Chương 62
☆ Chương 62
Trợ lý Tống ban đầu thấy Kiều Cầu chăm chú nhìn màn hình, định thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên nghe cậu chàng nói như vậy, suýt thì bị nghẹn, không nhịn được hỏi lại: "Lại sao nữa vậy?"
Kiều Cầu không trả lời, chỉ tự mình đứng lên. Trợ lý Tống sợ hãi nói: "Đợi đã, Kiều Thu, để anh gọi bác sĩ đến, hỏi bác sĩ rồi hẵng nói, được không?"
Kiều Cầu hạ mắt xuống, không rõ cảm xúc của cậu là gì. Trợ lý Tống vừa quay người đi thì Kiều Cầu đã ngồi xuống ghế sofa, cầm trái cây đã được rửa sạch lên ăn. Trợ lý Tống chưa kịp ra khỏi phòng đã vội vàng quay lại, hét lên: "Không phải đã bảo em đừng ăn gì rồi sao, đưa đây cho anh."
"Nhưng em rất đói," Kiều Cầu giận dữ hỏi lại, "Em ăn một chút cũng không được sao?"
"..." Trợ lý Tống không phải là bác sĩ, bị ánh mắt của Kiều Cầu nhìn chằm chằm đến mức cảm thấy hơi áy náy, bèn nhẹ giọng xuống nước: "Anh chỉ định đi hỏi bác sĩ cho em mà, em chờ một chút nhé?"
Kiều Cầu không trả lời, đợi khi trợ lý Tống đi rồi, cậu lại tiếp tục ăn táo, từng miếng từng miếng, tiếng cắn táo nghe giòn tan.
Tiền Du Yến ngồi ngay bên cạnh Kiều Cầu, nhìn cậu ăn mà không ngăn cản. Có lẽ Tiền Du Yến cũng biết, cô không thể tự mình làm gì được trong tình huống này.
Chẳng bao lâu sau, một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang đến. Dù trông có vẻ trẻ tuổi nhưng lại rất khí thế. Vừa đến, bác sĩ đã vén tóc Kiều Cầu lên, sờ trán cậu, rồi tiện tay lấy đi quả táo đã bị cắn dở, hỏi: "Còn sốt không? Naynôn mấy lần rồi?"
Kiều Cầu cau mày, ngón tay vươn ra phía trước, nhưng chưa kịp chạm vào mục tiêu thì đã bị trợ lý Tống kéo lại.
"Có hơi sốt, nhiệt độ đo là 38°2, chưa nôn lần nào." Trợ lý Tống nắm tay Kiều Cầu, nói: "Chỉ là cậu ấy cứ kêu đói và còn nhất quyết—"
Chưa kịp nói hết câu, tay của trợ lý Tống đã bị hất ra. Sau đó, Kiều Cầu nghiêng người về phía trước, động tác rất nhanh nhẹn, lập tức lấy lại quả táo từ tay bác sĩ rồi bỏ vào miệng, âm thanh cắn vào quả táo vang lên rõ ràng, mùi hương tươi mát của táo cũng nhanh chóng lan khắp phòng.
"..." Bác sĩ còn chưa kịp phản ứng thì Kiều Cầu đã nuốt hết quả táo. Có lẽ bác sĩ chưa bao giờ gặp phải bệnh nhân nào không chịu hợp tác như vậy. Vì cơn đau do viêm tụy thật sự rất dữ dội, ngay cả đàn ông trưởng thành cũng không chịu nổi, hầu hết bệnh nhân thậm chí còn rất dễ hợp tác, tự nguyện nhịn ăn.
Vị bác sĩ trẻ mở to mắt, ngừng lại một chút rồi nói: "Nếu đói quá thì có thể ăn một ít đào, đừng ăn táo nữa, có thể sẽ gây tiêu chảy. Cũng đừng ăn quá vội, nhai từ từ. Nếu cơn đau bụng giảm bớt, có thể uống chút cháo, nhưng nhớ kiểm soát lượng ăn, không được quá 50 gram."
Trợ lý Tống gật đầu liên tục, nghĩ bụng không biết vừa nãy Kiều Cầu đã ăn bao nhiêu gram táo rồi? Có cần mua cái cân không nhỉ?
Chưa kịp nghĩ xong đã nghe bác sĩ thốt lên đầy ngạc nhiên: "Ê!" Trợ lý Tống quay đầu lại thì thấy Kiều Cầu đã với tay lấy thêm một món gì đó từ đĩa và đang định đưa lên miệng. Trợ lý Tống vội vàng chụp lấy cổ tay Kiều Cầu nhưng không kịp vì Kiều Cầu đã cúi người tránh được. Trong giây phút cúi người, Kiều Cầu phát ra một tiếng rên nhỏ, rồi nhanh chóng chạy thẳng về phía cửa.
Bác sĩ vội đuổi theo phía sau, hét lên: "Chuyện gì vậy? Anh kia không nghe tôi nói không được ăn sao, đứng lại!"
Kiều Cầu không nghe, vẫn bỏ đồ ăn vào miệng. Chỉ nghe tiếng nuốt vội vàng, khiến người ta nghi ngờ không biết cậu có nhai không nữa. Tiền Du Yến là người ngồi gần Kiều Cầu nhất, trong lúc hỗn loạn đã chuẩn xác và kịp thời giật lấy trái cây mà Kiều Cầu đang ăn dở.
Kiều Cầu tức giận, tai cậu đỏ bừng, quay người lao về phía Tiền Du Yến, miệng hét lên: "—Trả lại cho cháu!"
Cùng lúc đó, trợ lý Tống và bác sĩ trẻ đã kịp chạy tới, mặt hiện lên vẻ không tin nổi, cả hai mỗi người giữ lấy một cánh tay của Kiều Cầu, lo sợ cậu sẽ có hành động quá khích.
Kiều Cầu chỉ cần cúi người là đã cảm nhận ngay cơn đau dữ dội. Tình trạng hôm nay của cậu có chút khởi sắc, phần lớn là nhờ đã kiểm soát chế độ ăn uống, nhưng vừa nãy ăn vội một quả táo lạnh khiến tụy của cậu ngay lập tức phản ứng, đau đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Thế nhưng sức lực của Kiều Cầu quá lớn, bị một loại cảm xúc không rõ điều khiển, cậu tức giận lao về phía Tiền Du Yến, khiến Trợ lý Tống và bác sĩ phải dùng hết bình sinh mới khống chế nổi cậu, dù vẫn rất khó khăn.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Bác sĩ lấy chân đè lên tay Kiều Cầu để khống chế sức mạnh không tương xứng với vóc dáng của cậu, rồi hét ra cửa: "Điều dưỡng! Điều dưỡng!"
Kiều Cầu bị đè xuống tiêm một mũi thuốc, có lẽ là thuốc an thần, nhanh chóng cảm thấy cơn đau dịu lại và cả người trở nên mệt mỏi.
Trợ lý Tống thở hổn hển, đỡ Kiều Cầu lên giường. Bác sĩ hỏi: "Bệnh nhân bắt đầu có biểu hiện kích động từ khi nào? Có phải do đau bụng gây ra không?"
Trợ lý Tống ngừng lại một lúc, rồi nói: "Tôi không biết nữa, Kiều Thu cứ nói mình rất đói, không ngờ lại thành ra như thế này."
Bác sĩ nhìn Kiều Cầu, suy nghĩ một lát rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
Kiều Cầu nằm trên giường, nhắm chặt mắt, cổ họng thỉnh thoảng lại nuốt, lông mày nhíu chặt, khuôn mặt tái nhợt trông rất khó coi.
Tiền Du Yến vội chạy ra ngoài, vứt hết số trái cây, sau đó dọn dẹp tất cả đồ ăn, hoa tươi mà đoàn làm phim mang đến thăm, sợ rằng Kiều Cầu lại không kiểm soát được bản thân. Sau khi làm xong, cô vừa đi về phía phòng bệnh vừa rơi nước mắt.
Vì Kiều Cầu, Tiền Du Yến từng nói với Giang Triển Tâm rằng, Kiều Cầu quá mềm mỏng, dễ ngại ngùng, không có thủ đoạn, điều này sẽ không tốt cho công việc sau này của cậu. Trong môi trường công việc, không ai thương hại những giọt nước mắt, chỉ có khi đứng trên đỉnh cao với bàn tay sắt đá mới có thể nhận được sự tôn trọng. Như Giang Triển Tâm, như Tiền Du Yến.
Lúc đó, Giang Triển Tâm đã trả lời thế này: "Ăn no mặc ấm rồi mới biết đến vinh nhục. Tiểu Kiều như vậy là tôi hài lòng lắm rồi. Những thứ khác, những chuyện không quan trọng, cứ để tôi lo."
Khi đó Tiền Du Yến không hiểu.
Kiều Cầu chưa từng kể với cô về những gì cậu đã trải qua để đấu tranh sinh tồn.
Những gì Tiền Du Yến biết về Kiều Cầu đều đến từ thông tin mà Giang Triển Tâm cung cấp, bao gồm cả những bức ảnh thời thơ ấu của cậu, hình của một cậu bé gầy gò, đáng thương với đôi mắt đen sáng ngời.
Nhưng khi gặp lại, Kiều Cầu đã trở thành một chàng thanh niên đẹp trai, trầm lặng, được giáo dục tốt, đối diện với mọi việc không hề tỏ ra thấp kém hay ngạo mạn. Cậu được Giang Triển Tâm chăm sóc rất tốt, vì vậy Tiền Du Yến cũng cố ý không nghĩ về quá khứ của cậu nữa.
Kiều Cầu chưa từng nói, Tiền Du Yến cũng giả vờ như không biết.
Nhưng hôm nay cô bỗng nhận ra rằng những gì Kiều Cầu đã trải qua đáng sợ hơn cô tưởng rất nhiều, và ảnh hưởng đó vẫn còn sâu đậm đến tận bây giờ. Dù hiện tại cậu đã no đủ, có kinh tế, nhưng sâu thẳm trong con người cậu vẫn bị nỗi sợ đó chiếm giữ một phần, không thể xóa nhòa.
Tiền Du Yến nhớ lại những đường gân nổi lên trên cổ Kiều Cầu, khuôn mặt cậu đỏ bừng, và nghe cậu hét lên:
"Em đói..."
"Cho em chút gì đó để ăn đi..."
Tiền Du Yến không thể kìm lòng, cô bịt miệng chạy ra khỏi phòng bệnh, ngồi sụp xuống phía sau thùng rác, không chút quan tâm đến mùi hôi thối xung quanh, vì giờ cô đang không thở nổi. Sống lưng cô đau nhói, đau đến mức không thể khóc thành tiếng. Tay cô che mặt, cả bàn tay đầy nước mắt.
Cô như nhìn thấy Kiều Cầu lúc nhỏ, đứng trước mặt cô, đôi mắt ngấn lệ nói: "Mẹ ơi, con đói quá."
Khi Tiền Du Yến cuối cùng cũng lau khô nước mắt và lặng lẽ bước vào phòng bệnh của Kiều Cầu, trợ lý Tống đặt ngón tay lên môi, ra hiệu "Suỵt", rồi thì thầm: "Cậu ấy ngủ rồi ạ."
Tiền Du Yến gật đầu, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Kiều Cầu, nhìn chằm chằm vào cổ tay, mắt cá chân mảnh khảnh, tay chân dài của cậu, nhìn rất lâu mà không chớp mắt.
Nhưng đến buổi chiều, Tiền Du Yến mới biết đó chỉ là sự khởi đầu.
Khi Kiều Cầu tỉnh dậy, đã là 5 giờ chiều, đúng vào giờ cậu thường ăn tối. Nhận ra xung quanh không có chút đồ ăn nào, cậu bắt đầu lo lắng, đi vòng quanh phòng đầy bức bối, cố gắng rút kim truyền ra. Cậu không quan tâm gì cả, chỉ muốn rời khỏi phòng bệnh. Trợ lý Tống và Tiền Du Yến tất nhiên không thể đồng ý, hai người cùng ngăn cản Kiều Cầu, nhưng sức của cậu quá lớn. Lúc trưa, trợ lý Tống phải hợp sức với bác sĩ nam mới có thể khống chế cậu được, Tiền Du Yến là phụ nữ, lại không nỡ ra tay mạnh, một mình trợ lý Tống thì không thể đè nổi cậu được.
Rõ ràng là mùa đông, nhưng cả ba đều ướt đẫm mồ hôi. Bộ đồ bệnh nhân lỏng lẻo của Kiều Cầu cũng bị kéo tung ra, cậu thở hổn hển, thậm chí vì đau mà nôn thêm một lần nữa, khiến phòng bệnh trở nên lộn xộn.
Do Kiều Cầu quá khoẻ, không ngần ngại giằng co, hai người kia lại không dám động vào cánh tay đang truyền dịch của cậu, nên chẳng mấy chốc Kiều Cầu đã giành được thế thượng phong. Cậu quỳ xuống đất, đánh mạnh một cú vào trợ lý Tống, bật dậy rút kim truyền ra rồi lao ra ngoài.
Trợ lý Tống kêu lên một tiếng "Á!", lùi lại một chút. Cú đấm của Kiều Cầu mạnh đến mức khiến trợ lý Tống hoa mắt. Sức mạnh kỳ lạ của Kiều Cầu không phải là điều mà những người khác có thể so sánh.
Trợ lý Tống thậm chí có thể tưởng tượng ra viễn cảnh Kiều Cầu chạy ra khỏi phòng bệnh, ăn uống thả ga, rồi khiến bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn, trong lòng quýnh quáng, liền hét lên: "Kiều Thu, em dám ra ngoài mà không sợ anh gọi méc anh trai em hả? Anh sẽ bảo anh ấy quay về ngay bây giờ để xem em đang làm gì! Chết tiệt! Đã nói là không được ăn bậy mà, rốt cuộc em muốn làm gì hả?"
Những lời này thực ra chỉ là câu nói trong lúc hoảng loạn, mất bình tĩnh, nhưng bất ngờ là chúng lại có hiệu quả. Kiều Cầu dừng lại, cơ thể khựng lại một chút, rồi quay đầu nhìn trợ lý Tống. Khoảnh khắc đó, trợ lý Tống nghĩ rằng suốt đời mình sẽ không thể quên được ánh mắt của Kiều Cầu lúc ấy.
Kiều Cầu đã mấy ngày không ăn uống tử tế, tất cả mọi thứ vừa xảy ra khiến cậu hoàn toàn kiệt sức. Cố gắng dồn hết sức lực còn sót lại, cậu quỳ một gối lên người trợ lý Tống, ép trợ lý Tống phải lui lại vài bước, chống khuỷu tay xuống đất để giữ thăng bằng. Kiều Cầu nắm chặt lấy cổ áo của trợ lý Tống, kéo mạnh về phía mình. Lúc trước, cậu đã cố rút kim truyền ra, giờ tay cậu vẫn còn chảy máu, những giọt máu rơi xuống áo của trợ lý Tống.
Tiền Du Yến đau đớn ôm đầu, bất lực nhìn cảnh tượng ba người cùng ngồi bệt trên sàn giữa một phòng bệnh đầy hỗn loạn.
Ngay lúc đó, cửa phòng bệnh phát ra tiếng "cạch" nhẹ, như có ai đó vừa mở ra. Nhưng chẳng ai trong phòng chú ý đến âm thanh yếu ớt ấy.
Tay của Kiều Cầu run rẩy, vẫn nắm chặt cổ áo của trợ lý Tống, cậu thở dốc và nuốt nước bọt liên tục. Chỉ còn tiếng thở nặng nề vang vọng trong căn phòng. Giọng Kiều Cầu ngắt quãng: "Ha... tôi... tôi sẽ đi nói với anh ấy... Tôi sẽ nói với anh ấy rằng... mấy người không cho tôi ăn... mấy người đối xử tệ với tôi. Tôi không muốn ở với mấy người..."
Chưa kịp nói hết câu, một đôi tay từ phía sau nhẹ nhàng vòng qua, nắm chặt lấy cổ tay của Kiều Cầu, khiến cậu ngưng bặt.
Kiều Cầu sững người, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giữ mình. Cả cơ thể cậu như mất hết sức lực, giống như một vận động viên cuối cùng đã chạy đến đích, thả lỏng dần, thở ra hơi thở bị kìm nén bấy lâu.
Chủ nhân của đôi tay ấy, với giọng điệu bình tĩnh, nói: "Tiểu Kiều, em đang chảy máu."
Chỉ có một người gọi cậu như vậy. Chỉ có một người.
Kiều Cầu quỳ xuống đất, không nói gì, dùng tay còn lại che đi đôi mắt mình.
Giang Triển Tâm nhẹ nhàng luồn tay qua nách của Kiều Cầu, kéo cậu đứng dậy, sau đó ôm lấy cậu thật nhẹ nhàng, cẩn thận tránh những chỗ đau trên cơ thể cậu. Sau khi ngừng lại một chút, Giang Triển Tâm cất tiếng: "Em có đau không?... Anh về rồi, Tiểu Kiều."
Kiều Cầu quay người lại, mặt và cổ đỏ bừng, như thể mọi nỗi ấm ức dồn nén bấy lâu đã không còn chịu đựng nổi, cậu giống như một đứa trẻ nhỏ chạy về nhà để tìm người lớn giãi bày khi không thể kìm nén thêm được nữa. Không màng đến vết bẩn trên áo, Kiều Cầu gục đầu lên vai Giang Triển Tâm, giọng nói khàn khàn: "Giang... à... em mệt quá, mệt quá... mệt quá..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip