Chương 95
Chương 95
Khi Sơ Phong bị kéo dậy, vài giọt nước mắt lăn dài trên má. Kiều Cầu cau mày, không tỏ vẻ thương xót, mạnh tay kéo người Sơ Phong lên, bình thản nói: "Nếu đối phương thực sự cần giúp đỡ, có thể tìm đến các cơ quan chức năng, hoặc kêu anh ta trực tiếp đến tìm tôi. Chúng ta tuy là đồng nghiệp, nhưng tôi không thể cho anh mượn một số tiền lớn như vậy. Mong anh hiểu cho."
Mỗi đồng tiền trong tay Kiều Cầu đều do cậu nỗ lực kiếm được. Còn về phần Giang Triển Tâm, chắc chắn số tiền anh ấy kiếm được cũng không dễ dàng gì. Kiều Cầu không muốn Sơ Phong đơn giản nhận được sự giúp đỡ của mình. Cậu vốn dĩ không phải là người chuyên cho người khác vay tiền.
Sơ Phong có dáng người cao lớn, nhưng cuộc sống khiến anh ta sớm học được cách cúi đầu. Khi Kiều Cầu kéo dậy, cậu thậm chí nhìn thấy nước mắt trong mắt Sơ Phong.
Kiều Cầu từng rất thích dùng nước mắt làm lá chắn, đặc biệt là khi ở trước mặt Giang Triển Tâm, bởi điều đó luôn khiến Giang Triển Tâm xót mình. Nhưng Kiều Cầu chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt người ngoài. Ngoại trừ Giang Triển Tâm, không ai từng thấy một Kiều Cầu mềm yếu hay làm nũng. Vì vậy, Kiều Cầu rất phản cảm với kiểu hành xử của Sơ Phong. Chẳng lẽ anh ta không hiểu rằng, việc rơi nước mắt trước một người không có chút thương xót hay yêu thương gì với mình chỉ khiến người ta xem thường và nghĩ rằng anh ta vô năng sao?
Kiều Cầu cau chặt mày, vừa định nói gì đó thì thấy Sơ Phong mắt đỏ hoe, trong lúc bị cậu kéo dậy, Sơ Phong nghiêng người ghé sát tai Kiều Cầu, thì thầm vài từ.
Giang Triển Tâm đứng ngay bên cạnh Kiều Cầu, lờ mờ nghe được từ "thằng" trong câu nói của Sơ Phong, còn từ sau thì không nghe rõ. Đủ hiểu Sơ Phong nói bé cỡ nào.
Trong căn phòng này, chỉ có mình Kiều Cầu nghe được lời của Sơ Phong.
Giang Triển Tâm cảm thấy không vui trong lòng. Ở đây chỉ có hai người, có chuyện gì mà Sơ Phong phải tránh mặt mình, chỉ nói riêng với Kiều Cầu? Sơ Phong thật không biết điều, Kiều Cầu và cậu ta có vô số cơ hội để nói chuyện riêng, tại sao lại chọn ngay lúc Giang Triển Tâm có mặt, chẳng phải cố tình để hắn cảm thấy bất mãn với cậu ta sao?
Nhưng Giang Triển Tâm không truy hỏi thêm. Hắn tin rằng, những chuyện khó xử, Kiều Cầu sẽ kể hết cho mình.
Khi Sơ Phong ghé sát tai, Kiều Cầu thoáng sững người. Khi nghe rõ những lời Sơ Phong nói, cả người cậu liền chấn động, không dám tin mà nhìn vào đối phương, há miệng thốt lên một tiếng mơ hồ: "Anh..."
Giọng Kiều Cầu khàn khàn. Nói xong chữ đó, cậu im lặng, quay đầu nhìn thẳng vào mặt Sơ Phong, ánh mắt không rõ là sắc bén hay là biểu cảm gì khác. Sơ Phong cụp mắt xuống, mũi và mắt sưng đỏ, ngượng ngùng khi bị Kiều Cầu nắm lấy cánh tay, thỉnh thoảng lại hít mũi.
Kiều Cầu nắm chặt tay anh ta, một lúc sau gằn giọng hỏi: "Anh nói thật chứ?"
Sơ Phong gật đầu, liếc nhìn Giang Triển Tâm, đáp: "Là thật. Là Cao Sùng nói với tôi. Chẳng lẽ anh không nhớ sao?"
Kiều Cầu im lặng, một lúc sau thô bạo buông tay Sơ Phong ra, nói: "Anh đi đi. Nếu tôi không liên lạc, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, kể cả ở công ty."
Nói xong, cậu đá tờ giấy chứng nhận sở hữu nhà đất và chìa khóa xe dưới chân về phía Sơ Phong, ra hiệu đối phương mang đi. Sau đó, cậu giận dữ ngồi lại xuống ghế sô pha, lạnh lùng nhìn Sơ Phong lúng túng đeo ba lô rời khỏi cửa.
Kiều Cầu có vẻ rất giận. Cậu luôn là người hòa nhã, hiếm khi đuổi người đi một cách dữ dội như thế, thậm chí không quan tâm đến phép lịch sự. Sơ Phong biết mình sai, nhẹ nhàng khép cửa, như một con chuột lén lút chạy qua phố.
Bên ngoài trời đã rất tối. Giang Triển Tâm bước trên thảm mềm mại, ngồi xuống bên cạnh Kiều Cầu.
Kiều Cầu lặng lẽ ngồi đó. Nhìn nghiêng, đường nét gương mặt cậu sắc sảo như một bức tượng, mang nét quyến rũ độc đáo của một người đàn ông trưởng thành.
Giang Triển Tâm cứ thế nhìn cậu.
Kiều Cầu không nói gì, cả căn biệt thự vì sự im lặng của chủ nhân mà trở nên ảm đạm. Khi ở bên Giang Triển Tâm, dù yên lặng, Kiều Cầu vẫn tỏa ra bầu không khí ngọt ngào, như lan tỏa đến mọi ngóc ngách. Giang Triển Tâm chưa từng cảm nhận ngôi nhà này ngoài sự ấm áp ngọt ngào lại mang bầu không khí khác như giờ.
Tất cả là vì người thanh niên không biết điều kia đã chọc giận Kiều Cầu. Sự khép kín vốn dĩ tồn tại trong lòng Giang Triển Tâm giờ như cỏ dại, từ từ mọc lên từ mặt đất, để lộ những chiếc gai sắc nhọn.
Sự im lặng của Kiều Cầu chỉ kéo dài trong chốc lát, chưa đầy một phút, cậu đã nhấc chân đặt lên ghế sofa. Trước khi Giang Triển Tâm kịp phản ứng, Kiều Cầu đã ôm lấy eo đối phương, đặt đầu lên vai người bên cạnh.
Giang Triển Tâm nhẹ nhàng vuốt tóc Kiều Cầu, từng chút một, kiên nhẫn an ủi.
Không đợi Giang Triển Tâm phải hỏi, Kiều Cầu bắt đầu lên tiếng: "Vừa rồi Sơ Phong thì thầm hai từ bên tai em..."
Kiều Cầu nhìn thẳng về phía trước, mắt không chớp, như đang chìm vào ký ức nào đó, ánh mắt chứa đựng điều gì đó mà ngay cả Giang Triển Tâm cũng không hiểu nổi.
"Sơ Phong nói là 'thằng trọc'. Giang Triển Tâm, ngay khi nhìn thấy Cao Sùng lần đầu, em đã luôn cảm thấy người này sao lại trông quen như vậy. Em chắc chắn đã từng gặp anh ta, nhưng vấn đề là, em đã gặp ở đâu?"
Giang Triển Tâm đặt đầu Kiều Cầu lên đùi mình.
"Nếu không phải Sơ Phong nhắc đến biệt danh đó, có lẽ em vẫn chưa nhớ ra. Giang Triển Tâm, anh biết không? Khi còn ở cô nhi viện, em rất gầy, nên người ta gọi em là 'thằng khỉ'. Người ngủ giường trên em được gọi là 'thằng trọc'. Em nhớ ra rồi, Cao Sùng... Cao Sùng chính là anh ấy. Em đã gặp anh ấy khi còn nhỏ."
Hơi thở của Kiều Cầu trở nên nặng nề, khiến giọng nói của cậu trở nên run rẩy.
"Hồi bé, em thường xuyên bị đói," Kiều Cầu kể, "Cao Sùng rất quan tâm đến em. Anh ấy từng cho em một quả trứng gà."
Với một đứa trẻ, một quả trứng gà cũng đã là một tài sản quý giá. Giang Triển Tâm đột nhiên hiểu tại sao Sơ Phong lại tìm đến Kiều Cầu để mượn tiền.
Dù không biết Kiều Cầu đã gặp người đàn ông tên Cao Sùng này khi nào, nhưng rõ ràng, Cao Sùng đã biết thân phận của Kiều Cầu từ lâu. Tuy nhiên, anh ta không muốn nhận người quen cũ, cũng không muốn dùng ân tình thuở nhỏ để đòi hỏi điều gì từ Kiều Cầu. Có lẽ anh ta đã giả vờ như không quen biết Kiều Cầu. Việc Sơ Phong đến đây, chắc chắn Cao Sùng cũng không hề hay biết.
Giang Triển Tâm ngừng một lát, nói: "Em muốn cho vay thì cứ cho."
"Em... không biết nữa," Kiều Cầu vò đầu, gào lên, "Nếu em cho vay, Cao Sùng sẽ nghĩ gì về em? Sơ Phong có nhiều tiền như vậy sao? Nghĩ cũng biết anh ta đã tìm đến em. Anh nói xem, đầu óc anh ta có vấn đề không? Đúng không?"
Nếu chuyện này xảy ra cách đây một hoặc hai năm, vì mối quan hệ sâu sắc từ quả trứng gà thuở nhỏ, hoặc vì lòng trân trọng Cao Sùng không làm phiền mình dù đã biết cậu thành đạt, Kiều Cầu chắc chắn sẽ không ngần ngại chuyển tiền vào tài khoản ngân hàng của Sơ Phong. Với cậu, số tiền đó thật sự không đáng để bận tâm.
Nhưng giờ đây, Kiều Cầu đã trưởng thành, có thể bình tĩnh cân nhắc mọi chuyện, suy nghĩ theo góc độ của một người trưởng thành. Cậu đã không còn là cậu bé bốc đồng nữa. Giang Triển Tâm nghĩ vậy, không kiềm được mà ôm chặt đầu Kiều Cầu, hôn cậu một cái, rồi gợi ý: "Em cứ cho mượn đi. Nếu đó là lựa chọn của Sơ Phong, thì hậu quả cũng không phải chuyện em cần lo lắng."
Kiều Cầu ngước đầu nhìn gương mặt Giang Triển Tâm, đột nhiên nghĩ: Có phải anh ấy rất ghét Sơ Phong không?
Giang Triển Tâm tiếp tục khuyên: "Nếu em cho vay, kiểu người như cậu ta chắc chắn sẽ trả lại. Còn quan hệ giữa em và Cao Sùng cũng có thể nhờ đó mà hóa giải."
Đây là chuyện lợi cả trăm bề, không hại gì. Dù Kiều Cầu không muốn cho mượn, Giang Triển Tâm cũng sẽ tìm cách khéo léo để gửi tiền qua.
Kiều Cầu do dự một lúc, rồi vùi đầu vào bụng Giang Triển Tâm, cọ qua cọ lại, thở dài: "Để em suy nghĩ đã, Giang Triển Tâm. Để em suy nghĩ thêm một chút nữa."
Cứ thế, mãi đến lúc Kiều Cầu đi dự lễ trao giải, cậu vẫn chưa đưa ra được quyết định. Cậu cùng đoàn phim bay ra nước ngoài để tham dự một giải thưởng quốc tế có sức ảnh hưởng lớn. Hôm đó vừa hay là thứ hai, một ngày làm việc ở trong nước. Vừa xuống máy bay, mở điện thoại lên, Kiều Cầu liền nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Điện thoại này cậu dùng cho công việc, không công khai, nhưng thường xuyên có những đạo diễn hoặc nhà sản xuất không quen biết gọi đến.
"Alo ạ," Kiều Cầu nghe máy, nói, "Dạ, cho hỏi ai vậy?"
"Chào anh, có phải tôi đang nói chuyện với anh Kiều Cầu không?"
Kiều Cầu khá ngạc nhiên, vì nghệ danh của cậu là Kiều Thu, rất ít người gọi số này mà lại nói rõ hai từ "Kiều Cầu."
"Là tôi, có chuyện gì không ạ?"
"Chào anh, tôi là luật sư, họ Lý. Cho hỏi anh có quen biết bà Tiền Du Yến không?"
Kiều Cầu ngẩn người một lúc, trả lời: "Tôi có quen."
Trợ lý Tống và trợ lý Kim ngồi cạnh Kiều Cầu đều im lặng khi cậu nhận điện thoại, vì thế trong khoang xe chỉ có giọng nói của cậu vang lên.
Luật sư Lý nói tiếp: "Bà Tiền Du Yến đã làm thủ tục công chứng tại văn phòng, ý định của bà ấy là để lại toàn bộ tài sản cho anh sau khi bà ấy qua đời. Bà Tiền muốn anh biết chuyện này. Nếu anh có thời gian, mời anh đến văn phòng luật sư của tôi trong vòng hai tháng để hoàn tất thủ tục công chứng. Anh có thể chọn nhận hoặc từ chối."
Câu chuyện bất ngờ đến mức Kiều Cầu im lặng một lúc, sau đó mới nói với luật sư: "Bên này tôi đang có chút việc, hiện tại tôi đang ở nước ngoài. Đợi tôi về rồi nói tiếp được không?"
"Được, xin anh hãy liên hệ với tôi trong vòng hai tháng. Số điện thoại tôi đang gọi cũng là số liên lạc của tôi."
"...Vâng."
Sau khi cúp máy, Kiều Cầu trực tiếp ném điện thoại lên ghế ngồi, hít một hơi thật sâu, người ngả ra phía trước, khuỷu tay chống lên đầu gối, dùng tay vò mạnh tóc. Trợ lý Kim nhìn Kiều Cầu như vậy, định lên tiếng hỏi, nhưng bị ánh mắt của trợ lý Tống ngăn lại.
Quãng đường di chuyển sau đó rất yên lặng, không ai chủ động nói gì, chỉ có Kiều Cầu cúi đầu suy nghĩ gì đó.
Khi xe sắp đến nơi tổ chức lễ trao giải, Kiều Cầu đột nhiên ngẩng đầu, gọi điện cho Giang Triển Tâm.
"Tiểu Kiều à?"
Giọng Kiều Cầu nghe hơi trầm: "Anh, giúp em một việc với."
Giang Triển Tâm không đáp ngay, chỉ có tiếng thở đều như sát bên tai Kiều Cầu.
"Chuyển tiền cho Sơ Phong giúp em. Anh ta nói cần một triệu, anh chuyển một triệu hai đi." Kiều Cầu nói, "Em có chuyện muốn nói với anh, nhưng giờ đang có người bên cạnh, không tiện. Hai ngày nữa em về nhà, lúc đó sẽ nói..."
"Tiểu Kiều," Giang Triển Tâm nói chậm rãi, giọng điệu điềm tĩnh, "Đừng vội. Anh sẽ ở nhà đợi em."
Kiều Cầu đưa tay gãi nhẹ đường may trên quần, hít sâu một hơi, đáp: "...Ừ."
Xe từ từ dừng lại trong khu vực đỗ xe, trước mắt là một tòa nhà nguy nga tráng lệ. Đám đông truyền thông khiến khung cảnh trở nên ồn ào, khắp nơi là ánh đèn flash.
Trợ lý Tống nói khẽ: "Sếp ơi, đến nơi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip