17. Kim Ngưu_Cái giá.
--Việc gì cũng phải có cái giá của nó.
...
---Đến ngay cả bình thản còn phải có cái giá của nó cơ mà.
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
~~~~~~~~~~~~
Trương Ma Kết từng bước điềm tĩnh đi vào, theo sau là phó hội trưởng - Kim Nhi.
Bản tính cứng đầu, không sợ trời không sợ đất của Kim Ngưu đây mà phải sợ hai chữ 'hội trưởng' hay sao? Nhanh quay gót bỏ đi, Kim Ngưu chỉ thầm trách nay là tháng cô hồn nên số cô nhọ như... cờ hó.
--Bạn học Huỳnh! Có cần giải thích gì không? -- Để ý đến Na Minh Châu ngồi bệch dưới đất đang hoảng sợ kia. Trong lòng Ma Kết từ đâu dâng lên cảm giác thất vọng không tả được. Cậu tưởng rằng Kim Ngưu đã thay đổi, bản tính ngông cuồng kia đã thay đổi và trưởng thành hơn rất nhiều. Nhưng không!
Kim Ngưu vẫn chỉ mãi là Kim Ngưu.
Kim Ngưu vẫn bước đi bình thản, cô xem lời Ma Kết tựa gió thu thoảng qua tai, không mảy may xem nó tồn tại. Song Linh và Lục Lục cũng vui vẻ khoác tay nhau đi sau Kim Ngưu.
--Huỳnh Kim Ngưu! Cậu sẽ phải trả giá cho việc này đấy! -- Ma Kết nói. Bước chân Kim Ngưu cứ từ từ giảm tốc độ, sau đó dừng hẳn.
--Cậu làm tôi thất vọng thật đấy! -- Ma Kết nói.
Nực cười.
--Cậu... là ai? Cậu có quyền gì? -- Kim Ngưu nhếch môi, dáng vẻ vô cùng bất cần xoay người lại. Cô vỗn dĩ không muốn làm to chuyện lên. Nhưng xem ra... cô đã phải trả giá cho sự bình thản của mình.
Song Linh chợt thấy bất an. Kim Ngưu luôn sống với châm ngôn:
Động khẩu. Không động thủ.
Những khi không cần thiết, Kim Ngưu chẳng bao giờ để vào tai mình những lời nói của người khác cả. Chứng tỏ từ sâu trong lòng Kim Ngưu, cô không thể nào tha thứ được cho Ma Kết.
Chỉ cần một câu nói của cậu ta thôi. Giống như một đốm lửa nhỏ, chỉ cần nhỏ một vài giọt dầu vào. Nó chỉ đợi có thế. Và bùng lên.
Nhưng sức khỏe của Kim Ngưu, sẽ không tốt nếu cô bị kích động. Mong là bản thân Kim Ngưu sẽ kiềm chế được.
Hãy cho họ biết, cái giá khi đụng phải mày đi Kim Ngưu.
--Tôi là hội trưởng. Và tôi dựa theo quy định của trường. Đó là quyền! -- Ma Kết thẳng thắn đáp.
Kim Ngưu bật cười thành tiếng, đôi mắt chợt đanh lại, nụ cười trên môi bỗng chốc tan biến.
—-Kể ra tôi không biết rằng hội trưởng cao quý của chúng ta lại đi lý sự cùn với một đứa dân thường như tôi nha. Thật vinh hạnh làm sao. -- Kim Ngưu một tay khoanh lại, chân từng bước tiến tới chỗ Na Minh Châu đang khóc lóc ở kia. -- A! Cái giá sao? Phải! Tôi sẽ phải trả giá! Tôi sẽ phải trả giá! Phải! Đúng vậy!
Môi Kim Ngưu lại vẽ lên một hình bán nguyệt nữa. Nhẹ nhàng quỳ một chân xuống. Trong phút chốc, tay Kim Ngưu vút lên cao, tất cả mọi sức lực dồn vào bàn tay đang xé gió của mình để giáng xuống mặt cô bạn tội nghiệp đang run rẩy kia.
...Chát...
Ma Kết cùng mọi người bất ngờ.
--KIM NGƯU!!!
Na Minh Châu đau đến khóc thành tiếng. Môi nhỏ ứa máu. Nhỏ lồm cồm bò dậy.
—Các người muốn cô ta chết ở đây thì cứ việc trơ mắt ra mà nhìn đi! — Kim Ngưu vui vẻ đứng dậy, rút mảnh giấy ăn lau tay rồi vứt vào người Na Minh Châu. Cùng lúc đó, đám bạn của nhỏ nhanh tay dìu nhỏ đi lên phòng y tế.
—Cậu điên rồi Kim Ngưu! — Ma Kết đi lại nắm cổ tay Kim Ngưu lại.
...Bép...
—Anh Kết! Chị à! — Kim Nhi chạy lại ôm Ma Kết.
Kim Ngưu vung tay mình ra.
Ồ! Hóa ra tiểu tam vẫn hoài là tiểu tam!
Tưởng chừng cô ta thay đổi chứ!
Vẫn vậy thôi à!
Chậc...
Đánh khinh!
Tiểu tam đáng chết!
Dấu tay hằn trên khuôn mặt anh tú của ai kia cứ mỗi lúc lại càng rõ hơn.
—Cậu thất vọng?? — Kim Ngưu nắm cổ áo Ma Kết. Cô nhếch môi. —Cậu thì có quyền gì? Cậu là ai? Là cái gì của tôi mà có quyền thất vọng về tôi?
Từng giọt, từng giọt như pha lê lấp lánh rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp kia. Đẹp. Nhưng đau. Kim Ngưu nhếch môi. Ma Kết giật mình.
Cậu khóc sao?
(P/s: Anh này hỏi hay nhờ, thế nước gì trong mắt chảy ra :))
Năm xưa, là ai từng gieo cho người con gái ấy một hy vọng rồi phũ phàng dập tắt nó? Năm xưa, là ai không tin tưởng người con gái ấy để cô ấy đến bản thân mình cũng không tiếc mà thay đổi. Năm xưa, là vì ai mà cô ấy bị người đời chê bai, khinh bỉ đến dẫm đạp không thương tiếc, không ai tin tưởng, không ai để cô chia sẻ nỗi lòng. Năm xưa, vì ai mà cô ấy sống trong tủi nhục, trở thành rác rưởi ở nơi này!!!
—Cậu nghĩ rằng bây giờ cậu vẫn còn vị trí quan trọng trong lòng Kim Ngưu sao? Cậu nhầm to! Cái giá cho Kim Ngưu khi từng yêu cậu là gì? Là sự đau thương, là sự khinh bỉ, tủi nhục, và ba chữ 'đồ tiểu tam.'
Cổ áo của Ma Kết bị Kim Ngưu nắm đến nhàu nát. Cô buông tay ra, phủi tay mình.
—Máu??? — Kim Nhi sững sốt kêu lên khi thấy vết máu dính trên cổ áo Ma Kết. Theo quán tính, Kim Ngưu đưa tay mình lên.
...Chậc...
Lúc nãy là muốn kiềm chế bản thân mà tự làm mình bị thương rồi!
—Trương Ma Kết! Tôi cảnh cáo cậu. Cái tát hôm nay không phải là cái giá cho việc làm của ngày hôm qua của cậu đâu! Cậu muốn tôi trả giá? Cậu tọa nguyện rồi đấy. Cái giá tôi phải trả thật khiến tôi kinh tởm... đó chính là phải chạm vào người cậu.
__________
Kim Ngưu lần nữa quay gót bỏ đi. Mặc cho Ma Kết đứng im ở đó, mặc đám người kia hoảng hốt phải thốt lên câu hỏi:
Kim Ngưu của ngày hôm qua đâu rồi?
...Thịch...
Lại nữa sao?
Lâu lắm rồi. Cơn đau này mới xuất hiện lại. Kim Ngưu đưa tay lên ngực, mồ hôi bắt đầu từng hạt đua nhau chạy xuống. Cô không muốn đám người kia nhìn thấy mình thảm thế nào. Chân bước nhanh, nhưng cả người không nghe lời mà bất lực ngã ập về phía trước. Cùng lúc đó, một cánh tay lực lưỡng đã kịp kéo cô lại vào lòng mình.
Ai vậy?
Hơi thở ngày càng gấp gáp. Mặt Kim Ngưu từ từ tái lại. Cậu bạn kia tay đỡ Kim Ngưu, chân từ từ quỳ xuống.
—Lớp trưởng?? — Lục Lục bất ngờ.
—Kim Ngưu! Tiểu Ngưu?? Chết tiệt! Mau há miệng ra. — Song Linh lục lọi túi áo mình rồi lấy ra hộp thuốc nhỏ. Nhanh tay bỏ thuốc vào miệng Kim Ngưu.
—Thở từ từ thôi! Cậu bạn này... cậu có thể giúp chúng tôi đưa bạn của tôi lên phòng y tế không? — Song Linh nói vừa nhìn Kim Ngưu xong liền quay sang cậu bạn lạ kia. Không quen nhưng không thể không mặt dày nhờ giúp được. Không thể để Kim Ngưu nằm ở đây được.
Cậu bạn kia không trả lời. Chỉ nhẹ nhàng ôm Kim Ngưu đứng dậy rồi rời đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Lục Lục nắm tay Song Linh chạy theo sau.
Cậu ta là Trịnh Bạch Dương!
Ôi Bạch Dương!
Lâu lắm rồi mới thấy cậu ta xuất hiện.
Người thừa kế tập đoàn họ Trịnh.
Dù lực học của cậu ta không kém ai nhưng cậu ta vẫn không rời khỏi lớp E.
Thật là soái quá đi!
Kim Ngưu thật là sướng mà.
Vừa ra khỏi căn tin, lúc đó cả bọn vừa đụng đụng độ Xử Nữ. Xử Nữ thấy Bạch Dương thì mặt đanh lại thể hiện rõ sự khó chịu. Cậu nhìn Kim Ngưu nằm trong tay Bạch Dương, khẽ chau mày rồi nhanh chân đi lại.
—Kim Ngưu sao vậy? — Tất cả không quan trọng, cậu đành dẹp ngay cái cảm giác chưa từng có ấy mà hỏi han Kim Ngưu.
—Còn không phải nhờ phúc của cậu hay sao? Tránh ra!! — Song Linh dùng vai huých vào ngực Xử Nữ rồi chạy theo sau.
Thực sự thì Xử Nữ tò mò rằng tại sao lâu ngày rồi bệnh Kim Ngưu đang trở nên tốt hơn thì tái phát trở lại.
__________
--Mấy đứa này! Vết bỏng đã trở nặng rồi đây này! Tại sao không đến sớm hả? Rộp hết cả da thế này! -- Cô Mary, y tá của trường nói.
Bạch Dương nghiêm túc.
--Có để lại sẹo không thưa cô?
--Haizz! Có! Nhưng mà vào tay cô thì sẽ ổn thôi! Còn em, nam thì ra ngoài mà đứng chứ ở đây xem cô vạch áo bạn nữ nãy giờ không ngượng à?-- Cô Mary nhìn Bạch Dương, mặt cậu ta bỗng nổi từng vạch đen trên mặt.
--Dì à! Dì đợi đấy!-- Bạch Dương nhét tay vào túi áo rồi rời khỏi.
--Hể? Cô Mary là dì của cậu bạn lúc nãy sao? Đấy là ai thế? -- Song Linh tò mò.
--Cái con này! Đấy là lớp trưởng lớp mình mà - Trịnh Bạch Dương đấy! Còn đây là em gái mẹ cậu ấy! Mày có phải là não có vấn đề không? -- Lục Lục lắc đầu nói.
--À à! -- Song Linh gật gật cho có.
Trịnh Bạch Dương mở cửa phòng bước ra, thấy Xử Nữ có ý định vào liền giơ tay cản lại.
--Đang xem vết thương! Cậu về nhà mua váy mặc đi thì may ra mới được vào!
--Vết thương gì? Nghiêm trọng không? -- Xử Nữ nói.
Bạch Dương không trả lời, chỉ lấy máy nghe nhạc ra, đeo vào tai, đầu dựa vào tường, thở phào một cái. Xử Nữ cũng không hỏi gì thêm chỉ đứng đó, nhìn bâng quơ đủ thứ.
Cậu thực sự lo lắng cho cô bạn này.
...cạch...
Xử Nữ thấy cô Mary mở cửa, liền nhanh chân phi vào trong. Bạch Dương bình thản đi phía sau. Xem cậu ta vội vàng thế nào kìa. Còn không phải vì cậu ta mà Kim Ngưu bị thế sao?
Cùng lúc này, Kim Ngưu cũng vừa tỉnh lại.
--Tỉnh rồi hả?-- Lục Lục cười.
Kim Ngưu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cả người mệt mỏi không muốn động đậy một chút nào.
--Này! Một đứa như cậu mà cũng để người khác làm mình bị thương được sao?--Xử Nữ đi vào.
Kim Ngưu thật sự chỉ muốn đạp vào mặt tên trước mặt cô một cái. Sự tình là do tên điên nào hại cô chứ. Cô bực không thể đem tên điên này ra băm thành trăm mảnh, xào lên cho cá ăn. Lúc này đành bực nhọc trừng Xử Nữ một cái.
--Cậu nên cảm ơn tôi đấy! -- Bạch Dương tiến vào sau.
--Cậu là ai? -- Kim Ngưu nheo mắt, giọng yếu ớt.
--Cậu ta là lớp trưởng - Trịnh Bạch Dương. Người lúc nãy vừa đưa mày lên đây! -- Song Linh nói.
Kim Ngưu chỉ gật đầu một cái, coi như cảm ơn đi.
Hôm nay thật mệt mỏi.
_________________
Trời chập chững tối đi. Song Linh đỡ Kim Ngưu vào nhà. Kim Ngưu mệt nhọc thả người lên sô pha. Vết thương cô không đau nhưng mà cả người thì vô cùng mệt mỏi, lúc nãy bản thân chỉ muốn ngâm mình vào bồn tắm để giải tỏa hết những gì cô phải chịu ngày hôm nay thôi.
Nhưng chỉ khi vừa mới mở nước ra. Kim Ngưu liền bị quản rằng không được tắm.
...Rào rào...
—Ngưu à! Mày định tắm sao? Mày chưa được ngâm hết mình đâu! Đừng ở đấy mà mơ tưởng nữa. Vết thương sẽ để lại sẹo đấy! -- Song Linh vừa lục đục trong bếp vừa nói.
Tại tiệm coffe Relax
...Róc rách róc rách...
—Tắt nước đi! Kéo cô ấy lên! Băng vết thương lại trước!
--Mau gọi xe cứu thương đi! Mau lên!
...Hộc hộc...
--Các cháu là người thân của bệnh nhân Manh Dao phải không?
--Dạ phải ạ! Chị ấy sao rồi ạ?
--Hiện tại vẫn còn đang rất nguy cấp! Nhưng người ta tìm được thứ này!
--Thư sao?
--Nội dung của nó là...
Việc gì nó cũng có cái giá của nó...
Và cái giá khi tôi bình thản... đó chính là sự dằn vặt, đấu tranh đến mệt mỏi. Tâm hồn tôi cứ dần dần, vỡ đi một cách từ từ. Nó thật khó chịu.
Và tôi chấp nhận... mình phải trả giá cho việc này thôi.
Mọi thứ nên dừng lại rồi!
________________________________
Mong mọi người thông cảm cho ta vì dạo này không thể ra chap thường xuyên, chap nhạt, lời văn cụt, không có nội dung, bla bla. Mọi người có thể góp ý phê bình ta. Không sao cả :) ta đành chịu thôi.
Đây là cái giá mà ta phải trả mà :vvvvv 🤧
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip