Chương 59
☆ Chương 59
Hôm sau, chuông báo thức reo lúc 4 giờ sáng. Kiều Cầu cố ý dậy sớm một chút để có thể dành thêm thời gian với Giang Triển Tâm khi đầu óc còn tỉnh táo. Chỉ là khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy bụng hơi khó chịu, không biết có phải tối qua ăn quá nhiều không, hơi buồn nôn và chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào.
Giang Triển Tâm vươn tay tắt chuông báo thức, tiện thể ôm lấy cánh tay của Kiều Cầu, nhẹ nhàng gọi: "Tiểu Kiều... dậy đi."
Kiều Cầu đáp lại một tiếng "ừm", rồi từ từ ngồi dậy khỏi giường. Cậu nhớ lại buổi trưa hôm qua đã có chút cảm giác buồn nôn, nghĩ là do nóng trong người nên cũng không chú ý lắm.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Kiều Cầu tắt đèn nhà tắm. Nghe thấy tiếng bếp lửa từ nhà bếp, cậu bước vài bước đến bên Giang Triển Tâm, vòng tay ôm cổ đối phương. Giang Triển Tâm vẫn còn mặc đồ ngủ, cơ thể ấm áp, khiến Kiều Cầu không kìm được mà cọ cọ đầu.
"Em muốn ăn gì?" Giang Triển Tâm hỏi.
"Em chẳng muốn ăn gì cả," Kiều Cầu thật thà đáp, "Còn sớm quá, để lát lên xe em ăn sau."
Giang Triển Tâm thấy cũng hợp lý, liền rót sữa nóng vào bình giữ nhiệt, rồi cùng Kiều Cầu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Tháng 11, trời sáng muộn, lúc 4 giờ bên ngoài trời vẫn tối đen, chỉ còn ánh đèn màu cam trong phòng khách chiếu sáng từng góc nhỏ, làm cho làn da của Kiều Cầu trông thật sạch sẽ, mịn màng. Nhưng có phần nhợt nhạt. Giang Triển Tâm chạm vào mặt Kiều Cầu, hỏi: "Đêm qua em ngủ không ngon à?"
Kiều Cầu rũ mắt xuống. Cậu không phải không ngủ ngon, mà là bụng cứ râm ran đau, có lẽ do hôm qua ăn quá nhiều. Kiều Cầu cao lớn, sức ăn cũng không nhỏ, thậm chí có thể nói là ăn rất khoẻ. Ăn khoẻ đến mức nào ư? Đến mức nếu cậu được một gia đình bình thường nhận nuôi, người nuôi có lẽ sẽ không kìm được mà cau mày vì lượng thức ăn cậu tiêu thụ. Có người bảo mấy cậu choai choai ăn tàn phá hại chẳng sai chút nào mà. Cũng may Giang Triển Tâm tài chính vững vàng, nhẫn nại chăm sóc, nuôi Kiều Cầu từ một thằng bé gầy gò thành dáng vẻ như bây giờ.
Giang Triển Tâm hiểu rõ mọi thứ về Kiều Cầu. Nhưng Kiều Cầu không muốn để anh cậu biết mình bị đau bụng chỉ vì ăn quá nhiều, điều đó làm tổn thương lòng tự trọng của cậu. Vì vậy, Kiều Cầu lắc đầu: "Không có gì đâu. Em chỉ là..."
Kiều Cầu không nói tiếp, nắm lấy tay Giang Triển Tâm, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt.
Giang Triển Tâm hiếm khi hiểu lầm, lại cứ tưởng rằng Kiều Cầu không nỡ rời xa mình, càng thêm xót xa. Giang Triển Tâm ngồi lên đùi Kiều Cầu, bắt đầu hôn cậu từ trán, rồi đến lông mày, mắt, sống mũi, khóe môi, suýt nữa còn dùng lưỡi liếm mặt cậu, cuối cùng cắn cả tai Kiều Cầu.
Mặt Kiều Cầu đỏ bừng, hai tay giữ lấy eo Giang Triển Tâm, lúng túng nói: "Anh... Giang Triển Tâm, anh phải đến gặp em sớm nhé."
Giang Triển Tâm ngoài miệng đáp "ừ", nhưng trong lại thấy đau đầu. Chuyện của Bành Sương Vân có chút rắc rối, có khả năng hắn sẽ phải ra nước ngoài để giải quyết. Nếu hắn không tự đích thân đi thì phải giao cho người khác, nhưng tạm thời cũng chưa thấy ai thích hợp.
Giang Triển Tâm thật sự không muốn dính vô những chuyện phiền phức này nữa, chỉ muốn ở bên cạnh Kiều Cầu mãi thôi. Nhưng đối diện với Lê Thượng, Bành Sương Vân, Giang Triển Tâm lại không thể nói lời từ chối.
Bản thân vẫn chưa thể hoàn toàn từ bỏ, một số thứ.
Kiều Cầu có đường tiêu hóa không tốt, trước đây cũng từng bị đau dạ dày. Dù có đi khám, bác sĩ cũng chỉ kê đơn thuốc, nên cậu thường chịu đựng cho qua. Lần này cũng vậy, trên đường đến địa điểm quay phim, cậu đã ngủ thiếp đi.
Cậu ngủ rất say, cho đến khi trợ lý Tống đến ghế sau lay tỉnh, cậu mới dụi mắt ngồi dậy. Chiếc chăn lông đang phủ trên người rơi xuống đất, trợ lý Tống cúi xuống nhặt lên, nói: "Dậy đi, đến nơi rồi. Em có muốn ăn gì trước không?"
Kiều Cầu ủ rũ đáp: "Không, em hơi khó chịu trong bụng."
"Ơ? Sao lại thế?"
"Chắc là tối qua em ăn nhiều quá." Có những điều Kiều Cầu không muốn nói với Giang Triển Tâm, nhưng lại có thể nói với trợ lý Tống. Nhận ra điều này, cậu cảm thấy hơi ngạc nhiên, sau đó hiểu ra lý do.
Bởi vì trợ lý Tống rất vô tư, thường không để ý mấy chuyện này, cũng sẽ không kể lại cho người khác. Còn Giang Triển Tâm thì sẽ lo lắng như gặp đại địch, tiếp theo sẽ theo sát cậu suốt một thời gian dài, khiến cậu thấy ngại. Đúng như dự đoán, trợ lý Tống chỉ đáp "Ồ" một tiếng, rồi hỏi: "Vậy em có muốn ngủ thêm chút không?"
Kiều Cầu đáp: "Không cần đâu. Xuống xe thôi."
Khi cậu đứng dậy, cảm giác đau cũng đỡ hơn. Chính xác thì Kiều Cầu không phải đau dạ dày, mà là đau bụng dưới bên trái. Đó là một cảm giác rất khó tả, không phải đau nhói, cũng không phải đau tức, mà cứ râm ran, lúc đau vừa vừa, lúc lại rất đau, nhưng nếu không chú ý, cậu vẫn có thể chịu đựng được.
Tháng 11 trời đã rất lạnh, Kiều Cầu đút tay vào túi áo và bước về phía địa điểm quay phim.
Cảnh quay cho bộ phim 20 tuổi, 80 tuổi được thực hiện tại một trường tư thục có diện tích rất lớn, cảnh sắc đẹp, kiến trúc vô cùng hoành tráng. Trong khuôn viên có hệ thống giao thông hoàn chỉnh, nếu đi ô tô thì phải mất nửa giờ mới đi hết. So với trường học, nơi này giống như một thành phố thu nhỏ hơn. Kiều Cầu hít sâu một hơi. Trong không khí lạnh có chút hương hoa nhè nhẹ, làm tâm trạng cậu tốt hơn, tràn đầy năng lượng để làm việc.
Đoàn làm phim của đạo diễn Pickett Lý đã đến trước một ngày, các thiết bị đã được chuẩn bị sẵn dưới sự cho phép của nhà trường. Họ đang bàn bạc gì đó, khi thấy Kiều Cầu thì vui vẻ hỏi: "Kiều Cầu, đến sớm vậy!"
Đây là đoàn phim mà Kiều Cầu cảm thấy gần gũi nhất, cũng yêu thích nhất. Nghe thấy có người chào mình, cậu liền bước tới, Pickett Lý giới thiệu với cậu những nhân viên mới tham gia đoàn.
Đúng lúc đó, có ai đó đột nhiên gọi cậu từ phía sau: "Thu Thu."
Fan hâm mộ của Kiều Cầu phần lớn là những cô gái trong độ tuổi từ mười mấy đến hai mươi, kiểu trẻ trung, dễ thương. Họ thường đặt cho cậu, một thanh niên cao lớn, đẹp trai, những biệt danh đáng yêu theo sở thích của mình. Tất nhiên, họ không gọi cậu là "Tiểu Kiều" như Giang Triển Tâm, mà gọi là "Thu Thu." Dù nghe hơi kỳ, nhưng Kiều Cầu vẫn chấp nhận, vì cậu không quan tâm lắm đến tên gọi hay cách xưng hô.
Nghe thấy có người gọi mình như vậy, Kiều Cầu liền tưởng là fan hâm mộ, khi quay đầu lại, nụ cười vẫn chưa kịp tắt, một đường cong quyến rũ nở trên môi, như một bông hoa nở giữa mùa đông, khiến người ta không thể rời mắt. Nhưng khi nhìn rõ người đến là ai, nụ cười trên mặt Kiều Cầu cứng lại. Cậu ngượng ngùng sờ mặt, rồi đút tay vào túi áo, khẽ hỏi: "Sao cô... lại đến đây ạ?"
Người phụ nữ gọi tên cậu có vóc dáng không cao, tóc được búi gọn gàng, lưng rất thẳng, trông giống như một quý bà bước ra từ những tác phẩm văn học. Nhưng khi nhìn Kiều Cầu, nụ cười trên khuôn mặt cô lại trông như một cô gái trẻ.
Thật không ngờ đó là Tiền Du Yến.
"Nghe..." Thái độ của Kiều Cầu thật sự không hề tỏ ra hoan nghênh. Tiền Du Yến bình tĩnh quay đầu đi, hai tay vô thức giơ lên, làm động tác mở ra rồi lại thả xuống buông thõng bên chân. "Nghe nói con đến đây quay phim, nên đến thăm."
Khi Tiền Du Yến nói, các nhân viên đoàn phim 20 tuổi, 80 tuổi đều im lặng. Người phụ nữ này tỏa ra một sức hút khiến người khác phải ngước nhìn. Lần đầu gặp cô, Kiều Cầu đã rất sợ. Giờ vẫn thế. Vì vậy, Kiều Cầu quay đầu nhìn Pickett Lý, gượng gạo hỏi: "Chúng ta... khi nào bắt đầu quay nhỉ?"
Sau một ngày bận rộn với đủ thứ việc lặt vặt, rồi thêm tổ chức tiệc tối, ngày hôm sau mới chính thức quay phim.
Trường học này có khá đông học sinh, nhưng vì diện tích trường quá lớn nên trông có vẻ không đông đúc lắm. Thời gian quay trùng với giờ học nên không bị làm phiền, chỉ thỉnh thoảng khi tan học, học sinh sẽ đi ngang qua máy quay.
Những đứa trẻ này, có đứa được cha mẹ nuông chiều, có đứa thì đang ở giai đoạn nổi loạn, hoàn toàn không biết thế nào là hợp tác hay tôn trọng. Đôi khi chỉ cần chúng đi ngang qua và hét lên một tiếng là cả một cảnh quay phải quay lại từ đầu. Sau vài lần khuyên bảo không có tác dụng, đoàn phim cũng không vội nữa, quyết định nghỉ trưa cùng lúc với học sinh, mà thời gian nghỉ trưa của học sinh còn dài hơn cả thời gian nghỉ của đoàn phim trung bình một tiếng.
Kiều Cầu không có thói quen ngủ trưa, cậu ngồi trên ghế đạo diễn của Pickett Lý phơi nắng, tay cầm cây bút, hí hoáy viết gì đó trên tờ giấy. Cậu đang chăm chú nhớ lại những sự việc quan trọng trong ngày thì đột nhiên nghe thấy tiếng hỏi bất ngờ từ phía sau: "Con đang làm gì thế?" khiến Kiều Cầu giật nảy mình.
"À," Tiền Du Yến vội vàng hạ giọng, "Xin lỗi, có làm con hoảng sợ không?"
Kiều Cầu cảm thấy ngượng ngùng, chỉ mím môi không nói gì, như một cậu bé bướng bỉnh giận dỗi mẹ.
Tiền Du Yến đã kịp nhìn thấy Kiều Cầu viết gì, cô dò xét ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh, hỏi: "Con đang... viết nhật ký sao?"
Dù không có ý định xây dựng tình cảm với cô, nhưng phép lịch sự không cho phép Kiều Cầu thờ ơ với người phụ nữ đang chủ động cười với mình. Cậu khẽ đáp: "Vâng."
Tiền Du Yến im lặng một lát, dường như nhớ ra điều gì, bắt đầu lục lọi trong túi xách, sau đó lấy ra một túi chân không bọc kỹ bằng giấy bạc, bên trong có vẻ là món ăn được đóng gói cẩn thận. Cô đưa cho Kiều Cầu và nói: "Cái này cho con, con cầm lấy mà ăn."
Kiều Cầu tò mò nhìn, thấy đó là món sườn cừu mật ong, vẫn còn nóng.
"Con đói rồi đúng không?" Tiền Du Yến nói tiếp, "Nghe nói mỗi khi quay phim, con thường hay đói bụng."
Đó là chuyện hồi trước. Khi quay Hợp đồng bốn điều khoản, lượng vận động cao khiến Kiều Cầu luôn đói cồn cào sau mỗi cảnh quay, một ngày phải ăn tới năm bữa. Nhưng gần đây không hiểu sao cậu luôn cảm thấy mệt mỏi, chẳng có chút thèm ăn nào, chưa kể nhìn thấy thịt lại càng thấy ớn trong người.
Kiều Cầu không nói gì, lặng lẽ đặt tay lên túi thức ăn còn nóng, ngừng lại một chút rồi cảm ơn, sau đó viết một con số vào cuốn nhật ký mà không hề tránh né Tiền Du Yến.
[370 đồng Longka]
Cậu không cố ý giấu giếm, nên Tiền Du Yến tò mò nhìn vào cuốn nhật ký bí ẩn của Kiều Cầu. Vì cô là người mua sườn cừu, nên cô biết giá, liền thắc mắc: "Con biết giá của sườn cừu à?"
"Vâng." Kiều Cầu ngập ngừng một chút rồi nói: "Lần trước khi đi dự tiệc, cháu có nhìn thấy."
Vì thấy món sườn cừu ở đây rất đắt nên trong bữa tiệc trước đó, khi gần kết thúc, Kiều Cầu đã ăn nốt miếng sườn cuối cùng. Chính điều này khiến Tiền Du Yến tưởng rằng cậu thích món ăn này.
Tiền Du Yến gật đầu, thấy Kiều Cầu không bài xích mình, trong lòng cảm thấy vui mừng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh. Tiền Du Yến chỉ vào dòng chữ [6.18x52] trong nhật ký của Kiều Cầu và hỏi: "Con có thể giải thích... dòng này nghĩa là gì không?"
Kiều Cầu nhìn theo hướng tay Tiền Du Yến chỉ, giải thích: "Đó là tiền điện thoại hôm nay. Gọi cho Giang... anh trai cháu."
Khi nghe nhắc đến Giang Triển Tâm, Tiền Du Yến có chút không thoải mái, nhưng cô không muốn bỏ lỡ cơ hội gần gũi với Kiều Cầu. Cô từ từ rút tay lại khỏi cuốn nhật ký, đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo.
Kiều Cầu tự nhiên nhìn tay Tiền Du Yến, và đột nhiên cảm thấy một nỗi đau nhói lên trong lòng, cậu lập tức nhíu mày.
Kiều Cầu nhận ra... hai người...
Hai người có đôi tay rất giống nhau. Đến cả hình dáng đầu ngón tay cũng y hệt. Có người từng nói tay Kiều Cầu trông giống tay con gái. Bây giờ, cậu mới hiểu vì sao.
Kiều Cầu không muốn thừa nhận Tiền Du Yến là mẹ mình, nhưng người phụ nữ đang ngồi cạnh cậu, tỏa ra mùi thơm nhẹ nhàng, chỉ với một ngón tay thôi đã khiến cậu không thể không thừa nhận, rằng bà ấy chính là người đã sinh ra cậu.
Cơn giận đột nhiên bùng lên trong lòng Kiều Cầu. Cậu siết chặt cuốn nhật ký lại, bật dậy khỏi ghế, đi thẳng về phía trước, không dừng lại.
Với một người tính cách hiền lành như Kiều Cầu, đây đã là biểu hiện của sự phẫn nộ ở mức cao nhất.
Tiền Du Yến ngạc nhiên đứng bật dậy từ bãi cỏ, gọi theo: "Thu... Con sao thế?"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip