Chương 60
☆ Chương 60
Mặc dù Tiền Du Yến ở phía sau gọi to đến mức quên cả hình tượng, Kiều Cầu vẫn không dừng lại mà nhanh chóng rời khỏi phim trường, rồi trốn vào trong xe cho đến khi hết giờ nghỉ trưa.
Nằm trong xe, Kiều Cầu suy nghĩ về việc mình nên đối diện với Tiền Du Yến thế nào trong tương lai. Cậu có ghét người phụ nữ này không? Thực ra không hẳn là ghét. Không có kỳ vọng, không có tình thương thì cũng chẳng có sự căm hận. Đối với người "mẹ" đã mất tích suốt bao nhiêu năm qua, Kiều Cầu chỉ cảm thấy chút thất vọng mơ hồ.
Cậu tự nhủ với bản thân rằng, không có mẹ cũng chẳng sao, ít nhất, cậu vẫn có người anh trai yêu thương mình hơn cả mạng sống. Nhưng sâu thẳm trong lòng, có thật sự cậu nghĩ như vậy không, điều đó không ai có thể biết được.
Kiều Cầu nhắm mắt thật chặt, tay vẫn cầm gói sườn cừu mật ong còn ấm, cảm giác cơn đau ở bụng trở nên rõ ràng hơn.
Mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng buổi quay phim chiều hôm đó lại diễn ra vô cùng suôn sẻ. Câu chuyện vừa mới bắt đầu, đến đoạn nữ chính Cao Manh đột ngột phát hiện ra căn bệnh kỳ lạ của mình, cô gọi điện cho nhân vật nam chính do Kiều Cầu thủ vai, Đường Ứng. Vì cảm xúc sụp đổ, Cao Manh không về nhà, Đường Ứng đã ra ngoài tìm kiếm cô.
Trong câu chuyện, Đường Ứng đã tìm khắp mọi nơi có thể, rồi chợt nhớ đến ngôi trường cấp ba của hai người, liền bắt xe tới đó.
Những cảnh quay chiều hôm ấy, đặc biệt là cảnh Kiều Cầu ngồi trên xe, nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt xa xăm, khiến đạo diễn Pickett Lý vô cùng hài lòng. Đến mức sau này, khi 20 tuổi, 80 tuổi trở thành một cú hit phòng vé, Pickett Lý còn nhắc lại trong một buổi phỏng vấn: "Chính là cái cảnh cậu ấy ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ ấy. Cảnh diễn trông thật sự rất buồn, ánh mắt u sầu ấy khiến tôi ngay lập tức nhận ra, bộ phim này sẽ không có vấn đề gì cả."
Thực ra, lúc đó Kiều Cầu chỉ đang đau bụng và lo lắng liệu diễn xuất của mình có bị đạo diễn mắng không.
Đêm đó khi kết thúc công việc, đã hơn chín giờ tối, Kiều Cầu trở về khách sạn. Cậu không tắm, chỉ lấy điện thoại ra gọi cho Giang Triển Tâm ngay sau khi bật nguồn. Giọng của Giang Triển Tâm vang lên từ phía bên kia Thái Bình Dương, nghe có chút xa xôi.
"Em mệt quá... Giang Triển Tâm, mai em gọi lại cho anh nhé," Kiều Cầu nói một cách uể oải.
Giang Triển Tâm ngỡ ngàng. Mặc dù cả hai không phải là những người hay nói chuyện dài dòng, nhưng mỗi khi xa nhau, các cuộc gọi thường kéo dài đến cả tiếng đồng hồ, đôi khi hai tiếng mà không ai buồn cúp máy. Chỉ đơn giản là nghe thấy tiếng thở của đối phương cũng thấy thú vị.
Không biết hôm nay thế nào, mới nói chưa đầy... năm phút?
Giang Triển Tâm đáp lại một tiếng "được", nhưng sau khi cúp máy, trong đầu vẫn băn khoăn, không biết Kiều Cầu có phải đang bị ốm không.
Kiều Cầu quá mệt, mắt không mở nổi. Dù rất áy náy khi để nhân viên khách sạn phải dọn dẹp, cậu vẫn không tháo giày nổi, chỉ cuộn mình trong chăn, chìm vào giấc ngủ.
Cậu ngủ từ chín giờ tối đến tận bảy giờ sáng hôm sau, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Lúc chuông điện thoại reo lên, Kiều Cầu mới với tay tìm điện thoại, nhận ra trong chăn có chút nóng hơn bình thường. Cậu tự hỏi, liệu mình có đang bị sốt không.
Có lẽ nên xin phép nghỉ một hôm.
Nhưng khi bắt máy, người gọi lại là đạo diễn Pickett Lý.
"Kiều Cầu, tỉnh dậy chưa?" Giọng của Pickett Lý nghe có vẻ rất vui. Điều đó là bởi vì màn diễn rất xuất sắc của Kiều Cầu hôm qua đã khiến tâm trạng của đạo diễn tốt đến tận hôm nay. "Dậy đi ăn sáng nào, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Kiều Cầu vốn định xin nghỉ, nhưng nghe vậy liền hỏi lại: "Chuyện gì thế ạ?"
"Chỉ muốn nói về tiến độ thôi," Pickett Lý nói qua điện thoại, "Nam Tiêu chiều nay sẽ đến, có thể quay phân cảnh của cô ấy rồi. Cậu cũng chỉ còn một cảnh nữa vào sáng nay thôi. Quay xong ngày mai là có thể bay đến địa điểm tiếp theo. Cậu thấy thế nào? Có nhanh quá không?"
Theo kế hoạch thì tiến độ vốn không nhanh như vậy, nhưng do Kiều Cầu diễn xuất quá trôi chảy, gần như không mắc lỗi gì, nên mọi thứ diễn ra nhanh hơn dự kiến.
Kiều Cầu vốn định xin nghỉ, nhưng nghe nói chỉ còn một cảnh nữa, cậu lại do dự. Nghĩ rằng chỉ cần cố thêm một chút, cắn răng chịu đựng để không làm lãng phí thời gian của mọi người. Nếu là đoàn phim khác, có lẽ cậu sẽ không gắng sức đến thế. Nhưng với Pickett Lý thì mọi chuyện lại khác.
Khi Kiều Cầu lết người dậy từ trên giường, đầu cậu đau như búa bổ, còn bụng dưới thì đau đến tê dại. Dẫu vậy, cơn đau vẫn có phần đỡ hơn so với đêm qua.
Mọi người trong đoàn phim đều nhìn ra vẻ mặt không tốt của Kiều Cầu, từng người một đều đến hỏi thăm sức khỏe cậu. Kiều Cầu chỉ nói rằng mình không nghỉ ngơi đủ, không có gì nghiêm trọng.
Riêng Tiền Du Yến thì lại thấy hoảng sợ trong lòng, cô tưởng rằng cơn đau của Kiều Cầu là do cậu đang tức giận mình. Dù không biết mình đã nói gì khiến Kiều Cầu giận dữ, nhưng cô vẫn không dám hỏi rõ nguyên nhân. Cô thật sự e ngạivới đứa con này.
Cảnh quay buổi sáng, Kiều Cầu dường như dồn hết sức mình để diễn, cố gắng giữ tinh thần. Cậu là diễn viên xuất sắc, mặc dù cơ thể không thoải mái nhưng với lớp trang điểm che phủ khuôn mặt tái nhợt, cậu vẫn có thể kiểm soát hoàn hảo từng biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt. Không ai nhận ra rằng cậu đang phải chịu đựng cơn đau âm ỉ.
Trong cảnh quay, nhân vật Đường Ứng ngồi trên chiếc xe khách suốt đêm, cuối cùng đến được ngôi trường cấp ba của cả hai người. Dù mệt mỏi sau chuyến đi dài, anh vẫn vội vã nhảy xuống xe và gọi cho Cao Manh trong tâm trạng lo lắng, nhưng không ai bắt máy. Lúc này đã là sáng hôm sau, và sự mệt mỏi xen lẫn căng thẳng của Đường Ứng được Kiều Cầu thể hiện một cách xuất sắc.
Đường Ứng càng đi càng nhanh, cuối cùng bắt đầu chạy và lớn tiếng gọi "Cao Manh —— Cao Manh ——."
Kiều Cầu không có sức để hét lớn, cậu lo lắng rằng Pickett Lý sẽ cắt cảnh bất kỳ lúc nào, nhưng Pickett Lý vẫn để cảnh quay tiếp tục.
Đường Ứng chạy được một lúc, tiếp tục gọi điện cho Cao Manh, và rồi bất ngờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô ở một góc nào đó. Đường Ứng quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Dù mọi người trong đoàn đều biết Cao Manh không thực sự ở đó, một số người vẫn không thể kiềm chế mà nhìn theo ánh mắt của Kiều Cầu. Cậu diễn quá chân thật, đến mức khiến người xem nhầm lẫn giữa thực và hư.
"C..." Pickett Lý vừa ra hiệu, chưa kịp hô "cut," thì bất ngờ thấy gương mặt Kiều Cầu méo mó vì đau đớn, và cậu ngã xuống đất với một tiếng kêu đau đớn. Hành động của Kiều Cầu quá đột ngột, khiến cả đoàn phim không kịp phản ứng. Người đầu tiên lao đến là trợ lý Tống, cậu chàng nhảy lên như thỏ và hốt hoảng hét lên: "Kiều Thu? Em làm sao vậy?"
Kiều Cầu nằm dưới đất bắt đầu nôn mửa, vai run lên bần bật khiến trợ lý Tống hoảng hồn.
Vì Kiều Cầu vừa nãy diễn xuất quá tự nhiên và chân thật, Pickett Lý thậm chí còn có ảo giác rằng cậu đang tiếp tục diễn, đứng sững một lúc mới thốt lên: "Chuyện gì vậy? Cậu ấy làm sao thế?"
Mọi người xúm lại.
Kiều Cầu nằm co quắp trên đất. Trợ lý Tống định đỡ cậu lên nhưng chưa kịp chạm vào đã bị người khác ngăn lại. Có ai đó hét lên: "Gọi cấp cứu đi! Nhìn cậu ấy đau thế này, đừng động vào nữa."
Cơn đau từ bụng trái khiến Kiều Cầu gần như muốn chết, đến mức không thể thở nổi. Trời đang lạnh, cơ thể cậu dần mất nhiệt nhanh chóng.
Không ai dám động vào cậu vì sợ sẽ làm cơn đau trở nên nghiêm trọng hơn. Một vài nhân viên cởi áo khoác, đắp lên người Kiều Cầu, nhưng cậu đã không còn nhận thức được điều gì. Đầu óc cậu hoàn toàn trống rỗng.
Những ký ức sau đó trở nên mờ nhạt. Khi Kiều Cầu tỉnh lại, cậu đã được đưa đến bệnh viện gần nhất. Bệnh viện rất đông người, cơn đau dữ dội khiến cậu tiếp tục nôn không ngừng. Trợ lý Tống đứng bên cạnh, cầm một chiếc túi nhựa và lau sạch vết bẩn trên áo Kiều Cầu bằng một chiếc khăn tay nhỏ.
Sau khi đến bệnh viện, cậu lập tức được chụp CT và siêu âm. Cơn đau quá nghiêm trọng khiến cậu không thể duỗi thẳng người. Khi bác sĩ dùng thiết bị siêu âm chạm vào vùng đau, Kiều Cầu không thể kiềm chế được mà run rẩy dữ dội, như một chú chó hoang đang giãy giụa trong cơn đau.
Chẩn đoán ban đầu là viêm tụy cấp. Sau đó, các thủ tục nhập viện được tiến hành. Trong lúc điều dưỡng giúp Kiều Cầu làm điện tâm đồ, cậu lại nôn thêm một lần nữa. Khi cậu nằm trên giường bệnh, giày đã được cởi ra, cậu mới nhận ra da trên tay chân mình đã chuyển sang màu tím tái.
Nữ điều dưỡng đeo khẩu trang cũng lo lắng, nhìn qua rồi hỏi: "Đau đến mức này rồi, có phải viêm tụy không?" Điều dưỡng liếc nhìn qua Kiều Cầu đang nằm trên giường, vẻ mặt đầy nghiêm trọng.
Ngoại trừ vài người phải ở lại trông coi thiết bị, hầu như cả đoàn phim đều theo Kiều Cầu đến bệnh viện, nhưng khi họ định cùng vào thì bị điều dưỡng đuổi ra. Chỉ có trợ lý Tống là được ở lại. Cậu gật đầu trả lời: "Phải."
"Đau từ khi nào?" Điều dưỡng tiếp tục hỏi.
Trợ lý Tống ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: "Cậu ấy đã kêu đau từ hai ngày trước rồi. Tôi cứ tưởng là ăn phải thứ gì hỏng bụng..."
Nữ điều dưỡng mắt hạnh liếc qua với ánh mắt trách móc: "Sao không đưa đến sớm hơn? Để người ta đau đớn thế này."
Trợ lý Tống sợ hãi đến run rẩy, cảm thấy mọi lỗi lầm đều do mình, liền hỏi với giọng lo lắng: "Vậy phải làm sao bây giờ, bác sĩ? Kiều Thu cần phẫu thuật không?"
Điều dưỡng không chỉnh lại cách xưng hô của cậu, chỉ nói: "Tình hình không nghiêm trọng lắm thì không cần đâu. Truyền dịch và nhịn ăn vài ngày sẽ ổn. Nhưng lần này kéo dài quá lâu rồi, nhìn cậu ấy đau đớn thế kia thì cần kiểm tra kỹ lưỡng hơn. Lần sau đừng để bệnh nhân chịu đựng như vậy nữa."
Từ lúc đoàn phim ùn ùn kéo vào bệnh viện, nữ điều dưỡng đã thắc mắc bệnh nhân này là ai. Cô còn trẻ cũng từng xem qua các bộ phim Kiều Cầu đóng, nên khi nghe đến tên cậu, cô liền nhớ ra và không khỏi cảm thán rằng nghề diễn viên cũng thật vất vả. Sau đó, cô đưa các giấy tờ cần thiết cho trợ lý Tống làm thủ tục nhập viện.
Kiều Cầu đau đến mức chẳng còn cảm giác gì khi điều dưỡng tiêm và truyền dịch. Chỉ khi thuốc an thần và giảm đau bắt đầu chảy qua cánh tay vào trong máu, cơn đau hành hạ cậu suốt hai ngày qua mới dần dịu lại, cho phép cậu ngừng run rẩy.
Do cơn đau đến bất ngờ, đoàn phim không kịp chuẩn bị phòng bệnh đặc biệt, nên Kiều Cầu được đưa vào phòng bệnh chung ba người. Hai bệnh nhân còn lại tò mò nhìn đám người kéo đến đông đúc.
Kiều Cầu nhắm mắt nằm trên giường, trong khi trợ lý Tống dùng nước ấm lau mặt và giúp cậu tẩy trang. Nhìn vẻ yếu ớt của Kiều Cầu, trợ lý Tống không kìm được mà thở dài lo lắng.
Kiều Cầu ngủ li bì vài tiếng, đến khi tỉnh lại trời đã tối. Trợ lý Tống thấy cậu mở mắt thì vui mừng khôn xiết, liền hỏi nhỏ: "Kiều Thu, em thấy thế nào rồi?"
"...Cũng ổn." Kiều Cầu híp mắt, khẽ đáp. "Không còn đau nhiều nữa."
Trợ lý Tống mím môi, suýt nữa bật khóc: "Đều tại anh cả, lẽ ra phải đưa em đi khám sớm hơn."
Kiều Cầu ngẩn người, vội vã trấn an: "Không sao đâu... Là lỗi của em. Em cứ nghĩ mình có thể chịu thêm một chút nữa."
Trợ lý Tống thầm nghĩ, đây là người kiểu gì vậy chứ? Trông thì yếu ớt, mà bên trong lại cứng cỏi như một khối thép. Đã chịu đau suốt hai ngày còn định chịu thêm nữa, bộ muốn chết à?
Rồi cậu chàng hỏi Kiều Cầu với vẻ bi tráng: "Anh có nên gọi điện báo cho anh em không?"
Đây mới thật sự là điều đáng sợ nhất. Trợ lý Tống lo lắng đến mức toát mồ hôi, sợ rằng Giang Triển Tâm sẽ không tha cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip