Chap 20: Trở về bên anh


Hôm sau, T/b sửa soạn lại bản thân sau 3 ngày nằm bẹp ở nhà. Vừa bước ra cửa liền gặp Jungkook chuẩn bị đi làm.

- Em đi đâu vậy? - Jungkook nở nụ cười gượng gạo.

- Irene hẹn gặp em nói chuyện... - T/b cũng cảm thấy không khí trùng xuống, trả lời rồi đi vào thang máy.

- Để anh đưa em đi - Jungkook cũng vào cùng cô.

- Em tự đi được rồi, cảm ơn anh - T/b cười nhẹ, từ chối. Cô cũng không muốn cả hai thêm ngượng ngùng.

- Hy vọng cuộc nói chuyện này giúp em nhận ra mọi chuyện - bỗng dưng Jungkook lại nói những lời khó hiểu. Cô cũng không mấy chú ý, gật đầu rồi đi ra xe đến chỗ hẹn.

Jungkook vẫn không yên tâm, bí mật đi theo sau. Anh biết Irene hẹn T/b là nói về chuyện gì, sợ nghe xong cô lại hoảng loạn rồi xảy ra chuyện, đi theo vẫn là hơn.

T/b đi vào một quán cafe yên tĩnh, Irene đã đợi ở đó từ trước. Cô ấy nở nụ cười tươi chào đón T/b.

- Chào buổi sáng! Cô có muốn uống gì không? - Irene thân thiện hệt lần đầu gặp mặt, không có chút biểu hiện ghen tuông nào cả.

- Một trà lài nóng - T/b nhìn sơ qua menu rồi gọi nước. Cơ mặt cứng nhắc vì căng thẳng.

- Cô Park à, tôi thực sự ghen tị với cô nha - Irene mỉm cười.

- Tôi và Taehyung chỉ là quan hệ thầy trò, mong cô đừng hiểu lầm - T/b nghe thế vội giải thích.

- Hả? T/b -ssi, người hiểu lầm là cô đấy! - Irene bật cười khúc khích.

- Tôi làm sao cơ? - T/b ngẩn ngơ hỏi.

- Nghe cho kĩ nhé! Mong sau chuyện này cô và Taehyung sẽ quay lại với nhau - Irene hít một hơi và kể lại toàn bộ câu chuyện của hai năm trước.

Quãng thời gian hai năm được tóm gọn trong lời kể của Irene, T/b vừa nghe biểu hiện trên khuôn mặt vừa biến đổi theo từng cảm xúc, tức giận có, dằn vặt có, vui mừng có. Cô nhận ra bản thân quá thờ ơ vô tâm, để cho người cô yêu thương phải chịu đau đớn một mình. Nghĩ đến cảnh Taehyung ở Châu Âu vật lộn với cơn đau mà hốc mắt cô đã ngấn nước, từng giọt trong veo rơi lã chã trên gò má hồng hào. Thì ra ý của Jungkook khi nãy là chuyện này, mọi người đã biết hết rồi, sao lại giấu cô? Biến cô thành con ngốc thế này?

- T/b, cô ổn chứ? - Irene lo lắng đưa giấy cho T/b, không ngờ cô gái này xúc động mạnh như vậy.

- Hai người không phải vợ chồng? Tại sao anh ấy giấu tôi tất cả? Tại sao lại khiến cho cả hai phải cực khổ như vậy? - T/b tự trách mình và cả anh.

- Vì Taehyung không muốn cô lo lắng! Chứng tỏ anh ấy yêu cô rất nhiều đó! - Irene dịu dàng như một người chị gái, an ủi T/b.

- Nào! Đừng khóc nữa! Mau đi tìm Taehyung đi! Anh ấy đang ở nhà đấy! - Irene vực dậy tinh thần cho cô.

- Cảm ơn cô Irene! - T/b không thể diễn tả nổi sự biết ơn này.

- Chúc cô hạnh phúc! - Irene mỉm cười.

T/b vội chạy ra bắt taxi thì đột nhiên chiếc xe trắng đã đậu ngay trước mặt.

- Lên đi! - Jungkook mở cửa xe từ bên trong.

- Sao anh lại ở đây? Anh đi theo em? - T/b vừa vào xe đã cất tiếng hỏi.

- Anh đến để làm kị sĩ lần cuối, đưa công chúa về với hoàng tử - Jungkook mỉm cười phóng xe đi.

- Anh đã biết mọi chuyện từ lâu rồi phải không? - T/b

- Ừm. Taehyung không cho anh nói. T/b... Anh xin lỗi - Jungkook thoáng u sầu, giọng nói trầm xuống cô độc.

- Em không trách anh đâu! Anh đã rất tốt với em - T/b đặt tay lên vai anh, cười nhẹ.

- Không! Khối u trong đầu Taehyung là do anh gây ra! - Jungkook cắn môi khó khăn nói ra bí mật mà anh luôn dằn vặt mình.

- ... - T/b sững người, bàn tay trượt xuống khỏi bờ vai rộng.

- Lúc còn bé Taehyung đã cứu anh thoát khỏi tai nạn nhưng lại bị xe đâm thay cho anh... Mọi chuyện đến nước này là do anh mà ra... Anh thực sự xin lỗi em. Anh đã ích kỉ giữ em bên cạnh, ghen tức với chính ân nhân mình - giọng Jungkook run run, anh nghĩ lần này T/b sẽ hận mình lắm.

- Jungkook... Anh đã làm rất tốt! Anh đã bảo vệ em suốt những năm vắng bóng Taehyung! Vậy nên hãy quên mọi chuyện đau buồn đi! Không ai trách anh cả, anh không có lỗi! - T/b nắm bàn tay đang bấu chặt vạt áo của anh, dịu dàng nói. Đối với cô anh chính là lá chắn vững chắc nhất để cô trốn vào khi yếu đuối. Biết ơn không hết sao có thể trách anh.

- Cảm ơn em! - Jungkook xúc động.

Cuộc nói chuyện kết thúc cũng là lúc vừa dừng xe tại biệt thự của Taehyung.

- Đến lúc về lại với Taehyung rồi! Nhiệm vụ của anh kết thúc rồi! Sau này không còn làm lá chắn cho em nữa đâu! Chúc em hạnh phúc T/b! - Jungkook nắm chặt lấy tay cô gái mình yêu lần cuối rồi thả ra. Mỉm cười nhìn cô chạy đến với người đàn ông cô yêu. Đây là lần cuối anh giúp đỡ cô, lần cuối với tư cách bạn trai giả. Mối tình đầu kết thúc thật chua xót. Nhường vai diễn cho Taehyung được rồi. Anh đã làm rất tốt .

Trở lại với T/b, cô điên cuồng nhấn chuông gọi cửa, cô nhớ anh đến phát điên lên rồi. Bây giờ chỉ muốn lao vào vòng tay ấm áp mùi hoa trà của Taehyung thôi.

- Ai vậy...? - Taehyung cau mày mở cửa, chưa dứt câu đã bị ôm cứng ngắc.

- T/b? Em làm gì vậy? Sao lại khóc? - Taehyung luống cuống vỗ về tấm lưng nhỏ đã ướt đẫm mồ hôi nóng hổi đang run lên.

- Anh là đồ tồi! Kim Taehyung! Em nhớ anh - T/b dụi mặt vào lồng ngực rắn chắc, thỏ thẻ.

- ... Vào nhà đã nào! Nói anh nghe em bị sao thế? - Taehyung lo lắng đưa cô ngồi xuống, muốn đi lấy cho cô ly nước nhưng con mèo nhỏ này chẳng chịu buông anh ra.

- Anh nói dối em? Từ khi nào anh lại độc ác như thế? Rũ bỏ em! Lại còn một mình chịu khổ... anh biến em thành người xấu rồi! - T/b thút thít, mếu máo nói.

- À... Em biết mọi chuyện rồi à! Anh xin lỗi, thà làm em ghét anh còn hơn để em lo lắng - Taehyung dịu dàng lau nước mắt cho cô rồi ôm vào lòng.

- Em ghét anh! Suốt đời cũng không tha! - T/b lại òa lên.

- Nhìn em kìa! T/b kiên cường đâu rồi? Để lại cô bé khóc nhè này là sao? Xấu là anh đi với Irene đấy - Taehyung trêu ghẹo, chưa bao giờ anh thấy cô gái của mình khóc nhiều đến vậy. Vừa thấy có lỗi vừa muốn chọc cô.

- Anh còn nói vậy nữa! - T/b ôm anh chặt hơn, trời có sập xuống cô cũng không để anh rời đi nửa bước.

- Cuối cùng em cũng trở về với anh rồi T/b - giọng nói trầm ấm của Taehyung vang bên tai, T/b cảm thấy thực sự bình yên, như đã trở về căn nhà năm xưa tràn đầy hạnh phúc của họ.

Có muốn H không nè? :)))

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip