Chương 55: Phong tỏa cung

Vệ Tương không biết kẻ nào muốn chặt cánh tay đắc lực của nàng, nhưng nàng tin dù là ai, một khi đã gây ra động tĩnh này chắc chắn đều không thoát khỏi lỗ tai của Dung Thừa Uyên. Chẳng qua việc như này xảy ra với phi tần, Dung Thừa Uyên sẽ giả vờ không biết. Nhưng xảy ra với nàng, nếu nàng bị mất trợ thủ đắc lực, với gã chẳng có ích lợi gì, gã chắc chắn sẽ can thiệp.

Bởi vậy chỉ cần nàng cố gắng kéo dài thời gian, tiếp đãi cung nhân làm việc khách sáo, chờ lát nữa thiên tử dậy, hoặc trễ nhất là sau khi hạ triều, việc này sẽ kết thúc.

...

Quả nhiên đúng như dự đoán của Vệ Tương, nàng mới về phòng chờ khoảng hai khắc, Phó Thành đã vội vàng trở lại, vui mừng báo tin: "Xảy ra chuyện lớn rồi."

Vệ Tương cười mắng: "Bây giờ đã học được cách thừa nước đục thả câu như Dung chưởng ấn rồi à? Rốt cuộc là bí mật sư môn gì đấy?"

Phó Thành cười hì hì, tiến lên hai bước: "Nương nương, thánh giá tới, hiện đang nổi trận lôi đình ngoài cửa Lâm Chiếu Cung."

Vệ Tương hiếu kỳ: "Sao lại nổi giận?"

"Còn không phải vì chuyện của Quỳnh Phương cô cô sao? Chúng ta đương nhiên tin người nhà mình, nhưng Doãn ma ma lo cô cô bị bệnh thật, sợ lây cho bệ hạ nên nhất quyết không cho bệ hạ vào trong, có điều họ không dám dùng vũ lực ngăn cản nên đồng loạt quỳ bên ngoài, khiến bệ hạ giận đến xanh mặt."

"Bệ hạ không phải người hồ đồ, vì đại cục, ngài ấy sẽ không làm khó họ." Nói đến đây, Vệ Tương lại hỏi, "Dung chưởng ấn có tới không?"

"Đương nhiên là có."

Vệ Tương gật đầu: "Thế thì vì thánh thể an khang, ta không tiện ra ngoài gặp bệ hạ. Ngươi đi truyền lời, cứ nói ta đồng ý ta bằng lòng vì đại cục, tiếp tục đóng cửa Lâm Chiếu Cung, chờ khoảng mười ngày nữa tháng nữa sau khi xác định không có vấn đề mới mở cửa cung."

Phó Thành đáp "Vâng", lại do dự hỏi: "Vậy còn Quỳnh Phương cô cô..."

"Ngươi đi nói với người ở bên ngoài, sau đó nói với bệ hạ, việc của Quỳnh Phương khó mà nói rõ, nếu đưa nàng ấy đến chỗ cung nhân đang dưỡng bệnh ngoài cung, sợ rằng sẽ vô cớ hại đến tính mạng của nàng ấy, mong bệ hạ niệm tình Quỳnh Phương làm việc ở ngự tiền nhiều năm, có sắp xếp khác." Vệ Tương dặn dò, "Lúc ngươi bẩm báo, nhất định phải chọn thời điểm có mặt chưởng ấn."

"Vâng, nô tài nhớ rồi."

Phó Thành lập tức chạy ra ngoài bẩm báo.

Tình hình ngoài cửa Lâm Chiếu Cung lúc này vô cùng căng thẳng, có rất nhiều cung nhân ngự tiền và người làm việc cho Cung phi. Hai bên đều vô cùng cẩn thận, dù cung nhân ngự tiền thấy hoàng đế lên cơn thịnh nộ cũng không dám đuổi Doãn ma ma đi, chỉ thầm mong việc này có thể giải quyết êm đẹp, không hại đến cung nhân vô tội.

Dung Thừa Uyên khi thì khuyên hoàng đế, khi thì nói chuyện với Doãn ma ma hai câu, âm thầm chờ động tĩnh bên trong.

Vụ việc xảy ra lúc nãy gã đã nghe thái giám khác bẩm báo lại, ngay cả sắc mặt của Tích Lâm cũng miêu tả vô cùng sinh động. Gã biết đang có chuyện gì, nhưng hiện tại, gã vừa muốn thăm dò Cung phi, vừa chờ nghe suy nghĩ của Vệ Tương, kẻo gã tự giải quyết, vô tình mâu thuẫn với người một nhà.

Thế nên khi thấy Phó Thành chạy tới, dù mỗi người một suy nghĩ nhưng ai nấy cũng thầm thở phào.

Sở Nguyên Dục vội bước lên, không đợi Phó Thành hành lễ, hắn đã hỏi: "Tài nhân sao rồi?"

"... Bệ hạ thánh an." Phó Thành dập đầu trước rồi trả lời, "Tài nhân nương tử vẫn khỏe mạnh, bệ hạ yên tâm. Nương tử bảo nàng ấy tình nguyện vì đại cục, tiếp tục đóng cửa Lâm Chiếu Cung, chờ xác nhận mọi người bình an mới mở cửa. Có điều... Chuyện của Quỳnh Phương cô cô quá kỳ lạ, việc mọi người ra vào Lâm Chiếu Cung dường như không giống lời Thượng Cung Cục nói, nếu cứ thế đưa cô cô ra ngoài cung, chỉ sợ sẽ vô cớ hại đến một mạng người. Nương tử cầu xin bệ hạ nể mặt Quỳnh Phương cô cô từng làm việc ở ngự tiền, mong ngài có sắp xếp khác."

Nói xong, Phó Thành nhìn Dung Thừa Uyên một cái rồi rời mắt đi.

Nhưng như thế cũng đủ cho Dung Thừa Uyên hiểu, việc này Vệ Tương muốn giao phó cho gã.

Gã suy nghĩ một lát, khom người: "Bệ hạ, tài nhân nương tử và Quỳnh Phương chủ tớ tình thâm, việc này không nên quá cưỡng ép. Nô tài có cách này, không biết có được không."

Sở Nguyên Dục nhíu mày: "Nói nghe xem."

Dung Thừa Uyên cười nói: "Tháng trước nô tài mới mua một căn nhà ở thành Tây, còn chưa tu sửa, hay là mua thêm vài món đồ gia dụng cần thiết, cho Quỳnh Phương chuyển tới đó ở, nếu tài nhân nương tử vẫn không yên tâm, nô tài sẽ phái thêm người đến chăm sóc."

Câu này vô cùng khéo léo, nghe qua có vẻ rất bình thường, không hề có chủ đích.

Sở Nguyên Dục vốn còn nhiều việc phải lo lắng, nghe gã nói vậy, hắn đương nhiên đồng ý: "Ngươi xem mà làm đi."

"Vâng." Dung Thừa Uyên đáp.

Sở Nguyên Dục lại lạnh lùng nhìn Doãn ma ma: "Không được phép phong tỏa Lâm Chiếu Cung, bây giờ trẫm muốn gặp Vệ tài nhân."

Sắc mặt Doãn ma ma trắng bệch: "Bệ hạ..."

Dung Thừa Uyên khuyên: "Bệ hạ, ngài cũng biết Vệ tài nhân trung quân, lúc nào cũng nghĩ cho ngài. Bây giờ chuyện của Quỳnh Phương chưa làm sáng tỏ, nếu không phong tỏa Lâm Chiếu Cung, e rằng Vệ tài nhân sẽ né tránh ngài, ngài đừng để tấm lòng của Vệ tài nhân uổng phí."

Nhất thời Sở Nguyên Dục không biết nói gì.

Hiện giờ đáng lý hắn phải đến Tuyên Chính Điện thượng triều, sở dĩ vội vàng tới đây là vì sợ Vệ Tương chịu uất ức, nhưng nghe Dung Thừa Uyên nói vậy cứ như hắn đang khiến nàng khó xử.

Sở Nguyên Dục cười khổ lắc đầu: "Thôi, trẫm vào triều. Các ngươi hầu hạ cho cẩn thận, nếu tài nhân có vấn đề gì, lập tức đến Tử Thần Điện bẩm báo."

Cung nhân nhận lệnh, Dung Thừa Uyên đáp: "Nô tài sẽ chú ý việc này, bệ hạ yên tâm." Nói tới đây gã ra hiệu cho Trương Vi Lễ, ý nói Trương Vi Lễ theo thánh giá vào triều.

Sở Nguyên Dục gật đầu, xoay người rời đi, cung nhân phía sau đồng loạt đưa tiễn.

Đợi thánh giá đi xa, tất cả mọi người đứng dậy. Dung Thừa Uyên nhìn Doãn ma ma: "Ma ma thấy bọn ta sắp xếp như thế có được không? Nếu không thể bẩm báo lại Cung phi nương nương, ma ma cứ nói thẳng, đừng để xảy ra hiểu lầm."

Sao có thể không bẩm báo được? Doãn ma ma lúc này coi Dung Thừa Uyên như cứu tinh vậy, vội cười nói: "Quả thật không có cách nào tốt hơn sắp xếp như thế. Đa tạ chưởng ấn, đa tạ chưởng ấn. Chuyện của Quỳnh Phương cũng làm phiền chưởng ấn. Tay bọn ta không đủ dày, chưởng ấn đứng ra giúp ta, phải là ta nợ chưởng ấn một nhân tình mới đúng."

Dung Thừa Uyên bật cười: "Ma ma khách sáo, chúng ta đều làm việc cho thánh thượng, phân biệt ngươi ta chi cho nhiều chứ! Có điều việc này cung kỳ lạ thật, sự việc mới diễn ra cách đây mấy ngày, Quỳnh Phương đã nói rõ mình không gặp người ngoài, sao bên kia lại nói khác chứ?"

"Ai mà biết được!" Doãn ma ma nhíu mày.

Dung Thừa Uyên thong dong bước lên trước hai bước: "Nữ quan của Thượng Cung Cục nói vậy, ma ma có đích thân hỏi chuyện không?"

"Đương nhiên là hỏi rồi! Nàng ta khẳng định thế!" Doãn ma ma trả lời ngay, nhưng đối diện với nụ cười như có như không của Dung Thừa Uyên, bà ta vội nói, "Bây giờ nàng ta đang bị trông coi, nếu chưởng ấn muốn đích thân đi hỏi chuyện, ta sẽ cố gắng sắp xếp."

"Ai biết người ta có bệnh hay không? Xui xẻo! Lát nữa ta sẽ sai đồ đệ đi, ma ma giúp ta nói chuyện với bên đó trước, bảo họ trông chừng người cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì."

Ví dụ như sợ tội tự sát.

...

Trong Dao Trì Uyển, nghe nói đây là ý của Dung Thừa Uyên, mọi người mới có thể thở phào. Phó Thành cười nói: "Chưởng ấn đã sắp xếp ở thành tây, nương tử có thể yên tâm."

Vệ Tương đang ngồi uống trà, nghe vậy không khỏi kinh ngạc: "Chỗ đó có gì đặc biệt?"

Phó Thành giải thích: "Nhà ở xung quanh đó đều là của thái giám."

Nói cách khác chính là "người một nhà"

Ở nơi như vậy, dù kẻ khác muốn với tay vào, họ cũng không phải lo lắng. Nếu thật sự có người nhất quyết muốn lấy mạng Quỳnh Phương, bọn họ có thể tương kế tựu kế điều tra kẻ đứng sau là ai, bởi vì người có bản lĩnh như vậy không nhiều.

Tích Lâm vừa cùng Khinh Ti và Liêm Tiêm chuẩn bị bữa sáng vừa nói: "Quỳnh Phương cô cô không sao là tốt rồi, tại sao nương tử phải tự xin phong toả cung? Bệ hạ vốn muốn thả nương tử ra ngoài, bây giờ đóng cửa cung sẽ càng khiến người ta thêm bất an."

Vệ Tương đặt tách trà xuống: "Ta được sủng ái cũng nửa năm rồi đúng không?"

Tích Lâm nhớ lại: "Hình như là thế."
          
"Cứ mãi như vậy, dù ta có là tiên trên trời bệ hạ cũng nhìn chán, chẳng qua bệ hạ thương hoa tiếc ngọc nên mới nhẫn lại, nhưng lâu dần tình cảm cũng sẽ phai nhạt đi." Thấy đồ ăn đã dọn lên bàn xong, nàng đứng dậy đi qua, "Tính ra chuyện này vừa hay giúp ta, nếu không ta phải tìm cơ hội khác xa ngài ấy một thời gian, thế thì lại càng phiền phức."

Tích Lâm kinh ngạc: "Nương tử có suy tính vậy sao? Nhưng việc này... E rằng không chỉ có mình nương tử hiểu. Nếu mọi việc đều theo mong muốn của nương tử là tốt nhất, nhưng nương tử vẫn phải chú ý có kẻ thừa nước đục thả câu."

Nghe Tích Lâm nói, Vệ Tương chỉ mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip