"Thế giới rách nát...."
"Sao không bị hủy nát luôn đi chứ...."
"Khốn khiếp...."
"Anh hùng, tự hào đi....người đã cứu được thế giới"
Hắn ta là một tên quỷ, cơ thể to lớn đã bầy nhầy vì chiến đấu, làn da tái nhợt đi với thanh thánh kiếm đâm vào ngực, hai chiếc sừng đã bị gãy đứt, mắt cũng dần nhoà đi.
"Học hỏi từ kẻ thù, là điều quan trọng đấy, nhóc con" bỏ lại một từ cuối cùng, cơ thể hắn ta hoá thành các hạt tro tàn, phai đi theo thế gian ảm đạm này.
Người được gọi là anh hùng, gục ngã nằm xuống nền đất bẩn thỉu, nơi chứa chan đầy máu khô.
Xung quanh, cảnh vật tựa địa ngục, màu sắc xám đỏ tràn tuyệt vọng ấy nhuốm lấy bầu trời, không có một cái cây, thậm chí cọng cỏ, trừ xác chết.
Nghe thấy một tiếng lắc chuông, người anh hùng ấy không bận quan tâm, chỉ nhìn lên bầu trời đỏ chót thấm đẫm tuyệt vọng.
"Anh đã cứu lấy thế giới, anh hùng"
Không trả lời giọng nói ngọt ngào và thanh thoát ấy, vị anh hùng chỉ trơ mắt vào khoảng hư vô tận.
"Người hùng của ta..." Chậm rãi và nhỏ nhẹ, giọng nói ấy thật ngọt diệu và nhẹ nhàng, nay đã ở sát bên.
Không nhìn cũng biết, bởi cô gái đó đang quỳ xuống bên cạnh vị anh hùng.
"Ta xin lỗi...."
"Nữ thần, cũng biết xin lỗi sao?" Chất giọng anh phát ra chứa đầy mỉa mai và căm ghét.
Đó là nữ thần hộ vì cho thế giới, kẻ ác độc đã đem anh hùng đến gian sơn tàn nhẫn này.
"Ta hiểu rằng, dù cho có nhận lấy sự trừng phạt vô tận và đau đớn hơn cả tất thảy, gấp trăm lần ngài đã trãi, ta cũng không bù đáp đủ, nhưng ta không cầu mong ngài thứ tha, ta chỉ muốn ngài biết, ta đang hối hận, đang ân hận, và ngài có thể hận thù ta như nào cũng được" giọng nói nhẹ nhàng ấy run run trong vô thức, sự hối cải đến từ lời nói tựa vô vờ bến.
"Anh hùng, ta xin lỗi, xin lỗi vì đã kéo ngài đến đây, xin lỗi vì đã tước lấy cuộc sống của ngài, xin lỗi ngài vì sự vô trách nhiệm, vì sự vô dụng của ta dù ta là thần"
"Ta xin lỗi ngài, người hùng của ta, kẻ bất tài hèn mọn này đã khiến ngài quá khổ đau. Ta.....chỉ có thể xin lỗi"
Cúi gầm mặt xuống, nữ thần tựa không thể không muốn đâm vào tim mình cả triệu nhát dao nguyền rủa.
"Lỗi gì chứ....hiện giờ, còn không quan trọng" vị anh hùng im lặng nãy giờ lên tiếng, anh thở ra một hơi tàn thương, đau đớn và cam chịu.
"Trước sau gì, ta cũng không thể cứu lấy một ai"
Nói đến, vị anh hùng đưa lên bàn tay tựa chừng ướt đi vì máu, vì sắt.
"Không.....một ai cả" đặt tay lên che mắt, anh như muốn che đi đôi mắt xấu xí ấy của mình, đôi mắt của sát nhân.
"Phải....cô nói đúng đấy, tất cả là tại cô đấy, mụ già khốn khiếp...." Rủa ở trước mặt đương sự, vị anh hùng ấy thở ra từng hơi mệt mỏi.
Im lặng, nữ thần di chuyển, nâng đầu anh hùng và gối lên đùi cô.
Cặp đùi to lớn mà mềm mại ấy chẳng khác thuốc an thần là bao, nhưng tác dụng chỉ có trong 2 khắc thở.
Rời tay khỏi mắt, anh hùng nhìn lên vị nữ thần khốn nạn đã đưa mình đến thế gian này.
Trong cô thật kiều diễm, hàng lệ ấy không khác những viên đá quý tinh xảo là bao, chỉ còn làm nên vẻ đẹp tuyệt trần ấy sáng ngời.
Tay với đến, lau đi hàng lệ dài đằng đẳng ấy đi.
"Anh hùng...."
"Lí do ta vẫn còn sống để làm anh hùng....không phải vì để nhìn giọt nước mắt này"
"Anh hùng là kẻ kinh tởm, đáng sợ và ghê rợn nhất. Nhưng là anh hùng để giải cứu thế giới, hi sinh chút đó không là bao"
Nhìn vào đôi mắt ấy với thứ ánh sáng thuần khiết, trong trẻo và ấm áp, nữ thần ưu buồn nhìn, sờ má vị anh hùng, cố gắng nín khóc.
Sự tội lỗi của nàng là vô tận, bởi dù cho đã trãi qua sự kinh tởm đó của thế giới, ánh mắt của anh hùng này không bao giờ thay đổi.
Một đôi mắt đẹp đẽ và thuần khiết, đáng quý biết bao.
Anh hùng nhìn lên thương khung đã dần trở về với màu xanh trong veo, chợt ngân lên ca dao.
"Một đời anh hùng, mãi mãi anh hùng
Ta oai gương bảo gian vệ bình
Không vì tài vị hay giàu sang"
Nhìn anh với đôi mắt triều mến, nữ thần bất giác đã theo anh đọc lên câu dao.
"Không vì ngoan cố hay tỏ vẻ
Mọi thứ ta làm vì thế giới nơi ta sống
Vì hoà bình nơi người thương ta ngự
Một đời anh hùng, mãi mãi anh hùng
Tay kiếm không buông, chí khí vô cường
Mãi mãi anh hùng, vì thế gian, nguyện hi sinh"
Kết thúc câu, là một khoảng lặng trải dài, cùng một khung cảnh lạ lùng.
Một nữ thần xinh đẹp tuyệt trần, đang cho một vị anh hùng đã giải cứu thế giới gối lên đùi mình, với cảnh vật xung quanh là máu và tro.
"Hoà bình rồi, ta sẽ đợi, xem cái giang sơn rách nát này phát triển đến đâu"
Xen lẫn cay nghiệt và tích cực, vị anh hùng nhắm mắt để thư giản tinh thần đang bị hoen ố vì bị thế gian rách nát này vấy bẩn.
"Anh hùng.....vậy, ta sẽ ban cho anh điều ước cuối cùng. Hỡi chàng hiệp sĩ của ta, mong muốn của anh là gì?"
"Ta không muốn làm anh hùng nữa...ta muốn sống"
Lời nói ấy tưởng chừng đơn giản mà phiền muộn, chỉ lấy sự mệt nhoài của anh.
"Được rồi, vị anh hùng đáng quý, ở kiếp sau, ta sẽ cho anh thấy, thế gian mà anh muốn"
"Ừ ừ, nhanh giết tôi đi, để tôi còn chuyển kiếp"
Chán nản cả ra, anh hùng không đoái hoài đến thứ gì nữa.
"Vậy thì, đây là nghi thức cuối cùng"
Nói như vậy, nữ thần từ từ cuối đầu xuống.
Anh hùng tựa theo, nhắm lại đôi mắt của mình.
Trước khi nhận thức mờ đi vì vết thương đã chạm đến tim, anh cảm nhận được sự mềm mại, ngọt dịu trên đầu môi.
"Gặp lại sau, người hùng ta đem lòng yêu"
__________
"Đây....có lẽ là cách duy nhất"
Một cậu trai thân người gầy ốm, da mặt trắng bệch cùng quần thâm trên mắt thấy rõ, liền có thể biết như đã bệnh hơn chục năm.
Mái tóc màu bạch kim ấy lại càng sáng tỏ cho thọ mệnh sắp cạn dần của cậu ta, trắng đến vô ngần
Cậu ta ở trong một căn phòng, dao rạch Lên tay của mình, lấy máu vẻ thành một vòng tròn.
Sau khi hoàn tất, cậu ta quỳ xuống ở trung tâm vòng tròn, miệng bắt đầu lẩm bẩm.
"Ru vận ru vận, ta thẩy thức tỉnh tiền kiếp ức, hiến lên tế phẩm còn lại và duy nhất. 10 năm sinh mạng này, để thành bật nhất vô địch"
Liền sau, vòng tròn sáng lên ánh đỏ, song một luồn khí đặc đen tuyền lửng lơ ở không trung, rồi chui vào đầu cậu ta.
"Ugh!!" Rên lên đa đớn, cậu ta ôm lấy đầu của mình.
"Argh!!!!" Nhắm chặt mắt bởi cái đau đầu điếng người, cậu ta bất giác lăn lộn trên sàn nhà.
Trong đầu cậu là xuất hiện, đúng hơn là nhớ lại, cảm nhận lại, được phá bỏ phong ấn.
Sau nhiều khắc không khác tra tấn tinh thần, cậu ta nhễ nhại mồ hôi, chồm dậy ngồi lên bàn.
Nhắm mắt, một tay đỡ trán và thở đều, lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
"Kiếp trước....hay là kiếp này?...Haha, cũng đều như nhau....."
Mở mắt ra với những thứ kí ức không mấy tốt đẹp dù là ở kiếp trước hay kiếp này, cậu-anh ta có chút cay đắng mà cười.
Song khắc, một lợn tóc của anh ta rơi xuống.
Nhìn vào nó, song anh ta lại nhìn vào bàn tay mình.
"Còn trên dưới 1 năm....sắp chết rồi"
Thở hắc ra hơi mệt nhoài, anh ta đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Cách duy nhất gì chứ?....giờ có kí ức tiền kiếp, mình thấy....nên buông bỏ thôi"
Nhìn vào bầu trời đang dần rạng sáng, đôi mắt anh ta tựa như đã chết đi, hy vọng nhỏ nhoi của trước khi thức tỉnh nay đã lụi tàn.
"Nhưng mà....khủng thật, anh hùng luôn cơ....mặc dù không nhạc nhiên lắm, nhưng nghĩ lại vẫn thấy khá bất ngờ"
Đây là thời đại năm 1896 Hùng lịch, hơn 2600 năm sau cái chết của anh hùng vĩ đại.
"Vậy thì....ừm, tôi sẽ xem xem, thế giới này đã tốt hơn được bao nhiêu, nữ thần à..." Cười mỉm, anh ta nhìn lên thương khung cao lớn, trong đôi mắt ấy, ánh sáng của thuần khiết, ánh sáng của bất diệt, đôi mắt của anh hùng, dáy lên sự mong đợi và hoài niệm.
"Ừm, chuyển kiếp rồi, nên từ giờ không còn là anh hùng nữa, mà là. Finn Yuthalith"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip