CHƯƠNG 11: TRẢI LÒNG
Về tới nhà đã 1h sáng, Trân cảm giác cả người bị đứt rời ra từng khúc vậy, chưa bao giờ cô phải đi đứng nhiều như tối qua, cũng chưa bao giờ phải cười nói với nhiều người như vậy, quai hàm cảm giác cứng ngắc cả lại. Dọn dẹp xong sảnh công ty, chị quảm lí phát tiền cho cả nhóm rồi mới được về. Mệt nhưng cũng kiếm thêm được một khoản tiền kha khá để dành là mừng lắm rồi, kệ, cứ cố gắng rồi sẽ tìm ra ánh sáng trong cuộc đời. Ngày mai sẽ gửi lại tiền cho cô giữ hộ. hiện giừo cả nhà đã say giấc, ngã người xuống giường cảm giác rất sung sướng quên cả trời đất, Trân đánh một giấc không mộng mị cho đến sáng. Giật mình dậy đã thấy trời sáng choang, Trân hoảng hốt phóng xuống giường chạy một mạch vào bếp. Bà Hải Thanh đang tráng trứng, nghe tiếng động quay lại thì thấy cô bé đầu tóc lộn xộn tròn mắt chạy vào:
-À, cháu dậy rồi à.
-Ôi, cháu xin lỗi, cháu ngủ mê quá, cô cứ để đó đi, cháu vệ sinh xong cháu làm nhanh lắm ạ
Nói xong Trân chạy ngay vào nhà vệ sinh. Bà Hải Thanh cười nói với theo:
-Thôi, do thấy tối qua cháu làm việc muộn quá nên cô không gọi, cháu cứ từ từ thôi.
Vệ sinh cá nhân xong Trân vội vàng chạy ra lấy bánh sandwhich bỏ vào lò nướng rồi lôi rau ra rửa:
-Dạ cũng không mệt lắm đâu. Cháu cũng được thêm một khoản tiền để dành cô ạ. Cháu rất biết ơn cô chú luôn tạo điều kiện cho cháu. May mà cháu gặp cô chú chứ không thì không biết giờ cháu trôi dạt ở đâu nữa.
Bà Hải Thanh cười hiền nhìn cô bé. Ở tuổi nó, bà đang còn vô lo vô nghĩ, đâu phải tất bật vì cơm áo gạo tiền thế này cơ chứ. Con bé lanh lợi và thông minh, chỉ tiết....Mà chưa bao giờ nó kể về gia đình, mà bà cũng chưa có thời gian hỏi han nó nữa.
-Cháu dọn xong hết rồi, để cháu lên gọi bác trai và cậu chủ xuống ăn sáng ạ.
Trân cất tiếng gọi với vào bếp làm bà sực tỉnh khỏi suy tư.
-Thôi. Để cô lên gọi cho chứ không thằng Hùng lại cáu với cháu đấy. Mà cứ gọi anh Hùng cho nó thân mật, không cần cứ một hai gọi cậu chủ đâu. Tí cháu ra ăn cùng cả nhà luôn nhé.
-Dạ....???. cháu còn một số việc chưa xong, tí cháu ăn sau cô ạ.
-Lại trốn tránh chứ gì. Bữa nào cháu cũng vậy hết.
Bữa sáng vui vẻ trôi qua. Ông Tuấn và Quốc Hùng lái xe đến công ty, ở nhà chỉ còn bà Hải Thanh và Trân. Cô bé cũng vừa giải quyết xong bữa sáng của mình, vừa dọn dẹp nhà cửa vừa hát vang lên. Không có Quốc Hùng ở nhà là cô thoải mái hẳn ra, sự thay đổi này bà Hải Thanh cũng nhận ra.
-Này, có vẻ không có anh Hùng ở nhà cháu vui hẳn nhỉ.
-Hi. Dạ, cậu chủ cứ khó tính thế nào ấy cô ạ. Cháu thấy sợ.
-Đã bảo đừng gọi cậu chủ nữa, gọi anh Hùng thôi. Cô coi cháu như người trong nhà nên cháu cứ tự nhiên đi. Mà sao chưa bao giờ cô nghe cháu kể về gia đình mình cả thế?
-Dạ...
-Nếu được cháu cứ nói chuyện với cô, có khó khăn gì cô sẽ giúp. Chứ cứ tối tối lại ôm gối khóc thì không tốt cho sức khỏe đâu cô bé.
-Ơ, sao ....sao cô biết ạ?
-Ồ, chứ cháu nghĩ cô chỉ biết đi chơi và làm đẹp thôi à? Cô cũng có óc quan sát mọi việc thì mới quán xuyến được cái gia đình này chứ.
-Chuyện này....
-Khó nói quá sao,vậy thì thôi. Khi nào cháu sẵn sàng thì hãy nói.
-Dạ, không, chỉ tại cháu sợ khi cô biết chuyện gia đình cháu thì sẽ coi thường cháu mất thôi.
- Nếu coi thường thì ta đã không nhận cháu vào làm khi chưa biết gì về bản thân cũng như gia đình cháu. Một khi đã cho cháu vào nhà tức là ta đã tin tưởng nhân cách của cháu. Ta muốn biết chuyện của cháu để có thể giúp cháu khi cần thiết cũng như để cháu có một điểm tựa khi gặp khó khăn, giải tỏa tâm lí cho cháu để cháu thoải mái hơn thôi.
- Dạ, trước đây cháu cũng có một mái nhà ấm áp như cô chú vậy....
Và rồi cả buổi sáng Trân được trải lòng với bà Hải thanh về tuổi thơ không hạnh phúc. Kể từ khi ba mất cho đến khi mẹ đi bước nữa thì niềm hạnh phúc không còn trong kí ức của cô bé nữa. Người ba dượng cờ bạc bê tha đã bán tất cả đồ đạc có giá trị trong nhà, rồi cả căn nhà mà ba Trân để lại cũng không thể giữ được. Cả nhà phải chen chúc nhau trong một căn hộ 10m2. Mẹ gồng mình gánh chịu rồi làm đủ thứ việc để kiếm tiền cho Trân ăn học, vừa trả nợ cho chồng. Rồi bé Oanh ra đời, nhà càng túng thiếu, những trận đòn cũng trút xuống lưng Trân nhiều hơn. Và đỉnh điểm của sự chịu đựng là cuộc giao dịch mà ba dượng mang cô ra làm hàng hóa trao đổi với chủ nợ để cô làm vợ một người đàn ông giàu có bí mật nào đó thay cho món nợ kết xù của ông ta. Hôm đó là buổi họp lớp cuối cùng sau ngày thi tốt nghiệp, vì đi chơi với lớp nên Trân mới về hơi trễ, ngang qua đường rẽ về nhà thì gặp ông ta cùng với hai người đàn ông lạ mặt thương lượng với nhau. Vậy là Trân bỏ nhà đi luôn trong đêm đó...
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt non nớt của cô bé làm bà Hải Thanh cũng cảm thấy nhói lòng.
-Vậy mẹ cháu có biết không?
-Dạ không, mẹ mà biết chắc sẽ đau lòng, mà cũng sẽ không cho cháu đi thế này đâu. Cháu định tìm được việc, để dành tiền rồi học đại học. sau đó sẽ đi làm rồi mới về tìm mẹ và em. Nếu được cháu đưa mẹ ra khỏi căn nhà đó để lên sống với cháu. Nói chung ở đây tìm việc làm thêm cũng dễ dàng hơn dưới quê. Nhưng rồi ra đi mới thấy mọi việc khó khăn hơn cháu tưởng.
-Uh, thôi, cháu mang đống đồ phơi ra đi, cô sẽ bàn bạc với chú về vấn đề của cháu. Nếu được cô sẽ tạo điều kiện để cháu ôn thi đại học. vấn đề là cháu có tự tin thi đậu hay không thôi.
-Thật hả cô?
Trân hưng phấn trợn tròn mắt nhìn bà chủ, nhưng rồi cô lại chợt rũ mi:
-Mà....cô đã giúp con quá nhiều rồi, cho con ăn ở, tạo điều kiện cho con có việc làm, lại còn trả lương hậu hĩnh. Con phiền cô nhiều quá.
-Cô cũng đã gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, và cô chú được như ngày hôm nay cũng đã nhận được sự giúp đỡ của nhiều người. vì vậy cô cũng mong sẽ chia sẻ may mắn của mình cho người khác, cháu không phải áy náy. Chỉ cần cháu cố gắng, cô sẽ đầu tư. Và cũng mong muốn sau này nếu cháu thành công đừng quên cô chú là được.
-Dạ. vậy thì cháu đội ơn cô chú nhiều lắm.
Nước mắt lại chảy dài trên má Trân. Cô sẽ không bao giờ ngờ mình được gặp quí nhân thế này. Bà Hải Thanh vỗ vai cô rồi nhắc cô làm cho xong việc, cũng bảo cô lên kế hoạch ôn tập và mua thêm sách vở. Nhưng Trân lại muốn mượn đống sách tong phòng đọc sách của cậu chủ nhỏ, vì thời gian quét dọn phòng cô nhìn thấy trong phòng có một tủ sách nhỏ để riêng các loại sách phổ thông trung học, không được dùng đến vì nhà không còn ai đi học, nhưng nói đến việc mượn sách Hùng thì cô lại do dự. Lúc này bà Hải Thanh mới nhớ đến nhà mình còn một mớ tài liệu mà này xưa Quốc Hùng chưa kịp dùng đã đi du học. Và bà xa con trai cũng từng ấy năm.
-Được rồi, tối anh Hùng về cô sẽ hỏi mượn sách cho cháu. Không phải lo.
-Dạ, cháu cảm ơn cô nhiều lắm. Cháu sẽ cố gắng chu toàn cả việc nhà lẫn việc học. sẽ không làm cô lo lắng.
Nói rồi Trân bê chậu đồ chạy lên sân thượng. Bà Hải Thanh nhìn theo bóng dáng vui vẻ của cô bé mỉm cười. Dù sao nó vẫn còn là một đứa trẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip