Chương 36: Tình cảm của Điền Chính Quốc
Lần này Kim Thái Hanh đi tỉnh thành, cũng không đi xe buýt.
Hắn liên lạc với tài xế xe tải trước, hôm nay bảo tài xế chở hắn đi chợ vật liệu xây dựng, sau khi mua một lô vật liệu, mới đi tỉnh thành.
Khi đến tỉnh thành, đã là giữa trưa, Kim Thái Hanh chỉ huy tài xế xe tải dừng lại ở cửa tòa nhà văn phòng mà Điền Phóng thuê cách Phong Hòa Gia Viên không xa, sau đó nhảy từ trên xe tải xuống.
Kim Thái Hanh đã sớm gọi điện thoại cho Điền Phóng, Điền Phóng vẫn luôn chờ ở cửa, nhìn thấy Kim Thái Hanh, ông cười nghênh đón:
“Tiểu Kim.”
“Điền tổng.” Kim Thái Hanh cũng cười chào hỏi, đồng thời ánh mắt không dấu vết nhìn về phía sau Điền Phóng.
Phía sau Điền Phóng cũng không có bóng dáng của Điền Hâm.
Kim Thái Hanh trong lòng có chút mất mát, nhưng cũng không tiện đột nhiên hỏi thăm con trai của Điền Phóng.
“Tiểu Kim, cậu còn chưa ăn cơm đúng không? Chúng ta đi ăn cơm trước?” Điền Phóng nhiệt tình chào hỏi. Mấy ngày nay khi ông liên lạc với Kim Thái Hanh qua mạng, nghe Kim Thái Hanh nói rất nhiều, hiện tại ông đã không coi Kim Thái Hanh là trẻ con nữa.
Đồng thời, ông cũng tràn đầy cảm kích đối với Kim Thái Hanh.
Tuy rằng Kim Thái Hanh chỉ cho ông con đường kia cũng không nhất định sẽ làm được, nhưng Kim Thái Hanh thật lòng muốn giúp ông, điểm này không thể nghi ngờ.
“Được, vậy thì ăn cơm trước.” Kim Thái Hanh nói, gọi tài xế xe tải kia cùng đi ăn cơm.
Gần đây tài chính của Điền Phóng hơi eo hẹp, cũng không mời Kim Thái Hanh đi ăn tiệm, mà mời Kim Thái Hanh về nhà.
Ngôi nhà mà Điền Phóng thuê là một tòa nhà hai tầng. Trước đây chỉ được sử dụng làm văn phòng, nhưng gần đây ông đã trở thành người vô gia cư nên chuyển đến đây sống.
“Tôi tùy tiện làm chút đồ ăn, hương vị phỏng chừng không tốt lắm.” Điền Phóng cười đưa Kim Thái Hanh lên lầu.
Điền Phóng rõ ràng là người không biết nấu cơm, mà ông cũng rất rõ ràng tình huống của mình, vì thế đồ ăn chuẩn bị đều đặc biệt đơn giản, không cần kỹ thuật nấu ăn gì.
Thịt lợn trực tiếp đem đi luộc, bên cạnh rót một chén nước tương, khoai tây thái miếng thêm chút nước tương làm thành thịt kho khoai tây, cá trích rưới nước tương hấp chín, nấu một nồi canh cải trắng...! Ngoài ra, ông còn mua một con gà kho cắt ra.
Một bàn thức ăn như vậy, không nói ăn ngon, nhưng ít nhất cũng không khó ăn.
Cùng Kim Thái Hanh và tài xế xe tải ăn cơm, cũng chỉ có Điền Phóng, Kim Thái Hanh tò mò hỏi:
“Điền tổng, người trong công ty của chú đâu?”
“Có người ra ngoài tuyên truyền, có người ở công trường xây dựng,” Điền Phóng nói, “Tôi đã bán hết nhà cửa, bây giờ công trường cuối cùng cũng bắt đầu lại.”
Đáng tiếc là tiền của ông rốt cuộc vẫn còn quá ít, không có biện pháp đem Phong Hòa Gia Viên xây xong.
“Điều đó rất tốt.
Điền tổng, chú bán hết nhà của mình, hiện tại sống ở đâu?” Kim Thái Hanh lại hỏi.
“Ở trong gác xép trên cùng của tòa nhà này.” Điền Phóng cười nói.
“Còn gia đình chú thì sao? Họ cũng sống trên gác mái với chú à?” Kim Thái Hanh lại hỏi, nhìn tầng trên cùng có chút đau lòng.
Môi trường sống trên gác mái, cũng không tốt lắm…! Người giống như tiểu vương tử như Điền Hâm, phải cùng Điền Phóng chen chúc ở trên gác mái…
Điền Phóng hơi ngẩn người, lập tức nói: “Không có.”
Điền Phóng cũng không định nói thêm gì, nhưng mấy ngày nay Kim Thái Hanh vẫn luôn nghĩ đến Điền Hâm đã có chút nhịn không được, liền truy hỏi:
“Điền tổng, chú hẳn là có con đi? Cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi?”
Điền Phóng lại ngẩn người, mới nói: “Đến ngày mai, nó đã mười lăm tuổi rồi.”
“Cậu ấy bằng tuổi tôi, nhưng nhỏ hơn tôi vài tháng.” Kim Thái Hanh cười nói.
“Phải không?” Điền Phóng cười hỏi ngược lại một câu, rõ ràng không có ý định tiếp tục trò chuyện về đề tài này.
“Cậu ấy đâu? Để cậu ấy tới chơi cùng tôi.” Kim Thái Hanh có chút chờ mong nhìn Điền Phóng.
“Cái này chỉ sợ không được, nó không ở bên này.”
Điền Phóng chần chờ nói: “Hơn nữa nó…! Có chút sợ người lạ.”
Điền Hâm không ở bên này sao? Vậy thì cậu ấy…! Là ở trường không về nhà à? Về phần sợ người lạ…!
Điền Hâm hẳn là có chút ngạo mạn phải không?
Kim Thái Hanh rất mất mát, nhưng sợ Điền Phóng nhìn ra, nên cũng không tiện truy vấn.
Hắn suy nghĩ một chút, làm ra bộ dáng quen thuộc mở túi xách mình mang theo, từ bên trong lấy ra một con trâu nhỏ được điêu khắc bằng gỗ cho Điền Phóng:
“Điền tổng, gần đây tôi đang luyện điêu khắc, khắc một con trâu nhỏ, nếu mai là sinh nhật em trai, con trâu này liền làm quà sinh nhật cho cậu ấy.”
Con trâu này, là Kim Thái Hanh buổi tối ở trong phòng vụng trộm điêu khắc.
Lần đó nhìn thấy sổ hộ khẩu của Điền Chính Quốc, sau khi ghi nhớ sinh nhật Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh cũng nhớ lại sinh nhật Điền Hâm, muốn chuẩn bị một món quà sinh nhật cho Điền Hâm.
Kiếp trước, Kim Thái Hanh tặng Điền Hâm vài món quà sinh nhật, mà Điền Hâm thích nhất, là một con trâu nhỏ do tự tay hắn điêu khắc, y nói con trâu kia rất có tính hoang dã, điêu khắc rất đáng yêu…! Điền Hâm còn đặt nó ở một nơi rất dễ thấy trong văn phòng.
Lần này Kim Thái Hanh, liền chuyên môn điêu khắc một con.
Tay nghề của hắn bây giờ so với lúc đó còn tốt hơn, so với con trâu lúc trước còn tốt hơn rất nhiều, Điền Hâm nhất định sẽ thích.
Điền Phóng tiếp nhận con trâu điêu khắc của Kim Thái Hanh, chân thành cảm tạ, lại nhịn không được có chút hoảng hốt.
Ông cũng chưa tổ chức sinh nhật cho đứa bé kia, dù sao sinh nhật của đứa bé kia, thật sự quá tệ.
Điền Phóng tên thật là Điền Tử Ngang, cái tên Điền Phóng, là sau khi ông gặp phải rất nhiều chuyện liền tự sửa lại, để cho mình buông bỏ một vài thứ.
Cha ông là một người đọc sách, rất có tài học, mẹ của ông cũng là một người đẹp nổi tiếng gần xa, khi ông còn là một đứa trẻ, cuộc sống gia đình rất tốt.
Nhưng những ngày tháng tốt đẹp đó, trong ký ức của Điền Phóng, cũng chỉ để lại vài hình ảnh.
Gia đình họ năm đó gặp phải bất hạnh, cha ông bị liệt nằm trên giường khi ông còn rất trẻ vì bị thương khi làm ở công trường.
Cuộc sống gia đình thay đổi nhanh chóng, thời thơ ấu của ông đầy đói khát và ác ý từ những người khác, cha ông chịu đả kích như vậy, năm này qua năm khác cơ thể càng tồi tệ hơn, tính khí cũng tồi tệ hơn qua từng năm.
Ngay cả mẹ ông, từ lúc bắt đầu là thiếu phụ xinh đẹp dịu dàng biến thành người đàn bà chanh chua cay nghiệt, tính toán chi li.
Cuối cùng, khi ông 14 tuổi, cha ông qua đời.
Từ nhỏ ông đã nghĩ đủ mọi cách để mình không bị đói, đến xưởng phân bón gom lại phân bón rơi rải rác, đi đào rau dại ở nông thôn, trồng giá đỗ đi bán, ông cái gì cũng đã làm qua, mà chính là dựa vào những luồn cúi nhỏ này, sau khi cha ông qua đời, cuộc sống của gia đình bọn họ đã tốt lên, sau khi cải cách mở cửa, ông còn kết hôn với người mình thích.
Sau khi kết hôn, ông ra bên ngoài bán trứng gà bán cá kiếm được chút tiền, cuộc sống gia đình không nói tốt bao nhiêu, ít nhất không lo đói bụng, vợ ông còn có con.
Ông tràn đầy chờ mong với tương lai, lại không biết trong nhà ông, kỳ thật vẫn chôn vùi tai họa ngầm.
Sau khi gặp phải đủ loại bất hạnh, tính cách của mẹ ông thay đổi rất nhiều, tính tình của bà trở nên rất kém cỏi, không cho phép người khác có ý phản đối, quanh năm đói bụng, còn khiến bà tiết kiệm quá mức.
Đồng thời, bà trải qua một thời gian dài khổ sở như vậy, hầu hạ chồng bị liệt mười mấy năm, còn phải chịu đựng sự nhục mạ của chồng sau khi bị liệt tính tình đại biến...!
Bà không muốn thấy con dâu mình sống tốt.
Ở nơi Điền Phóng không nhìn thấy, bà không ít lần tìm vợ Điền Phóng gây phiền toái, càng muốn vợ Điền Phóng tất cả nghe theo bà.
Đó chỉ là phiền toái nhỏ, hơn nữa Điền Phóng đối xử tốt với vợ, tính cách vợ Điền Phóng cũng có chút yếu đuối, chưa bao giờ nói chuyện này với Điền Phóng.
Mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, rất nhiều gia đình đều có, nếu không gặp phải chuyện ngoài ý muốn gì, cả đời cũng cứ như vậy gập ghềnh sống tiếp, chờ sau này đứa nhỏ lớn lên điều kiện trong nhà tốt hơn, mẹ chồng nàng dâu nói không chừng còn có thể dóc lòng xóa bỏ oán hận.
Nhưng mà trên đời này, hết lần này tới lần khác chính là có đủ loại ngoài ý muốn.
Khi vợ Điền Phóng đang mang thai đứa con được 8 tháng thì bị mẹ chồng gọi đi lấy nước, vô tình bị ngã, chảy máu.
Mẹ của Điền Phóng trong thời đại hỗn loạn đó, đã gặp qua đủ loại chuyện, khi đó rất nhiều phụ nữ, ngày sinh con đều phải làm việc.
Bà cảm thấy con dâu không có việc gì, cũng không đưa con dâu đến bệnh viện, chỉ tự mình đun nước, chuẩn bị đỡ đẻ.
Trong những năm đó, để kiếm tiền, bà từng làm bà mụ đỡ đẻ.
Sau đó...
Lúc Điền Phóng về nhà, vợ ông hơi thở thoi thóp, ông đưa vợ đến bệnh viện, cuối cùng bác sĩ mổ bụng lấy ra đứa bé tím tái vì ngạt nước ối, nhưng không giữ được người lớn.
Sau khi chuyện này xảy ra, gia đình ba vợ ông cắt đứt quan hệ với gia đình ông, ông cũng bị đả kích nặng nề, không thể ở lại quê được nữa.
Vợ ông, có lẽ không cần phải chết!
Nhưng mẹ ông vất vả nuôi ông lớn, ông có hận đến đâu, cũng không làm được gì, chỉ có thể rời đi.
Ông rời đi rất nhiều năm, đổi tên, chỉ tết mới trở về thăm, ngoại trừ cho tiền, hầu như không liên lạc với gia đình.
Mãi cho đến khi mẹ ông qua đời, ông ở nhà thêm vài ngày, sau đó phát hiện ra rằng con cái của mình đã trưởng thành.
Ông không biết phải ở chung với đứa bé này như thế nào, mà khi đứa bé này nhìn ông, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Trước kia khi đứa bé ở trong bụng vợ ông, ông rất thích nó, còn nói tương lai sinh con, con gái gọi là Điền Hân, con trai gọi là Điền Hâm...! Nhũ danh của vợ ông, gọi là Tâm Tâm.
Nhưng sau đó...! Sinh nhật của đứa trẻ là ngày giỗ của vợ mình.
Mặc dù mẹ ông khi đăng ký hộ khẩu, đã đặc biệt thay đổi sinh nhật của đứa bé, nhưng đó là sự thật, không thể thay đổi.
Ông không thích đứa bé đó.
Huống chi khi đó ông vừa mới ở tỉnh thành lập một đội kiến trúc, ngay cả chỗ ở cố định cũng không có, đều là ở nhà ai làm việc thì ở nhà đó, không tiện mang theo con cái, suy nghĩ một chút, ông liền nhờ hàng xóm chăm sóc đứa bé.
Hàng xóm sẽ nói với ông một số chuyện về đứa bé, nhưng bản thân đứa bé...!
Mỗi năm ông trở về, đứa bé không dám nói chuyện với ông.
Theo cách nói của hàng xóm, là mẹ của ông trước đây luôn luôn nói với đứa bé rằng ông không thích đứa bé, đứa bé này mới làm như vậy.
Ông không biết cha nhà người ta ở chung với con cái như thế nào, chỉ biết sau khi cha ông bị liệt tính tình càng ngày càng kém, đối với ông không đánh cũng mắng...!
Ông cũng không muốn đánh mắng đứa nhỏ này, lại không biết nên nói gì với nó, thậm chí có đôi khi ông có chút sợ nhìn thấy đứa nhỏ này.
Vì thế ông liền dứt khoát để cho người khác chiếu cố nó.
Mãi cho đến một ngày đứa bé đột nhiên gọi cho ông, ông mới biết rằng người hàng xóm đã lấy tiền của mình, nhưng không chăm sóc tốt cho đứa bé.
Vào thời điểm đó, ông muốn đón đứa bé đi, nhưng đứa bé từ chối và muốn ở lại.
Ông hoàn toàn không biết phải mang theo đứa nhỏ như thế nào, nhìn thấy đứa nhỏ không còn nhỏ, dứt khoát mua cho đứa nhỏ này một căn nhà để nó chăm sóc bản thân, sau đó một lần nữa trở về tỉnh thành.
Mấy năm nay trong tay ông dư dả, tiền cho đứa nhỏ kia cũng nhiều hơn, còn đi tìm giáo viên trong trường, để cho bọn họ đối với đứa nhỏ kia chiếu cố nhiều hơn một chút, không có cái khác.
Ông cũng không biết mình còn có thể làm cái gì.
Điền Phóng thu con trâu gỗ Kim Thái Hanh điêu khắc, nhưng vẫn không nhắc tới con mình.
Kim Thái Hanh khó chịu như tim gan cồn cào, suy nghĩ một chút lại tìm đề tài: "Điền tổng, lại nói tiếp, tôi có đàn em cũng họ Điền, năm trăm năm trước cùng chú là người một nhà."
"Đàn em?" Điền Phóng có chút giật mình, ông nhìn bộ dáng thần thái phi dương của Kim Thái Hanh, càng khẳng định trong nhà Kim Thái Hanh này không đơn giản, chỉ sợ hắn không phải là quan nhị đại, cũng là quan tam đại.
Tuy rằng hiện tại có rất nhiều người làm ăn có tiền, nhưng cũng không có mấy người nuôi ra đứa nhỏ như vậy.
"Đúng vậy, tôi thu đàn em! Cậu ấy cái gì cũng tốt, chỉ có một chút không tốt, là quá thích ăn vặt, cả ngày không uống nước chỉ uống nước ngọt, còn cứ mãi ăn vặt, ăn đến hỏng dạ dày."
Kim Thái Hanh nói, lại nhìn Điền Phóng một cái.
Điền Hâm người này đặc biệt thích ăn đồ ăn vặt, Điền Phóng nhất định phải quản y một chút!
"Ăn hư dạ dày?" Điền Phóng có chút kinh ngạc.
Lúc ăn tết con trai ông ăn vặt cả ngày, nhưng trước đây ông cũng chưa bao giờ nói cái gì.
Chính ông khi còn bé luôn đói bụng, hiện tại đến chỗ nhi tử, cái khác không dám nói, dù sao nó muốn ăn cái gì là có thể ăn cái đó.
Chỉ là, sẽ làm hỏng dạ dày sao?
"Đúng vậy, những đồ ăn vặt kia không tốt cho sức khỏe." Kim Thái Hanh nói.
Điền Phóng nhíu mày.
"Trẻ con, phương diện ăn uống nhất định phải coi trọng." Kim Thái Hanh lại nói, nghĩ đến bộ dáng trước khi chết của Điền Hâm, trong lòng cũng rất khó chịu.
Mặc kệ đời này có thể ở cùng một chỗ với Điền Hâm hay không, hắn nhất định không thể để Điền Hâm bị bệnh, đây là khẳng định.
Kim Thái Hanh đang nghĩ như vậy, điện thoại di động của hắn vang lên.
Điện thoại là trong nhà gọi tới, Kim Thái Hanh không chút do dự bắt máy, liền nghe được giọng nói của Kim Đình.
Kim Đình thừa dịp Điền Chính Quốc trốn trong phòng không ăn cơm trưa gọi điện thoại, sau đó liền nói cho Kim Thái Hanh, nói Điền Chính Quốc không ăn cơm.
Kim Thái Hanh nhớ tới Điền Hâm, trong lòng vốn không dễ chịu, nghe nói như vậy, lại càng nổi trận lôi đình, hận không thể xách Điền Chính Quốc đánh mông một trận mới tốt.
"Làm sao vậy?" Điền Phóng thấy sắc mặt Kim Thái Hanh không tốt, tò mò hỏi.
"Không có gì, chính là đứa nhỏ trong nhà kén ăn không chịu ăn cơm."
Kim Thái Hanh nói với Điền Phóng, cầm điện thoại di động đi qua bên cạnh, gọi điện thoại cho Điền Chính Quốc.
Đứa nhỏ trong nhà? Điền Phóng cảm thấy Kim Thái Hanh là người đặc biệt thú vị, rõ ràng mình cũng là một đứa trẻ...! Được rồi, ông thật đúng là không thể coi Kim Thái Hanh là đứa trẻ được.
Ông có chút buồn cười, sau đó liền nhìn thấy Kim Thái Hanh đi tới xa xa, khuôn mặt lạnh lùng, bộ dáng hung dữ, tựa hồ là đang giáo huấn đứa nhỏ.
Kim Thái Hanh quả thật đang giáo huấn đứa nhỏ.
Hắn gọi điện thoại cho Điền Chính Quốc, sau đó liền đem Điền Chính Quốc hung hăng giáo dục một trận:
"Điền Chính Quốc, cậu thế nhưng không ăn cơm! Gan lớn ha! Không sợ đói ra tật xấu?"
Điền Chính Quốc cầm điện thoại di động, đều có chút ngốc.
Kim Thái Hanh vẫn luôn rất ôn hòa, đây là lần đầu tiên hung dữ như vậy...
"Cậu mau đi ăn cơm! Không thể ăn nhiều cũng không thể không ăn, nếu tôi biết cậu lại như vậy, tôi sẽ đánh cậu!" Kim Thái Hanh lại nói.
"Tớ...! Tớ...! Tớ lập tức đi ăn..." Điền Chính Quốc không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
"Nhanh lên! Tôi sẽ để Kim Đình giám sát cậu!" Kim Thái Hanh lại nói, lúc này mới cúp điện thoại.
Kim Thái Hanh mắng Điền Chính Quốc một trận, cả người thoải mái hơn rất nhiều, hắn cười đi đến bên cạnh Điền Phóng, liền nói:
"Giáo dục đứa nhỏ trong nhà một chút, để Điền Phóng chờ lâu."
"Không có việc gì không có việc gì." Điền Phóng khoát tay áo.
"Điền Phóng có muốn gọi điện thoại cho con cái trong nhà không?" Kim Thái Hanh lại hỏi, hắn thật sự rất nhớ Điền Hâm...
Điền Phóng thật đúng là có ý niệm này trong đầu, nhưng đứa nhỏ kia mỗi lần nghe điện thoại của ông, đều không thích nói chuyện...
Điền Phóng suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn đứng dậy, gọi điện thoại cho con trai mình.
Kim Thái Hanh nhìn thấy Điền Phóng đi tới chỗ mình vừa gọi điện thoại, nhất thời hối hận vạn phần.
Vừa rồi hắn không nên vì sợ Điền Phóng nhìn thấy mình mắng người mà chạy sang bên cạnh gọi điện thoại!
Hiện tại hay rồi, hắn căn bản nghe không rõ cuộc đối thoại giữa Điền Phóng và Điền Hâm...! Hắn cũng không thể chạy qua nghe lén chứ?
Lúc Kim Thái Hanh hối hận, Điền Chính Quốc buông điện thoại xuống còn mơ hồ.
Điền Chính Quốc không nghĩ tới mình định buổi trưa không ăn cơm, lại bị Kim Thái Hanh hung dữ như vậy.
Bị Kim Thái Hanh chỉ trích, cậu có chút thương tâm, nhưng không hiểu sao lại có một chút cao hứng.
Kim Thái Hanh nói với cậu như vậy, là bởi vì quan tâm cậu phải không?
Mặc dù hắn đã đi gặp người bạn qua thư, hắn vẫn quan tâm đến bản thân mình.
Chỉ cần Kim Thái Hanh còn quan tâm mình là được rồi...!
Điền Chính Quốc ngẩng đầu, liền nhìn thấy Kim Đình bất an nhìn mình.
"Anh, anh..." Kim Đình trừng mắt nhìn Điền Chính Quốc:
"Anh cũng không thể đánh em!"
Điền Chính Quốc: "..." Cậu còn chưa đánh người!
Nhìn Kim Đình một cái, Điền Chính Quốc đi vào phòng bếp, định múc cơm đến ăn.
Kết quả là, cậu vừa muốn ăn cơm, điện thoại di động lại reo một lần nữa.
Điền Chính Quốc cao hứng cầm lấy điện thoại di động, cho rằng lại là Kim Thái Hanh gọi tới, nhưng mà...!
Điện thoại là Điền Phóng gọi tới.
"Ba..." Điền Chính Quốc có chút mất mát kêu một tiếng, nhưng cũng bởi vì mất mát, lúc gọi điện thoại cho Điền Phóng, ngược lại không có cảm xúc sợ hãi như trước.
"Con đã ăn chưa?" Điền Phóng hỏi.
"Đang muốn ăn." Điền Chính Quốc nói.
"Sau này buổi trưa đi mua cơm ăn, đừng lúc nào cũng ăn vặt." Điền Phóng lại nói.
"Con hiện tại, không ăn vặt nữa." Điền Hâm nói.
"Vậy là tốt rồi." Điền Phóng nói, ông vốn định nói gần đây trên tay mình không có tiền, để Điền Hâm tiết kiệm chút tiền, nhưng đối với con trai, lại như thế nào cũng không nói nên lời.
Điền Phóng và Điền Hâm hai người im lặng trong chốc lát, cuối cùng, Điền Phóng cúp điện thoại trước.
Kim Thái Hanh tìm rất nhiều đề tài, cũng không thể biết một chút tin tức của Điền Hâm, còn phát hiện Điền Phóng không nguyện ý nhắc tới Điền Hâm, thậm chí ngay cả tên Điền Hâm cũng không nói cho hắn biết, không khỏi cảm thấy vô cùng mất mát.
Nhưng ngay sau đó, hắn đã không có thời gian để mất mát.
Hắn còn phải giúp Điền Phóng trang trí.
Lần trang trí này, chủ yếu là trải một cái gì đó trên mặt đất, trên tường, đặc biệt là bức tường bên ngoài dán một cái gì đó. Xét thấy người lúc này chưa từng thấy qua bao nhiêu thứ mới lạ, rất dễ lừa, làm lên rất đơn giản.
Kim Thái Hanh trực tiếp trải thảm đỏ trên mặt đất, sau đó lại dán giấy dán tường lên tường, dán gạch thủy tinh phản chiếu lên tường bên ngoài.
Lúc Kim Thái Hanh làm việc, Điền Phóng cùng làm theo, ông làm rất thuần thục.
"Tiểu Kim, không nghĩ tới cậu còn có thể làm những việc này." Điền Phóng có chút giật mình nhìn Kim Thái Hanh làm việc còn thuần thục hơn mình.
"Tôi muốn mở công ty trang trí, đương nhiên cái gì cũng biết một chút." Kim Thái Hanh nói.
Kim Thái Hanh biết Điền Phóng đại khái đánh giá sai tình hình gia đình mình, nhưng hắn cũng không có ý định thanh minh.
Làm cho Điền Phóng cho rằng gia cảnh hắn bất phàm, cũng không phải chuyện xấu gì... Điền Phóng nói không chừng còn nguyện ý để Điền Hâm đi theo hắn học tập.
Nghĩ đến Điền Hâm, Kim Thái Hanh lại thở dài.
Tuy rằng Kim Thái Hanh đã nghĩ ra phương pháp trang trí đơn giản nhất cho Điền Phóng, nhưng cũng không có khả năng một ngày liền đem bộ phận bán nhà ra.
Kim Thái Hanh bận rộn đến chín giờ tối mới dừng lại, sau khi hẹn Điền Phóng cuối tuần sau lại tới, lại ngồi lên xe tải, đi về phía huyện Phúc Dương.
Lúc tài xế xe tải đưa Kim Thái Hanh về nhà, đã 11 giờ đêm.
Kim Thái Hanh rón rén đi lên lầu, lại rón rén mở cửa.
Hắn đã gọi điện thoại cho hai đứa nhỏ trước, để cho hai đứa nhỏ đi ngủ sớm một chút, cũng cho rằng mình sẽ nhìn thấy một phòng yên tĩnh, không nghĩ tới...
Kim Thái Hanh, cậu đã trở lại!" Thanh âm Điền Chính Quốc vang lên.
Kim Thái Hanh vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Điền Chính Quốc từ trên ghế sô-pha nhảy dựng lên.
Điền Chính Quốc đang chờ hắn.
Kim Thái Hanh trong lòng có chút cảm động, nhưng khuôn mặt lại trở nên nghiêm túc — đứa nhỏ này trễ như vậy còn không ngủ, cũng quá kỳ cục!
Kim Thái Hanh đang muốn răn dạy, Điền Chính Quốc lại lặp lại một câu:
"Kim Thái Hanh, cuối cùng cậu cũng trở về!"
Cậu đợi thật lâu thật lâu, đặc biệt sợ Kim Thái Hanh sẽ không trở về, hiện tại Kim Thái Hanh đã trở lại, thật tốt.
Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh, chỉ cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, trong lòng cũng cao hứng lên.
Kim Thái Hanh nhìn Điền Chính Quốc, thân thể cứng đờ.
Thiếu niên mười lăm tuổi mặt tròn trịa, trên mặt lộ ra nụ cười, mà trong mắt...
Dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng khách, hắn nhìn thấy trong mắt Điền Chính Quốc có tình ý.
Kim Thái Hanh trong lòng "lộp bộp" một chút.
Hắn nhìn nhầm rồi, phải không?
Lúc Điền Chính Quốc nhìn hắn, sao trong mắt lại có tình ý?
"Kim Thái Hanh, cậu có đói không? Tớ để lại thức ăn cho cậu." Điền Chính Quốc thật cẩn thận nhìn Kim Thái Hanh.
Kim Thái Hanh vẫn biết Điền Chính Quốc rất ỷ lại vào mình, nhưng trước đó hắn chưa bao giờ nghĩ nhiều, nhưng vừa rồi...
"Kim Thái Hanh?" Điền Chính Quốc lại kêu một tiếng.
"Bây giờ đã mấy giờ rồi? Cậu còn không đi ngủ sớm!" Kim Thái Hanh nói với Điền Chính Quốc.
Điền Chính Quốc rụt cổ, chạy về phía phòng.
Thấy Điền Chính Quốc chạy, Kim Thái Hanh liền nhíu mày.
Hắn nhất định là nhìn lầm, Điền Chính Quốc vẫn coi hắn như cha, không có khả năng thích hắn.
Trên đời này nào có nhiều gay như vậy?
Hơn nữa, Điền Chính Quốc còn nhỏ, lúc trước di tinh còn tưởng rằng mình đái dầm, khẳng định sẽ không thông suốt sớm như vậy.
Hắn ở tuổi Điền Chính Quốc, còn không biết thích là cái gì!
Kim Thái Hanh tự nhủ như vậy, nhưng vẫn càng ngày càng bất an.
Điền Chính Quốc vẫn luôn bị Kim Thái Hanh đối đãi như một đứa trẻ, cho dù không có Điền Hâm, hắn cũng không có khả năng thích một đứa bé như vậy, chứ đừng nói là hắn đã có Điền Hâm.
Nhưng nếu Điền Chính Quốc thật sự thích hắn...! Nếu hắn thực sự làm hư đứa trẻ...
Sắc mặt Kim Thái Hanh trầm xuống.
Kim Thái Hanh ngay từ đầu rất chú ý đến Điền Chính Quốc, khi đó cũng không phát hiện lúc Điền Chính Quốc đối mặt với mình có cái gì không đúng, cho dù Điền Chính Quốc đối với hắn rất tốt, vậy cũng không giống tình yêu, mà gần đây hắn quá bận rộn, quả thật không có thời gian quan tâm Điền Chính Quốc.
Chẳng lẽ, tình cảm của Điền Chính Quốc đối với hắn đã xảy ra biến hóa?
Ngày mai, hắn nhất định phải chú ý Điền Chính Quốc nhiều hơn một chút.
Kim Thái Hanh có suy nghĩ như vậy, ngày hôm sau đối với Điền Chính Quốc, liền chú ý nhiều hơn một chút, mà sự chú ý này của hắn...
Điền Chính Quốc sáng sớm dậy chạy bộ, chạy bộ trở về rõ ràng mệt mỏi không chịu nổi, nhưng vẫn ở trước mặt mình cố gắng đứng thẳng người.
Bưng cơm chiên trứng hắn làm, đứa nhỏ này lúc ăn ánh mắt sáng lấp lánh, còn luôn nhìn trộm hắn.
Đến trường học, hai người ngồi cùng một chỗ, Điền Chính Quốc ngoại trừ đi học làm bài tập về nhà, thời gian còn lại tất cả đều chú ý đến mình.
Kim Thái Hanh đời này đã từng thích một mình Điền Hâm, không có kinh nghiệm tình cảm khác, bản thân hắn cũng không phải là một người nhạy bén, cho nên người khác thích hắn, nếu không biểu hiện quá thẳng thắn, hắn không phát hiện ra được.
Nhưng mà, Điền Chính Quốc thật sự biểu hiện quá thẳng thắn.
Đứa nhỏ này có lẽ chính mình cũng không rõ ràng tình cảm của mình, nhưng đã đem tất cả đều dâng hiến đến trước mặt hắn, khóe mắt đuôi lông mày toát ra tình yêu đối với mình.
Yêu thích đơn thuần của thiếu niên, một chút cũng không làm người ta chán ghét, nhưng hắn không có khả năng tiếp nhận.
Kim Thái Hanh nghĩ đến những thứ Điền Chính Quốc đưa cho hắn, đột nhiên cảm thấy mình không phải là người.
Hắn lừa gạt tình cảm của một đứa trẻ.
Không, đây cũng không tính là lừa gạt tình cảm, chỉ là...
Điền Chính Quốc ngay từ đầu đối với hắn, khẳng định là không phải tình yêu, cho dù hiện tại, đứa nhỏ này nói không chừng cũng không biết đây là tình yêu, nhưng sự thân cận của hắn làm cho tình cảm của đứa nhỏ này đối với hắn phát sinh biến hóa, điểm ấy không thể nghi ngờ.
"Tôi biết trong lớp có một số học sinh lên mạng, sau này cuối tuần, tôi sẽ đi tiệm net dạo một vòng, nếu bị tôi bắt được..." Dương Kiến Hoa cầm thước dạy học, lạnh lùng nói chuyện trên bục giảng, Kim Thái Hanh lại bị mắc kẹt trong suy nghĩ của mình, mãi cho đến khi chuông tan học vang lên, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
"Kim Thái Hanh, vừa rồi thầy Dương nói, yêu qua mạng không tốt." Điền Chính Quốc nhịn không được nói với Kim Thái Hanh: "Nói chuyện phiếm với người khác trên mạng cũng không tốt."
Nói như vậy, lúc trước Điền Chính Quốc đã nói qua một lần, khi đó Kim Thái Hanh không coi trọng, hiện tại lại nghe được...
Lúc trước khi hắn biết được nhà thiết kế nổi tiếng kia thích Điền Hâm, tựa như Điền Chính Quốc bây giờ chua như vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip