người dần thân thiết hơn. Cô ngồi cạnh Đức Lan, được chị động viên: "Đừng ngại, cứ tự nhiên thôi." Ngoài cửa sổ, những dây đèn Giáng Sinh lấp lánh trong không gian mờ sương, tiếng nhạc du dương ngân vang, khiến không khí quanh cô bỗng trở nên ấm áp và dễ chịu.

Chiều đến, nhóm tiếp tục nhiệm vụ. Cô Đường dẫn cả nhóm đi xem Xuyên Kịch, một loại hình nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc. Đây là lần đầu cô được chứng kiến, vừa tò mò vừa háo hức. Cô Đường nhẹ nhàng bảo Đức Lan dẫn cô vào ghế ngồi, không cần tham gia quay phim. Sự quan tâm đó khiến cô vừa cảm thấy ngại ngùng, vừa an tâm hơn.

Cô ngồi từ trên cao, nhìn xuống sân khấu, nơi ánh sáng rực rỡ chiếu lên gương mặt các diễn viên. Những lớp hóa trang tinh xảo, cử động uyển chuyển, và không khí sân khấu huyền bí khiến cô không khỏi trầm trồ. Đức Lan ngồi bên, nhẹ nhàng giải thích từng chi tiết về câu chuyện đang diễn ra. Cô lắng nghe chăm chú, không chỉ bị cuốn vào câu chuyện mà còn cảm nhận được sự tinh tế trong từng động tác của các diễn viên. Mùi khói sân khấu, tiếng xì xào của khán giả, tất cả tạo nên một không gian vừa gần gũi, vừa tráng lệ.

Cô lại lén liếc nhìn nhóm bạn ngồi xa. Và như đã thành thói quen, ánh mắt của cô không thể không tìm về phía Minh Hải. Anh vẫn chăm chú theo dõi, vẻ mặt nghiêm túc, như thể không muốn bỏ lỡ một chi tiết nào. Cảm giác kỳ lạ lại dâng lên trong lòng cô. Dường như, chỉ cần chia sẻ một khoảnh khắc như thế này, khoảng cách giữa họ bỗng nhiên trở nên gần gũi hơn, dù chưa một lời nào được nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip