Chương 102: Khẩu cung

Lưu Lam là đại cung nữ của quý phi, muốn che giấu là điều không thể, bởi vậy chuyện nàng trốn đi không được cuối cùng bị cung nhân ngự tiền bắt lại cả cung đều biết, nhưng bị cung nhân ngự tiền thẩm vấn ra cái gì thì một chữ cũng không được tiết lộ.

Vệ Tương không hề sốt ruột, bởi vì nàng biết chi tiết trong đây Dung Thừa Uyên sẽ nói mình biết. Nhưng nàng không ngờ cuối cùng nàng lại nghe được chân tướng từ miệng hoàng đế, hoặc có thể nói là trước Dung Thừa Uyên hoàng đế đã nói cho nàng biết tất cả.

Đó là ngày thứ tư Lưu Lam bị bắt, nên hỏi cái gì Cung Chính Tư đã hỏi, bản khẩu cung sau khi Lưu Lam ký tên được Dung Thừa Uyên đích thân trình tới Thanh Lương Điện. Sở Nguyên Dục vốn đang bận rộn chính sự, khi nhận được chỉ nhìn lướt qua, nhưng rất nhanh đã bị nội dung trong khẩu cung thu hút, thế nên mới đọc cẩn thận.

Không biết qua bao lâu, ngọn đèn rơi xuống đất, tất cả cung nhân trong điện quỳ xuống, ai nấy đều câm như hến, thậm chí không dám nói "Bệ hạ bớt giận".

"Lui xuống hết đi!" Hoàng đế trầm giọng.

Các cung nhân không dám hít thở mạnh, lặng lẽ lui ra ngoài, kể cả Dung Thừa Uyên.

Trong điện trở nên im ắng, Sở Nguyên Dục vẫn nhìn chằm chằm bản khẩu cung, đọc từng dòng từng chữ, trong ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc này.

Thời gian cứ thế trôi đi, hắn không biết mình đang tức giận, thất vọng hay cả hai.

Sau đó hắn lại nhận ra dường như bản thân không có cả hai cảm xúc này, trong lòng chỉ có sự bất lực. Hắn ngơ ngác nhìn từng dòng chữ, bỗng dưng cảm thấy mọi thứ thật xa lạ.

Hắn nghĩ đến hai đứa bé, một đứa đã thành hình nhưng mất vì Mẫn quý phi mắc bệnh đậu mùa và một đứa được hoàng hậu sinh ra rồi chết yểu.

Mãi đến lúc này hắn mới phát hiện mình cũng buồn vì chúng. Trước đó, hắn cố tình phớt lời nỗi đau này, nhưng giờ đây khi lý do cái chết của chúng sáng tỏ, nỗi đau ấy trở nên rỉ máu khiến hắn không có cách nào thoát được.

Hắn muốn tìm ai đó để trò chuyện, giúp hắn thoát khỏi sự bất lực này.

Nhưng một nam nhân luôn xưa nay luôn thương hoa tiếc ngọc đột nhiên phát hiện thê thiếp của mình vô cùng tàn nhẫn, hắn có thể tin tưởng ai đây?

Đột nhiên một bóng hình xinh đẹp hiện lên trong tâm trí của Sở Nguyên Dục. Hắn không cố tình nghĩ đến nàng nên cảm thấy sự xuất hiện của nàng có hơi bất ngờ. Không hiểu sao hắn cứ bị cuốn vào dòng suy nghĩ về nàng, và rồi những bất lực và hối tiếc dần tan đi.

Lần nữa nhận ra nỗi buồn trong lòng sâu sắc đến mức nào, hắn mới cảm thấy bóng hình xinh đẹp ấy trở thành người cứu hắn.

Nàng xinh đẹp, quyến rũ, dịu dàng, ngoan ngoãn. Nàng có thể nóng tính, nhưng nàng chưa bao giờ làm trái ý hắn. Quan trọng hơn là nàng "trung quân", mà hắn chính là "quân", bởi vậy hắn có thể tin nàng sẽ không bao giờ có những kế hoạch mờ ám như thế.

Ít nhất thì nàng sẽ không tính kế con của hắn.

Trong lúc suy nghĩ mơ mang, hắn đã đứng dậy bước ra ngoài.

...

Ngoài điện, các cung nữ thái giám đều vô cùng lo lắng, các cung nữ hy vọng mấy thái giám có thể đi thăm dò thái độ của Dung Thừa Uyên để mọi người biết, nhất là mấy đồ đệ mà Dung Thừa Uyên tin tưởng nhất.

Nhưng lúc này chẳng ai muốn hỏi thăm, những người thân tín của Dung Thừa Uyên lại càng không muốn.

Bởi vì trong mắt họ Dung Thừa Uyên cực kỳ uy nghiêm, hiện tại thánh thượng đang tức giận, sự uy nghiêm này không hiểu sao càng lớn hơn. Chẳng ai muốn đắc tội chưởng ấn vào thời điểm này, chỉ mong tất cả bình an trôi qua.

Một lát sau, các cung nữ không kiềm chế được, cứ nhìn qua nhìn lại, cuối cùng một cung nữ xinh đẹp bước lên tươi cười với Dung Thừa Uyên: "Chưởng ấn... Bây giờ vụ án kết thúc rồi, hậu cung... Có phải sẽ đổi chủ không?"

Dung Thừa Uyên đứng chắp tay sau lưng nhìn về phương xa, nghe có người hỏi, gã quay đầu nhìn, nhớ ra người này hình như tên Ly Châu.

Gã lại nhìn mấy cung nữ đứng phía sau Ly Châu, biết nàng bị bọn họ đẩy lên.

Ly Châu vốn không phải người của ngự tiền, chỉ là người hầu ở hành cung, vì làm việc cẩn thận nên được chuyển đến thư phòng làm việc. Nàng chưa bao giờ đặt chân đến hậu cung, chưa từng gặp hoàng hậu và các phi tần, phân tranh trong hậu cung cũng không liên quan đến nàng, hậu cung có đổi chủ hay không cũng không đến lượt nàng hỏi thăm.

Có điều, rất nhiều lúc Dung Thừa Uyên không muốn cung nữ thái giám dưới trướng lo lắng, vì thế cười nói: "Không đâu. Vụ án vẫn chưa có kết luận, hậu cung sẽ không thay đổi. Yên tâm đi."

Gã vừa dứt lời, cửa cung đột nhiên mở, tất cả cung nhân ngẩng đầu nhìn rồi lập tức quỳ xuống. Dung Thừa Uyên đi vòng qua Ly Châu, khom người chờ lệnh: "Bệ hạ."

"Đến Thanh Thu Các." Hoàng đế chỉ nói bốn từ này.

Dung Thừa Uyên giật mình, thấy hắn tiếp tục đi về phía trước, gã phất tay, ra hiệu cho cung nhân đi theo.

Lúc này là sau giờ Ngọ, Vệ Tương đang nằm xoay người về phía tường ngủ, bỗng nghe có tiếng động bên cạnh.

Âm thanh rất nhỏ, nàng cảm thấy đối phương có việc tìm mình nhưng lại không muốn làm phiền nàng ngủ trưa, hiện đang do dự.

Vệ Tương trở mình muốn ngồi dậy, người bên giường thấy thế vội đỡ nàng: "Tiểu Tương..."

"..." Vệ Tương mơ mơ màng màng, "Bệ hạ..."

"Tiểu Tương." Sở Nguyên Dục lại gọi, nắm tay nàng thật chặt.

Vệ Tương sợ đã xảy ra chuyện mình không biết, lặng lẽ nhìn Dung Thừa Uyên, Dung Thừa Uyên không tiện giải thích nhiều với nàng, chỉ cúi đầu.

Vệ Tương suy nghĩ vài giây, trở tay nắm lấy tay hoàng đế, dịu dàng hỏi: "Sao vậy bệ hạ?"

"Tiểu Tương." Sở Nguyên Dục vẫn gọi. Rất lâu sau, hắn mới nói, "Lưu Lam nói... Hoàng hậu hại con của Mẫn quý phi, bị Mẫn quý phi điều tra ra chứng cứ... Sau đó Mẫn quý phi hại con của hoàng hậu. Tại sao chứ? Đó đều là con của trẫm, sao họ có thể..."

"Bệ hạ..." Vệ Tương ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của nàng, dù biết tất cả nhưng hắn vẫn tỏ ra thờ ơ với mọi tranh chấp trong hậu cung. Mà với hậu cung, hắn thật sự rất vô tình, hắn luôn tùy ý đuổi những phi tần không được sủng ái đi, thậm chí kéo gia tộc của họ liên lụy mà không chút thương xót.

Chính vì vậy, cảm xúc của hắn bây giờ là gì.

Nhất thời nàng không biết hắn có đang tự lừa mình dối người hay không.

Nhưng nghĩ lại, nàng nhận ra điều này không quan trọng.

Dù hắn có lừa người dối mình, nàng chỉ cần phối hợp với hắn.

Thế nên nàng ôm hắn thật chặt: "Bệ hạ đừng buồn, huống hồ... Huống hồ lời khai của Lưu Lam có là thật cũng không sao... Bệ hạ còn đang trong thời kỳ sung sức, sẽ có thêm con thôi."

Nói đến đây, nàng mỉm cười ngây ngô. Dù cằm nàng tựa vào vai hắn nên hắn không thể nhìn thấy nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận nụ cười này rất miễn cưỡng, sự miễn cưỡng này làm hắn cảm thấy nàng cũng đang buồn.

Vệ Tương nói tiếp: "Bệ hạ có từng nghe mấy chuyện về thần tiên ma quỷ chưa? Những câu chuyện đó nói nếu chưa hết duyên với phụ mẫu, những đứa bé sẽ đầu thai trở về. Bây giờ... Hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương ra tay như vậy, chắc là đã hết duyên với chúng, có lẽ chúng không muốn mình có mẫu thân ác độc như thế. Nhưng bệ hạ... Bệ hạ là phụ thân tốt! Hai đứa bé kia sẽ không cam lòng ra đi, thế nào cũng quay lại gọi bệ hạ một tiếng phụ hoàng."

Nghe nàng nói, Dung Thừa Uyên nhíu mày, liếc xéo nàng.

Gã tin chắc khi nói "nếu chưa hết duyên với phụ mẫu, những đứa bé sẽ đầu thai trở về" nàng đã quên hoàng đế đang bất mãn với hoàng hậu và quý phi, nhưng nàng phản ứng nhanh nhẹn, lời vừa nói ra đã nhận thấy không ổn, lập tức bổ sung ý khác, đúng là cẩn thận.

Vệ Tương nhận thấy ánh mắt trêu chọc của gã, nhưng hiện giờ nàng không quan tâm.

Nàng nghe hoàng đế nói: "Tiểu Tương, nếu chúng thật sự đầu thai quay lại, trẫm chỉ mong... Mẫu thân là nàng."

Những lời này hắn như nói với nàng, nhưng cũng như đang nói với chính mình.

"Thần thiếp cũng muốn có một đứa con với bệ hạ, nhưng thần thiếp không có phúc..." Nàng chua xót nói, "Thần thiếp được bệ hạ sủng ái, nhưng đến giờ vẫn chưa có tin vui gì."

"Tiểu Tương." Đúng như nàng dự đoán, hắn trở nên hoảng loạn, "Nàng sẽ có thôi."

Vệ Tương nghẹn ngào: "Thật ra... Rất nhiều thời điểm thần thiếp cảm thấy có lỗi với bệ hạ."

"Sau này không được thế nữa." Hắn dịu dàng dỗ dành.

Còn nàng thì thầm thở phào.

Cao cao tại thượng như hoàng đế một khi không vui sẽ khiến mọi người bất an, không dễ dỗ. Hiện giờ nàng chuyển tâm trạng không vui này từ hắn sang mình, dẫn dắt hắn dỗ dành nàng thì dễ xử lý hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip