Chương 17: Tên ngốc

Giữa trưa khi ở nhà ăn ăn cơm, Tống Duyên tuy rằng vẫn giống như thường mà tới ngồi đối mặt Hạ Lâm, nhưng vẫn thất thần mà nhìn đông nhìn tây.

Hạ Lâm biết hắn đang tìm Dư Lạc Động, mặt vô biểu tình mà hất hất cằm: "Hắn ở bên kia"

Tống Duyên quay đầu nhìn lại, thấy được Dư Lạc Đồng  đang bưng mâm đồ ăn vẻ mặt ngơ ngác ở trong đám người mà tìm chỗ ngồi, vì thế đứng lên vẫy vẫy tay: "Lạc Đồng, tới nơi này."

Dư Lạc Đồng lập tức mặt mày hớn hở mà đi nhanh lại đây.

"Có người quen cảm giác thật tốt," Dư Lạc Đồng nói, "Lúc đầu cảm thấy chỉ còn một học kỳ cuối lớp 12 mà phải chuyển trường thật sự quá khổ. Bất quá, may mắn quen biết hai người."

Hạ Lâm giương mắt, đối hắn lễ phép mà cong cong khóe miệng, không nói gì.

Đời trước bởi vì luôn đi theo Tống Duyên, cho nên quan hệ giữa Hạ Lâm và Dư Lạc Đồng cùng tính là không tồi - ít nhất là ngoài mặt nhìn không tồi. Nhưng nay đời này, Hạ Lâm không tính toán chính mình lại miễn cưỡng cười vui vẻ với tình địch, có thể bảo trì khoảng cách liền bảo trì khoảng cách.

Tống Duyên nhìn nhìn mâm đồ ăn của Dư Lạc Đồng, kinh ngạc mà kêu lên: "Lạc Đồng, ngươi sao lại ăn như vậy, hơn nữa tất cả đều là tố (?)!" (Editor: mình ko biết "tố" là cái gì :( )

Dư Lạc Đồng liền có chút xấu hổ: "Cái kia....Bởi vì tiền làm công kiếm được đều dùng để mua vé xem buổi biểu diễn, cho nên tiền sinh hoạt có chút......"

Tống Duyên hào khí nói: "Vậy ngươi nói sớm a, ta cho ngươi mượn tiền ăn cơm, ngươi muốn ăn cái gì liền mua đi!"

"Không không," Dư Lạc Động vội vàng xua tay, "Ta không cần tiền của ngươi, ăn ké chột dạ....."

"Cái gì mà ăn ké chột dạ, chúng ta về sau là anh em tốt, ngươi mượn tiền ăn cơm tính là gì?"

Dư Lạc Đồng lại gõ chiếc đũa đột nhiên nhẹ nhàng xướng (hát) lên "Ngươi có thể cười nhạo ta bần cùng, nhưng không thể giẫm đạm tôn nghiêm ta"

Đây là ca từ phần điệp khúc trong ca khúc rất nổi tiếng 《 tín ngưỡng 》của nhóm nhạc ET, cơ hồ ai là fan của ET mở miệng liền có thể hát vài câu.

 Hơn nữa bài hát này có địa vị rất cao cả trong cảm nhận của ET fans, cơ hồ bị tôn sùng như là Kinh Thánh tồn tại không chút nghi ngờ. (Editor: đoạn này dịch hơi bừa nha bà con =.=)

Tống Duyên nghe hắn mở miệng hát hai câu này, liền đột nhiên an tĩnh lại, trầm mặc một lát sau, mặt mang vẻ xấu hỏi mà nói: "Ngươi nói đúng, chúng ta là ET fans đều là có tôn nghiêm." 

Hạ Lâm một bên nhấp miệng cực lực kiềm chế không cho chính mình cười ra tiếng.

Trước kia lúc y còn bồi Tống Duyên mọi lúc đều không cảm thấy cái gì, hiện tại quay lại mười năm trước, Tống Duyên thấy thế nào cũng là một tên ngốc.

Nhưng cẩn thận nghĩ đến, Tống Duyên cùng Dư Lạc đã đem ban nhạc yêu thích trở thành tính ngưỡng tinh thần với thái độ cúng bái thành kính, chỉ sợ y cả đời cũng vô pháp cảm nhận được.

Buổi chiều là hoạt động ngoại khóa, học sinh bọn họ thường lệ chạy hai vòng sân thể dục, liền bắt đầu tự do hoạt động.

Nếu là trước kia, Tống Duyên khẳng định sẽ kêu Hạ Lâm đi đánh vài trận bóng bàn, nhưng hiện giờ Hạ Lâm quyết tâm đi theo con đường học bá, tự nhiên là chọn quay về phòng học để giải đề thi.

Tống Duyên một mình cảm thấy không thú vị, liền bồi Hạ Lâm quay lại phòng học.

Ở cửa phòng học, bọn họ thấy Dư Lạc Đồng đuổi theo chủ nhiệm lớp năn nỉ cái gì, chủ nhiệm lớp trước sau xụ mặt lắc đầu.

Đợi chủ nhiệm lớp rời đi, Tống Duyên đi qua hỏi: "Lạc Đồng, sao thế?"

Dư Lạc Đồng vẻ mặt đưa đám oán giận nói: "Trường học các ngươi quá nghiêm khắc, trường học trước kia của ta không có như vậy!"

Tống Duyên ha ha cười: "Hiện tại đây cũng là trường của ngươi mà. Rốt cuộc là làm sao?"

"Được rồi" Dư Lạc Đồng xụ vai, "Ta muốn xin chủ nhiệm lớp cho phép ta mỗi ngày buổi tối không cần tới tiết tự học, nhưng thầy nhất quyết không đồng ý, còn nói trừ khi ta nói ba mẹ tự mình viết giấy xin nghỉ trực tiếp đưa lại đây. Ta không có mẹ từ sớm, ba ta căn bản là mặc kệ ta, như thế nào có thể vì loại chuyện này mà tới trường học chứ.."

Tống Duyên nghi hoặc nói: "Ngươi không tới tiết tự học buổi tối, vậy ngươi tính toán đi đâu làm gì?"

Dư Lạc Đồng nhìn nhìn chung quang, sau đó tiến đến bên tai Tống Duyên, thấp giọng nói vài câu, ngay sau đó trên mặt Tống Duyên liền lộ ra thần sắc phức tạp.











Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip