Chap 1: Duyên phận
Dưới cái rét buốt giá của mùa đông Seoul, cô bước đi chậm rãi trên con đường đông đúc.
"Thời tiết hôm nay tại Seoul, trời lạnh và rét, nhiệt độ có thể xuống tới mức thấp nhất là -2°C. Các bạn chú ý khi ra ngoài nhớ mặc áo ấm để sưởi ấm cho cơ thể. Đêm nay có thể có tuyết."
Cô phát thanh viên xinh đẹp với mái tóc màu hạt dẻ đang nói trên màn hình điện tử lớn kia là bạn cô. Hmm... Nói đúng hơn là bậc tiền bối. Tuy bằng tuổi nhau nhưng cô ấy đã có sự nghiệp ổn định và vô cùng nổi tiếng. Còn cô thì chỉ đơn giản là một sinh viên cuối cấp có niềm đam mê với viết lách mà thôi.
Cô đến Hàn đã 8 năm rồi. Phải, cô không phải người nơi đây. Cô là người Việt Nam. Từ nhỏ, bố mẹ cô đã hết mực yêu thương cô, cho cô đi học đủ thứ. Nhưng cô hồi đấy cũng khá nghịch ngợm. Cô chỉ học những môn cô thích, còn lại cô toàn trốn học hoặc ngủ trong cả tiết học. Cô có học đàn, nhưng dở tệ. Lúc ấy cô hoàn toàn nghĩ rằng mình không có bất cứ đam mê nào về nghệ thuật.
Lớn lên, bố mẹ cô không còn thả lỏng cô như trước, bằng chứng là mỗi lần trốn học, cô lại bị bố mẹ rầy la một trận rồi cấm dùng điện thoại một tuần.
Chuyện quá khứ khiến nhiều lúc cô không thể hiểu nổi sao mình có thể có cơ hội đi du học tại nước ngoài. Có lẽ đó là cơ duyên.
Lần đầu tiên đặt chân đến Seoul, cái rét cắt da cắt thịt khiến cô run bần bật và bất chấp giá tiền đắt đỏ, cô mua ngay một chiếc áo khoác lông vũ đen dài và các túi sưởi. 1 tháng sau đó, cô chỉ ăn mỳ gói. Đó là lần đầu tiên cô phải chịu khổ mà không có một ai giúp đỡ.
Sau đó cô đi học và phải đi làm thêm để lấy tiền ăn học. Cô làm nhân viên cho một cửa hàng 24/7, phục vụ vào ban đêm.
Thực sự rất mệt mỏi nhưng cô không biết làm cách nào khác.
Một tối mùa hè, thời tiết dễ chịu vô cùng. Cô đang làm việc thì tự nhiên thấy mệt nhọc. Cô buồn ngủ, thực sự buồn ngủ lắm rồi.
"Jin Young, lại đây tôi bảo."
"Tiền bối gọi em."
"Tôi mệt quá, nằm một lát, cậu coi tiệm với phục vụ khách giúp tôi."
"Ok sếp."
Nói rồi cô ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Đang mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, cô bỗng thấy mẹ, thấy ba, thấy ba mẹ đang đợi mình ăn cơm, trên bàn là một bữa cơm thịnh soạn với đầy đủ món ăn ngon như thịt kho, trứng cá muối, giữa bàn là một nồi lẩu lớn đang sôi, xung quanh là những chiếc đĩa nhỏ đựng đầy những món ăn ngon, nào là mực chiên, thịt bò nướng, và cả loại bia mà bố cô yêu thích.
"Ba, mẹ, mời ba mẹ ăn cơm~"
"Này, chị ơi, dậy đi!"
Cô giật mình tỉnh giấc, trước mắt cô là một chàng trai có làn da bánh mật, đôi môi dày, mũi cao thẳng cực phẩm và đôi mắt đặc biệt đến hút hồn. Khuôn mặt cậu bé này vô cùng ngây thơ, đáng yêu.
"Chị ơi?"
"Ah, em mua gì?"
"Cho em một tô mỳ trộn ăn tại đây, với một chai nước ah."
"Ukm, có ngay."
Cô nhanh chóng chuẩn bị những thứ cần thiết rồi làm cho cậu một bát mỳ. Xong xuôi đâu đó, cô đưa mỳ cho cậu, không biết tại sao, tự nhiên một thắc mắc vụt qua trong tâm trí cô, cô buột miệng hỏi.
"Sao em không gọi thêm trà chanh hay cacao, chị thấy bọn học sinh bằng tuổi em hay mua loại này."
"Em thích uống nước hơn chị ah, với cả... em không có nhiều tiền."
"Em không phải người ở đây ah?"
"Vâng, em lên ký hợp đồng làm thực tập sinh ở một công ty chị ah, công ty ấy tên là gì ý nhỉ? Ah, là Bighit Entertainment. Nếu em thực tập tốt, em sẽ được làm idol đấy chị!"
"Oh, vậy sao, bao giờ em ra mắt, chị nhất định sẽ ủng hộ em. Cố lên nhé!"
"Vâng ah!"
"Em tên là gì?"
"Em là Kim Taehyung! Tiền bối tên là gì vậy ah?"
"Chị là Won Yein, em gọi chị là chị Yein cũng được, không cần dùng kính ngữ với chị đâu."
"Nae~"
Cậu ngồi xuống bàn, cẩn thận trộn đều tô mỳ, rồi ăn ngấu nghiến, vô cùng hạnh phúc. Nhìn cậu ngốc ngốc như vậy thật có chút xao xuyến. Chỉ muốn bắt về nuôi.
Sau khi ăn xong, cậu còn cẩn thận vứt đồ vào thùng rác và lễ phép chào tạm biệt cô. Trước khi đi, cậu còn nói lại với cô.
"Yein noona phải nhớ em đấy, sau này em nổi tiếng, em kiếm được tiền rồi, em đẹp trai rồi, em sẽ cưới noona."
Cô nghe thấy cậu nói đến đây thì chợt bật cười. Cậu ngây thơ quá, như một chú thỏ vậy, ngốc nghếch đến đáng yêu. Cậu thật khác với những người cùng trang lứa. Cậu chất phác, thật thà, vô cùng trong sáng và có chút tinh nghịch của trẻ con.
"Em cưới chị làm gì, ngoài đường có bao nhiêu cô gái đẹp hơn chị."
"Em không biết, em nhìn trúng chị rồi. Chị phải cưới em."
Gặp cậu hôm nay khiến bao mệt nhọc của cô tan biến mất. Cơ mà cũng tại cậu em trai này đáng yêu lắm cơ. Cô đưa cho cậu chiếc vòng tay hình thỏ xinh xắn của mình.
"Tặng cậu đấy, thỏ con."
"Em không phải thỏ, em là hổ!"
"Ừ, vậy tặng cậu, tiểu hổ."
"Hẹn gặp lại."
Cuộc gặp mặt hôm ấy, cứ ngỡ cậu ấy sẽ đến tìm cô nữa, rồi hai người sẽ trở thành bạn bè, cùng nhau tâm sự. Nhưng cậu tìm hoài mà không thấy cô đâu, hỏi ra mới biết, cô đã nghỉ làm mất rồi.
Cô không còn làm ở đấy nữa mà chuyển qua viết truyện cho một tạp chí, cảm thấy hứng thú với nghề này, cô thậm chí còn viết một cuốn tiểu thuyết riêng, và có cả fan hâm mộ. Tác phẩm đầu tay của cô đã nhận được sự chú ý, dù không quá nổi nhưng cũng khiến cho cô có một khoản tiền kha khá. Từ đấy, cô vừa đi học, vừa viết bài cho tạp chí, vừa viết truyện.
Hồi tưởng kết thúc
Cô bước vào một quán cà phê, gọi một ly cacao nóng. Cô không thích uống đắng nên tiệt nhiên không đụng đến cà phê. Ở trong quán, không gian yên tĩnh và thư thái. Lò sưởi cũng được bật lên, không khí vô cùng ấm áp, ánh đèn lung linh, ngọn đèn lúc sáng lúc lại mờ mờ. Quả là một nơi tuyệt vời để thư giãn.
Cô ngồi nhâm nhi ly cacao nóng bỏng của mình, xoay nhẹ cây bút, chìm trong suy nghĩ. Cô muốn viết một tác phẩm đặc biệt, và nó cũng phải dành cho người đặc biệt, nhưng người đó là ai bây giờ?
Đang mải suy nghĩ, bất chợt một ly cacao khác đặt xuống phía chỗ ngồi đối diện. Cô ngước lên nhìn, tay vẫn đong đưa cây bút.
Là một chàng trai ăn mặc kín mít, khoác cái áo phao dài trông thật ấm áp, đeo kính râm và bịt khẩu trang màu đen. Đầu đội một cái mũ lưỡi chai. Hoàn toàn không thể nhìn thấy mặt.
"Xin hỏi, anh là...?"
"Yein noona, chị không nhớ em sao?"
.
_BangMae_
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip