Chương 3: Tám Chuyện Với Minh Minh

Có vẻ như mình không thuộc về nơi này rồi. Bây giờ Đỗ Hạ không biết đi đâu, cả căn nhà của cô cũng không chấp nhận cô nữa rồi. Có lẽ thế.

Điện thoại reo lên, Đỗ Hạ bắt máy. Từ bên kia vang lên giọng nói của Thanh Bảo, có vẻ sốt ruột lắm.

- Đỗ Hạ, em đi đâu vậy?

Cô lau ước mắt rồi nói.

- Em đi gặp Ba, rồi về. À không, anh gọi em có gì không?

Đỗ Hạ tính nói nhưng lại thôi.

- Nãy anh về. Không thấy em, nên thấy lo thôi!

Anh nói.

- Cảm ơn anh. Bây giờ em về đây!

Cô hạ giọng. Khóe môi mỉm cười.

Cúp máy, Đỗ Hạ lại nghĩ về cuộc đời mình. Dù sao cũng có người quan tâm tới mình, đó cũng là quá đủ đối với một cô gái đang bị cả thế giới quay lưng. Đỗ Hạ về đến nhà Thanh Bảo thì trời cũng đã chập tối.

- Em về rồi à!

Anh nói, tay đang loay hoay dọn bữa tối ra bàn.

- Rửa mặt rồi xuống ăn tối.

Đỗ Hạ khẽ mỉm cười.

- Vâng.

Cô đi lên phòng, treo túi xách lên rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Nhìn vào gương, đôi mắt cô có vẻ hơi sưng do khóc lúc nãy nhưng may mắn có lớp trang điểm che lại nên cũng không đến nổi nào. Hi vọng Thanh Bảo sẽ không nhận ra, cô không muốn anh phải lo lắng...

- Hôm nay em đi đâu thế?

Anh hỏi.

Đỗ Hạ im lặng một lúc.

- Em đến công ti của ba để nhận chức vụ mới. Em được các cổ đông bỏ phiếu trở thành Giám đốc điều hành công ti.

Cô nói.

- Chúc mừng em. Xong rồi có đi đâu nữa không?

- Đi ăn với Minh Minh, đi chơi với cô ấy.

- Vậy thôi à?

- Vâng, vậy thôi!

Cô cười, nụ cười có vẻ chua xót.

- Tất cả là do anh nấu à?

- Ừ.

- Ngon thật đấy, cảm ơn anh.

...

Tối nay không khí khá lạnh, nhưng cô lại không cảm nhận được cái lạnh ấy, một mình đứng ngoài ban công ngắm sao trời, lòng đầy chua xót. Cô suy nghĩ rất nhiều, căn nhà mà cô từng sinh sống đã không còn chấp nhận cô nữa rồi, cô không muốn quay về nó nữa, thật sự không muốn nữa...

Reng reng. Tiếng chuông điện thoại reo lên. Là ba của cô. Đỗ Hạ do dự một chút rồi bắt máy.

- A lo, là con đây!

- Hạ Hạ à, sao con không về nhà thế?

Ông Đỗ hỏi cô, giọng có vẻ lo lắng.

Cô im lặng, không trả lời. Không biết phải nói như thế nào với bố. Bây giờ tâm trạng cô thực sự không ổn.

Thấy cô không trả lời, ông Đỗ nói tiếp.

- Là chuyện ủa cô giúp việc à?

Nghe ông nói, Đỗ Hạ ngạc nhiên, sao ông lại biết chứ.

- Con đừng lo lắng suy nghĩ nữa, là bọn họ sai với con, ba đã cho họ nghỉ việc rồi!

Nghỉ việc? Cô không nghe lầm đó chứ.

- Con đừng lo lắng gì, nghỉ ngơi sớm đi, ba biết con đang buồn. Ngày mai ba cho con nghỉ việc một thời gian, cứ đi chơi với bé Minh Minh thoải mái đi nha, đừng bận tâm gì cả!

- Vâng, cảm ơn ba!

Nói rồi cô cúp máy. Lúc này một làn gió bỗng thổi qua làm cô như muốn đông cứng lại, đứng ngoài ban công đã lâu, Đỗ Hạ đi vào phòng đóng cửa lại. Căn phòng có máy điều hòa dĩ nhiên ấm lên hẳn so với không khí lạnh giá ngoài trời lúc nãy. Ngã lưng trên giường sau ngày dài mệt mỏi, hôm nay có quá nhiều chuyện mà cô đã trải qua, muốn nghỉ ngơi một chút nhưng những hình ảnh lúc sáng cứ ùa về, cô lại cảm thấy cô đơn. Một mình trong căn phòng trống trải, rộng lớn, ánh đèn ngủ loe loét càng làm cho bầu không khí trong căn phòng trở nên ảm đạm.

Thôi đừng suy nghĩ gì nữa Đỗ Hạ, bọn họ đã bị cho thôi việc rồi mà, cũng chẳng liên quan gì đến cô, quan tâm nhiều chi cho mệt. Ngày mai cô được nghỉ việc, với lại cũng chưa đến ngày nhận việc chính thức, phải tranh thủ cơ hội này đi chơi cho đã mới được. Nghĩ ngợi xong Đỗ Hạ liền nhắn tin với cô bạn Ngọc Minh của mình.

- Hú Hú cô bé Minh Minh đã ngủ chưa nhỉ 😁!

không để cô đợi lâu Minh Minh trả lời tin nhắn lại ngay.

- Ngủ gì mà ngủ, đang cảm thấy chán nản bất cần đời đây này 😞😩!

Minh Minh than thở.

Đỗ hạ thấy vậy không khỏi bật cười.

- 😂😂 Kẻ nào cả gan dám làm tiểu thư Minh Minh xinh đẹp của chúng ta cảm thấy chán nản bất cần đời thế kia.

- Hây, cậu không biết đâu, hôm nay tớ đến công ti vì nghe nói bộ phận kế hoạch và đầu tư tuyển nhân viên mới vào làm quản lí của bộ phận, tớ cũng là giám khảo trong công tác phỏng vấn họ.

- Rồi sao nữa?

Đỗ Hạ hỏi tiếp.

- Lúc mới đến công ti, tớ đã gặp một chuyện rất xui xẻo. Lúc gởi xe trong tầng hầm của công ti, xe máy của tớ đã bị một chiếc xe mercedes rất sang trọng đụng phải, lúc đó tớ cảm thấy kinh động vì vụ va chạm đó nên đã không giữ được thăng bằng giữa chốn thiên nhiên và rồi ngã sóng soài trên mặt đất, may mắn là không sao nhưng chiếc xe của tớ thì bị gãy mất cái chân chóng và bị xước vài chỗ rồi huhuhuhu. Cậu nghĩ xem, có phải là rất xui không?

Minh Minh tâm sự. Đỗ Hạ cũng cảm thấy mơ hồ với cách thuật lại vấn đề của một nhà văn như Minh Minh.

- Đúng là xui thật đấy, mà cuối cùng mọi chuyện được giải quyết ổn thỏa không thế?

Đỗ Hạ thắc mắc.

- Hây, tớ nói thật với cậu đấy, tớ chưa bao giờ gặp loại người nào khùng điên ba trợn ngồi trong cái xe đó như thế!

Minh Minh tỏ vẻ tức giận.

- Sao thế hắn làm gì cậu à?

- Cậu biết không, hắn xuống xe không những không xin lỗi tớ mà còn nghênh nghênh cái mặt khó ưa ra trách móc tớ, nói cái gì ta nhờ phước của tớ mà cái xe của hắn bị trầy xướt vài chỗ đấy. hắn còn nói cái xe này mua cả mười mấy tỉ,còn nói là tớ có tiền mua nổi cái xe này đền cho hắn ta hay không? Hức, nực cười mà, nhắc lại càng thêm hận.

- Thôi thôi đừng giận nữa dù sao cậu vẫn ổn thì tốt rồi, mà nè mai cậu rãnh không?

Đỗ Hạ hỏi.

- Rảnh, chi vậy?

- Đi chơi không?

Nhắc đến đi chơi là cặp mắt của Minh Minh sáng hẳn ra.

- Đi, đi chớ mà đi đâu vậy?

- Maldives thẳng tiến 😁!

.......

-----------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip