Chương 38: Hỏi chuyện
Sở Nguyên Dục nghiêng đầu, thấy rõ mọi sự bàng hoàng trong mắt nàng. Nhớ đến việc nàng uất ức đến phải nhảy hồ, hắn thở dài: "Trẫm biết không phải nàng, ngủ đi."
"Nhưng hoàng hậu nương nương triệu thần thiếp..."
"Trẫm đi là được." Dứt lời, hắn liền đứng dậy.
Vệ Tương vội ôm lấy cánh tay hắn, hắn quay đầu thấy khóe mắt nàng đã ươn ướt nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh nói: "Việc này rất lớn, thần thiếp vẫn nên đi thì hơn, vả lại... Thần thiếp cũng muốn biết rõ việc này là thế nào."
Thấy nàng bướng bỉnh, Sở Nguyên Dục không khuyên nữa, chỉ cười nói: "Được, vậy đi với trẫm."
Vệ Tương ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người cùng xuống giường, rửa mặt chải đầu thay quần áo.
Việc thánh giá sẽ đến đương nhiên không thể gạt hoàng hậu, cung nhân ngự tiền lập tức báo lại với thái giám của Trường Thu Cung, người này lập tức chạy về bẩm báo hoàng hậu. Hoàng hậu vốn chỉ định gọi Vệ Tương tới hỏi chuyện, không muốn gây chiến, nhưng bây giờ đã lớn chuyện như vậy, nàng liền sai người đi mời phi tần chủ vị các cung cùng đến.
Vì vậy khi Vệ Tương và hoàng đế đến Tiêu Phòng Điện, bốn phía đều đều được thắp sáng, Mộc Liên quỳ gối giữ điện, hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên chủ vị, những phi tần địa vị cao ở gần như Mẫn thần phi và Cung phi đã vào vị trí, Thanh phi và Văn tiệp dư ở xa hơn nên chưa trình diện, Ngưng cơ tuy không phải chủ vị nhưng vì lễ mồng tám tháng chạp xử lý chu toàn, ý chỉ tấn phong quý tần đã được hạ xuống, chỉ thiếu lễ sắc phong, vậy nên hoàng hậu gọi cả nàng đến, hiện ngồi bên dưới Cung phi.
Thấy thánh giá tới, mọi người đều rời ghế thỉnh an, trong lúc họ thỉnh an Vệ Tương dừng bước, nghiêng người né tránh. Đợi họ hành lễ xong, nàng mới bước lên thỉnh an từng người, sau đó mới đến đứng cạnh Mộc Liên, gương mặt bình tĩnh mà lạnh lùng.
Trong lúc các bên chào hỏi, cung nhân xếp thêm một cái ghế khác bên cạnh chủ vị cho hoàng hậu. Sở Nguyên Dục ngồi vào chủ vị, thấy Vệ Tương vẫn còn đứng đó, hắn nói: "Tiểu Tương ngồi đi."
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi, hoàng hậu nhíu mày, Mẫn thần phi, Cung phi và Ngưng cơ nhìn nhau.
Vệ Tương do dự một giây rồi hành lễ: "Tạ ơn bệ hạ." Dứt lời, nàng ngồi xuống vị trí đối diện Ngưng cơ.
Sở Nguyên Dục tỏ ra mất kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"
Hoàng hậu ra lệnh cho Mộc Liên: "Ngươi nói đi."
Mộc Liên dập đầu, vẻ ngoài tuy trông sợ hãi nhưng lại hùng hồn lên án Vệ Tương ép mình hạ độc Chử mỹ nhân thế nào, nàng ta khó xử cả ngày hôm nay, cuối cùng quyết định lấy hết dũng khí đến Trường Thu Cung cáo trạng.
Hoàng đế im lặng lắng nghe, trên mặt không thể hiện vui hay giận. Sắc mặt Vệ Tương cũng không đổi, chỉ vừa nghe vừa âm thầm quan sát xung quanh, đến khi thấy bình sứ trên mâm trong tay Nghi Cảnh, nàng thầm thở phào.
Mộc Liên nói xong, hoàng hậu chỉ vào cái bình sứ đó, nói với hoàng đế: "Đây là thuốc độc mà Mộc Liên nói Vệ ngự viện đưa cho nàng ta để cho Chử mỹ nhân dùng. Thần thiếp ngửi thấy mùi vừa thơm vừa đắng, khá giống thuốc nhưng không biết đó là gì nên đã phái người tới Thái Y Viện mời ngự y đến, lát nữa sẽ có người kiểm tra." Nói tới đây, hoàng hậu nhìn Vệ Tương, "Có điều dù thái y kiểm tra ra gì thì cũng không thể nghe lời nói từ một phía được, Vệ ngự viện có gì muốn nói không?"
Vệ Tương rời khỏi ghế, quỳ xuống: "Hồi nương nương, đúng là hôm qua thần thiếp có đưa cho Mộc Liên bình sứ này, nó không phải thuốc độc gì cả, chỉ là sương lấy từ trên cấp hoa dùng để khai vị. Thần thiếp nghe nói gần đây Chử tỷ tỷ ăn uống không được nên mới tặng thứ này." Nàng hơi ngẩng đầu nhìn hoàng đế, "Việc này bệ hạ cũng biết."
Mọi người cùng nhìn về phía hoàng đế, Sở Nguyên Dục gật đầu: "Tiểu Tương quả thật từng nói với trẫm. Nàng ấy một lòng mong Chử mỹ nhân hết bệnh nên đích thân xuống bếp làm thứ này."
Mộc Liên vốn tưởng Vệ Tương sẽ tìm lý do phản bác, nghe vậy, nàng ta hoảng loạn dập đầu rồi bắt đầu gây sự: "Bệ hạ đừng tin Vệ ngự viện! Chính miệng Vệ ngự viện nói với nô tỳ thuốc này do Khương thái y kê, bề ngoài trong như thuốc bổ, nhưng có thể thần không biết quỷ không hay tiễn Chử mỹ nhân đi! Phương thuốc còn ở trong phòng của Vệ ngự viện, lời nô tỳ nói là thật hay giả, chỉ cần kiểm tra thuốc và phương thuốc là biết!"
Hoàng hậu nói với hoàng đế: "Thần thiếp đã sai người điều tra, trong Thái Y Viện bây giờ chỉ có một thái y họ Khương, tên Khương Hàn Sóc, đúng là từng thỉnh mạch bình an cho Vệ ngự viện. Thần thiếp cũng cho người gọi tới đây rồi."
Mộc Liên nhìn chằm chằm Vệ Tương, hai mắt đỏ ngầu: "Dựa vào quyền thế của Dung chưởng ấn giết hại phi tần cũng thôi, bây giờ ở trước mặt thánh giá dám thề thốt phủ nhận như vậy, sợ rằng Dung chưởng ấn có mánh khóe thông thiên, phương thuốc trong phòng nương tử có thể bị hủy hoặc bị đổi rồi!"
Vệ Tương thật sự bội phục Mộc Liên. Nàng ta nói như vậy, dù phương thuốc trong phòng nàng không có vấn đề vẫn sẽ khiến người ta nghi ngờ đó là giả, nàng muốn tự chứng minh trong sạch cũng khó.
May mà trong việc này nàng không cần tự chứng minh trong sạch.
Vệ Tương hít một hơi thật sâu, cúi đầu cười khổ: "Xem ra chuyện với Dung chưởng ấn cả đời này thần thiếp có làm gì cũng không thể tẩy sạch, đáng lẽ nên chết trong hồ trong đó để đổi lấy danh dự cho mình."
Hoàng đế lên tiếng ngay: "Trẫm tin Tiểu Tương. Mấy việc này không được nhắc lại nữa!"
Mọi người liền hùa theo.
Thấy tình hình như vậy, Mộc Liên chất vấn: "Nếu Vệ ngự viện thật sự trong sạch thì sao hôm nay ngự viện nương tử lại uy hiếp nô tỳ?"
Vệ Tương nghiêng đầu lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ta uy hiếp ngươi thế nào?"
Mộc Liên cúi đầu bẩm báo đế hậu: "Vệ ngự viện nói... Chuyện hôm đó ở Tử Thần Điện, ngự viện nương tử dùng việc nhảy hồ để tự chứng minh trong sạch, người mỹ nhân đắc tội chỉ có Dung chưởng ấn, dù nô tỳ có ra tay hay không, Dung chưởng ấn cũng sẽ không tha cho mỹ nhân nương tử. Nếu nô tỳ làm việc này thì có thể xin Dung chưởng ấn một nửa nhân tình, nhưng nếu nô tỳ không làm, sau này có lẽ sẽ phải chôn cùng mỹ nhân nương tử..." Nói đến đây, nàng ta nức nở, "Cũng chính vì như vậy, nô tỳ... Nô tỳ mới do dự đến đêm... Xin bệ hạ tha cho nô tỳ không đủ trung dũng... Quyền lực của Dung chưởng ấn quá lớn, trong cung không có ai không sợ ngài ấy!"
Câu chuyện đến đây, có cung nhân vào bẩm báo Thanh phi và Văn tiệp dư đã đến. Sở Nguyên Dục thuận miệng cho họ vào, bọn họ thỉnh an xong ngồi xuống, Sở Nguyên Dục thấy Vệ Tương vẫn còn quỳ thì lệnh nàng cũng ngủ, sau đó tiếp tục chủ đề khi nãy. Hắn tỏ ra bực bội, cười lạnh: "Gần đây Dung Thừa Uyên đúng là biết gây thị phi, truyền gã đến đây."
Vệ Tương giật mình.
Với địa vị của Dung Thừa Uyên bây giờ, bị phạt đã rất ảnh hưởng đến tôn nghiêm, nhưng lần trước lời Chử mỹ nhân nói ảnh hưởng đến uy nghi đến thiên tử nên cũng đành thôi. Lúc này vết thương của gã chưa lành, nếu vì chút phân tranh của hậu cung mà phải tới diện kiến thì đúng là mất hết mặt mũi.
Tim Vệ Tương đập thình thịch như tiếng trống, rất muốn lên tiếng cầu xin, nhưng nàng biết trong tất cả phi tần và cung nhân ở đây, nàng là người không nên nói chuyện nhất.
Đúng lúc này, hoàng hậu mở lời: "Nếu không thể răn dạy cung nữ và thái giám bên dưới thì sao có thể làm chưởng sự? Dung chưởng ấn còn đang dưỡng thương, không nên vì vài ba câu mà gọi tới."
Vệ Tương nín thở quan sát sắc mặt hoàng đế.
Hoàng đế nhướng mày: "Nàng là hoàng hậu mà cũng lo đến vết thương của gã? Cũng tại chúng ta quá nhân từ nên mới dung túng họ lên mặt đấy!"
Hoàng hậu không đáp được, mắt đảo nhanh nhìn những người ở đây, cười nói: "Thương tích của một thái giám sao có thể liên quan đến thần thiếp? Thần thiếp chỉ nghĩ Dung Thừa Uyên hầu hạ tận tâm, cũng rất trung thành. Đối với tôi tớ đây là hai điều quan trọng nhất, những vấn đề khác dù không thể hoàn hảo thì cũng là việc nhỏ."
Nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng của hoàng đế nhìn hoàng hậu mới dịu đi. Im lặng vài giây, hắn mới nói: "Hoàng hậu nói có lý, tận tâm và trung thành là hai điều quan trọng nhất." Hắn không còn nhắc đến việc gọi Dung Thừa Uyên tới nữa.
Một lát sau, Khương Hàn Sóc tới. Thái giám truyền lời của Trường Thu Cung vô cùng kín miệng nhưng Khương Hàn Sóc vẫn đoán được đại khái sự việc, thế nên khi vào điện, hắn và Vệ Tương chỉ nhìn nhau một cái rồi hai người đều dời tầm mắt đi.
Hoàng hậu hỏi: "Khương Hàn Sóc, bổn cung nghe nói ngươi có kê đơn thuốc cho Vệ ngự viện, bề ngoài đó là thuốc bổ nhưng thực chất lại có thể lấy mạng Chử mỹ nhân, có việc này không?"
Khương Hàn Sóc vội dập đầu: "Bệ hạ và hoàng hậu nương nương minh giám. Thần đúng là có kê một đơn thuốc bổ cho Vệ ngự viện nhưng cũng là vì việc Vệ ngự viện rơi xuống hồ cảm lạnh, không hề có ý định hại ai cả."
"Khương thái y nói vậy có hơi lảng tránh rồi đấy!" Mộc Liên chen ngang, "Ai cũng biết thuốc trị bệnh cho Vệ ngự viện do Từ ngự y kê, nếu muốn bồi bổ thì cũng nên là ngự y kê đơn thuốc, không đến lượt ngài!"
Lời này có lý, trong đại điện liền trở nên im lặng, mọi người đồng loạt nhìn Vệ Tương.
Vệ Tương nhìn Mộc Liên, bình tĩnh cười nói: "Đúng là buồn cười! Theo quy định, bốn ngự y chỉ phụ trách an khang của Truân thái phi, bệ hạ và hoàng hậu nương nương, bệnh của ta có thể được ngự y khám và chữa bệnh đều là nhờ ơn của bệ hạ, ta sao có thể để ngự y chăm sóc cho mình cả đời chứ? Huống hồ ta đã lành bệnh, chỉ còn vài triệu chứng vặt vãnh thôi nên không để tâm lắm, nhưng thấy qua mấy ngày vẫn chưa có khởi sắc, ta mới muốn dùng thêm thuốc bổ, việc này sao có thể đi làm phiền ngự y?"
Mộc Liên nghiến răng nói: "Ngự viện nương tử quả thật giỏi xảo biện! Cứ tìm ra đơn thuốc kia, mời ngự y đến là biết!"
"Thế thì phải lục soát Dao Trì Uyển của Vệ ngự viện..." Hoàng hậu chần chờ hỏi ý kiến của hoàng đế.
Sở Nguyên Dục bực bội xoa trán: "Một trò hề mà thôi, lục soát cái gì?"
Mọi người nín thở nhìn nhau, hoàng hậu là người bối rối nhất.
Cung phi cẩn thận khuyên nhủ; "Bệ hạ... Nô tỳ biết bệ hạ ghét nhất là tranh chấp lục cung, cũng biết bệ hạ yêu thương ngự việc muội muội. Nhưng... Sự việc đã đến nước này, ít nhất cũng phải có một câu trả lời rõ ràng, nếu không khó tránh sẽ dấy lên nghị luận." Nói đến đây, Cung phi nhìn Vệ Tương, "Nếu bệ hạ không muốn làm hại đến thanh danh của ngự viện muội muội thì chỉ có thể thẩm vấn Khương thái y thôi."
Ngưng cơ nghe vậy liền nói: "Cung phi nương nương nói đúng. Hơn nữa theo thần thiếp thấy, Vệ muội muội trung quân, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện như vậy. Nếu thật sự thuốc có vấn đề thì có thể có một người khác đứng sau Khương thái y. Một khi đã vậy thì không cần phải lục soát Dao Trì Uyển của Vệ muội muội, chỉ cần thẩm vấn Khương thái y, mọi việc sẽ tự sáng tỏ."
Vệ Tương nhìn Ngưng cơ bằng ánh mắt biết ơn.
Lời Ngưng cơ nói nghe qua có vẻ có lý, nhưng lại không mấy công bằng. Bây giờ lễ tấn phong của Ngưng cơ còn chưa diễn ra, đang là thời điểm làm gì cũng phải cẩn thận, nếu xảy ra sơ xuất có thể mất đi vị trí chủ vị, nhưng nàng ấy lại vì chút tình cảm với nàng mà lên tiếng.
Hoàng hậu cũng cảm thấy lời Ngưng cơ nói không ổn, đang định mở lời thì hoàng đế bỗng nhìn Mộc Liên, trầm giọng: "Chử thị lỗ mãng đã không phải lần đầu tiên. Trẫm vốn không định so đo với nàng ta, gần đây nàng ta lại bị bệnh nên mới tha thứ. Nhưng hôm nay sự việc bị làm lớn thế này, nếu điều tra ra manh mối chứng minh Chử thị có ý định hãm hại người khác, trẫm sẽ nghiêm trị, ngươi nên biết lấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip