Chương 50:

Hạ Lâm cảm thấy mọi thứ trở nên quá mức khó tin: "Vậy ý của cậu là, Dư Lạc Đông cũng biết cậu thích tớ?"

"Tớ biết. Sau khi cậu chuyển lớp, tớ mới nhận ra rằng tớ thích cậu. Tớ đã rất bối rối và không có nơi nào để nói điều đó. Tớ chỉ có thể nói với Dư Lạc Đồng. Sau đó, tại bữa tiệc tốt nghiệp, Dư Lạc Đồng đã khuyến khích tớ tỏ tình với cậu, tớ không dám quá rõ ràng, nên tớ đã chuẩn bị một bài hát muốn hát cho cậu, nhưng cậu đã bỏ dở trước nửa bài hát bởi vì điều đó. Lúc đó tớ thực sự là ...... "Tống Duyên nhớ lại chuyện xảy ra lúc đó, nghẹn ngào không nói ra được.

Hạ Lâm lại bị sốc trước làn sóng thông tin này.

Anh vẫn còn có chút ấn tượng về bữa tiệc tốt nghiệp, lúc đó anh nghĩ bài hát của Tống Duyên là hát cho dành cho Dư Lạc Đồng, và anh cảm thấy không thoải mái khi ở đó vì vậy anh đã kéo Chu Sóc ra ngoài.

Sau đó, Tống Duyên đuổi theo anh ra ngoài và đưa cho anh huy chương, anh hơi xúc động, nhưng sau đó anh biết rằng Dư Lạc Đồng cũng có huy chương tương tự.

Không ngờ, sự thật của việc này lại hoàn toàn trái ngược với những gì anh đã đoán.

Hạ Lâm nhớ lại những đoạn độc thoại nội tâm mà anh đã xem trên Weibo của Tống Duyên trước đây, thật ra khi xem những Weibo đó, anh luôn có ý nghĩ mình là người đấy, nhưng lý trí vẫn luôn nhắc nhở anh không được tự mình đa tình, thậm chí anh cũng nhận thấy rằng có nhiều điều vô lý trong mối quan hệ giữa Tống Duyên và Dư Lạc Đồng, nhưng đều bị anh cố tình phớt lờ.

Bây giờ, nghe Tống Duyên nói những lý do này, những điểm vô lý đó cũng có thể lý giải được.

Nhưng cùng lúc đó, trong lòng Hạ Lâm cũng mơ hồ có cảm giác không ổn, anh cảm thấy tất cả những thứ này đột nhiên trở nên quá viên mãn, nhưng lại khiến người ta cảm thấy rất hư ảo, giống như anh đang ở trong một giấc mơ vậy, một khi thức giấc. Mọi thứ về Tống Duyên đều tan thành mây khói

Hạ Lâm đột nhiên hoàn hồn, hốt hoảng đẩy Tống Duyên ra: "Tớ ... tớ về đi, khu ký túc xá sắp đóng cửa rồi, nếu không quay về thì muộn mất."

"Cậu chạy trốn cái gì?" Tống Duyên đuổi theo, nắm chặt bàn tay đang muốn mở cửa, "Tớ biết, tớ nói những điều này khiến cậu cảm thấy rất đột ngột, nhưng tớ hy vọng cậu có thể nghiêm túc suy xét. Gần đây tớ sẽ ở thành phố B để theo dõi dự án. Dự án không lớn và tớ không thể ở đây quá lâu. Cậu có thể ... cho tớ câu trả lời trong vòng ba ngày được không? "

Hạ Lâm không trực tiếp trả lời hắn mà chỉ gật đầu lia lịa, anh không muốn vướng vào Tống Duyên quá lâu, mà chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

Tống Duyên lại nói: "Hạ Lâm, cậu xóa tớ ra khỏi danh sách đen của cậu được không? Tôi muốn tìm cậu , vậy phải có cách liên lạc với cậu."

Hạ Lâm trong lòng thầm nghĩ, danh sách đen thật ra sẽ không có tác dụng gì nhiều với Tống Duyên, nếu Tống Duyên thật sự muốn tìm anh, cậu ta vẫn có thể đến trường học của anh để bắt người một cách công khai.

Anh đã phải dỡ bỏ tình trạng danh sách đen của mình trước mặt Tống Duyên, Tống Duyên mới hài lòng để anh đi.

Anh nhớ lại những gì Tống Duyên đã nói, nhưng anh vẫn không thể hoàn toàn tin rằng đó là sự thật, anh cảm thấy rằng vẫn có một số điểm khác biệt với những gì anh đã biết trước đó.

Sau khi lăn lộn trên giường một lúc, anh mở Weibo gửi tin nhắn riêng cho Dư Lạc Đồng, thẳng thừng hỏi: "Cậu đã từng hẹn hò cùng với Tống Duyên bao giờ chưa?"

Vài phút sau, Dư Lạc Đồng trả lời: "Tống Duyên đi gặp cậu à? Xin lỗi! Lúc đó tớ và Tống Duyên hôn nhau trong lớp học. Chúng tớ không nghiêm túc thích nhau. Lúc sau cậu hỏi tớ có phải tớ với Tống Duyên yêu nhau không. Tớ lúc đó cũng không biết rằng Tống Duyện thích cậu , tớ đã nhất thời hồ đồ ... Sau đó trong lòng rất hối hận, nhưng cũng không có mặt mũi chủ động nói rõ với cậu. , vấn đề này là lỗi của tớ, tớ xin lỗi, xin hãy tha thứ cho tớ! "

"Tha thứ" hai chữ này là biểu hiện cầu xin được tha thứ, điều này phù hợp với tính cách hướng ngoại của Dư Lạc Đồng.

Hạ Lâm đọc đi đọc lại đoạn tin nhắn này, tâm trạng cũng dần bình tĩnh trở lại.

Nếu là kiếp trước, cậu có thể sẽ ghét bỏ Dư Lạc Đồng là kẻ bám đuôi vì những chuyện như vậy, nhưng mà kiếp này, không biết có phải vì quá nhiều chuyện, hắn thấy rằng mình không ghét Dư Lạc Đồng chút nào, , Anh thậm chí không nghĩ đó là điều đáng tiếc ....ít nhất là đối với bản thân, không có gì phải hối tiếc....

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #trongsinh