Chương 3: Đắc tội với Cậu chủ.
Khép cửa phòng ngủ, ông Tuấn vòng tay sau lưng ôm lấy vợ, lặng im không nói gì. Ông hiểu cảm giác của vợ. Những ngày đầu rời bỏ gia đình, bà không xin được việc đúng với chuyên môn nên cũng lang thang đi xin việc ở mấy tiệm ăn, nhưng rồi phải đền không biết bao nhiêu tiền vì làm bể chén đĩa của người ta.
- Nhìn con bé em cứ thấy hình ảnh của mình ngày đó anh ạ - Bà Hải Thanh ngẹn ngào dựa lưng vào người ông.
-Anh biết, nhưng mọi việc cũng qua rồi. Mình giúp con bé cũng coi như tạo chút phúc đức cho con cái. Em cứ xem nó như con cháu trong nhà là được mà. Nhưng cũng phải tìm hiểu hoàn cảnh của nó xem sao. Không thể dễ dàng tin người quá.
-Dạ, mai em nghỉ một ngày nói chuyện với con bé và chỉ việc cho nó làm quen.
-Ừ. Mai anh lên công ty giải quyết mấy hợp đồng tồn đọng. Tuần sau thằng Hùng về rồi, anh sẽ giao bớt việc cho nó làm quen.
-À, lu bu quá em cũng quên mất. Mai phải dọn lại phòng cho con, còn phải mua về cho nó ít quần áo, chăn màn chắc cũng phải mua mới anh nhỉ...
-Trời, cứ nhắc tới thằng con quý tử của em là mắt em cứ sáng bừng lên ấy nhỉ. Vậy có còn chỗ nào trong em chứa hình ảnh ông chồng đang độ hồi xuân của em không vậy?
Ông Tuấn xoay người vợ lại và cúi đầu hôn môi bà. Đã hơn 40 tuổi, nhưng tình cảm của hai người dành cho nhau vẫn nồng ấm như những ngày đầu. Bà Thanh ngại ngùng đáp trả nụ hôn của chồng rồi lại quay đầu tránh né:
- Già rồi anh vẫn còn ghen với con trai sao?
-Vậy thì sao, cứ nói đến con thì trong mắt em anh như không tồn tại vậy. đêm nay anh không tha cho em đâu bà xã.
Nói rồi ông kéo sát bà vào người mình, môi lưỡi tấn công... Lại một đêm xuân sắc của đôi vợ chồng già...
***
Trân kéo vòi nước tưới vườn cây trước sân nhà. Cả tuần trôi qua, cô đã quen với công việc trong nhà. Bà Hải Thanh dành thời gian mấy ngày để hướng dẫn Trân mọi thứ, từ những máy móc gia dụng đến công việc phải làm hằng ngày, bày cho cô cách đi chợ, lựa thực phẩm, cách sắp xếp quần áo chén bát, cách chăm sóc vườn cảnh của ông Tuấn. Mặc dù gia đình khá giả nhưng bà Thanh không thuê nhiều người làm. Trước khi Trân đến đây, chỉ có mỗi chị Hải ở dọn dẹp hàng ngày, còn cuối tuần có hai người tới tổng vệ sinh trong nhà, nhiều việc bà cứ thích tự tay làm chứ ít nhờ người làm. Trân rất khâm phục bà chủ, cái gì bà cũng biết, cái gì bà cũng làm được, một tuần qua cô đã học được rất nhiều thứ từ bà. Nếu nhìn bà không ai nghĩ bà là người giàu có, ăn mặc đơn giản, sống giản dị, thân thiện. Thật may mắn cho cô khi được bà nhận vào làm, nếu không có bà, không biết Trân phải phiêu bạt ngóc ngách nào ở cái thành phố phồn hoa đầy cám dỗ này. Trưa nay ông bà chủ đi dự tiệc nên cô có thời gian rỗi đỡ phải nấu trưa. Một mình cô thì gói mì tôm là xong bữa, chờ bác Thịnh tới lau dọn cửa nẻo cô giúp bác một tay. Đang suy nghĩ vẩn vơ thì chuông cổng reo lên làm cho Trân giật mình trở về thực tại.
-Ai vậy? –Tắt vòi nước, vừa đi ra cổng, Trân vừa cất giọng hỏi. Ngoài cổng một chàng thanh niên cao to với cái vali to đùng bên cạnh.
-Cô là ai? –Chàng trai trố mắt hỏi.
-Ơ hay, anh tới nhà người ta, chưa giới thiệu mình mà lại hỏi ngược lại là sao?
-Đây là nhà cô á?- Anh trợn mắt nhìn cô- Tôi là Quốc Hùng.
-Chưa nghe bao giờ- Trân ngẫm nghĩ lắc đầu, ông bà chủ thường dặn cô không được cho người lạ vào nhà, nếu có khách đến ông bà sẽ dặn trước- Vì không có ai ở nhà nên tôi không mở cửa cho anh được, giờ lừa đảo nhiều lắm, anh có muốn hỏi gì thì chiều quay lại nha!-Nói xong cô quay người vào nhà.
-Này, cô kia! Quốc Hùng gọi với theo, chưa kịp hỏi han gì cô gái đã khuất sau cánh cửa.-Này, vậy cũng phải cho tôigửi hành lý chứ. Tôi cứ để đây, nếu mất cô phải chịu trách nhiệm đấy.
Hướng vào nhà hét thật to rồi anh ung dung huýt sáo bỏ đi. Trân lén núp sau cánh cửa nhìn ra, thấy anh đi rồi cô mới bước ra. "Người này lạ thật, không quen biết mà cũng dám gửi đồ không sợ mất sao ta. Chả biết có cái gì quí không, lỡ lúc nữa anh ta tới đòi rồi la mất đồ mình lấy gì mà đền đây". Nghĩ vậy nhưng cô vẫn mở cổng kéo vali vào để trong sân. Nấp sau bức tường, Quốc Hùng liếc nhìn cái dáng người nhỏ nhắn đang hì hụi kéo cái vali của anh vào nhà. "Cũng nặng lắm đấy bé, cho đáng đời, chưa cho mình nói câu nói đã đuổi thẳng cổ. Không biết mama chọn đâu ra cái cô nàng đáo để thế chứ. Giờ không biết phải làm gì cho đến chiều đây nữa ". Ngẫm nghĩ, anh quay bước ra đường lớn, giờ phải tìm chỗ nào trú ngụ đây, đi lâu quá, bạn bè chẳng biết đứa nào còn ở nhà, mà cũng chẳng đứa nào biết anh về nữa, mà cũng phải ngẫm xem phải phạt cái con bé ngổ ngáo kia như thế nào nữa chứ. Nghĩ đến đấy môi anh nhếch lên nụ cười nửa miệng:"rồi cô sẽ biết tay tôi".
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip