37


Jeon Jungkook đứng trước cửa công ty Kim thị, trong lòng không thể không tự hỏi bản thân đã đến đây bao nhiêu lần rồi. Mà lần nào cũng là vì một người duy nhất, một cô gái độc nhất...

Anh không dám nghĩ đến chuyện nếu như có một ngày Jungki rời bỏ anh và đến bên cạnh Kim Taehyung. Anh quá hèn nhát để nghĩ đến chuyện đó.

Jungkook bước vào thang máy, nhanh chóng bấm số rồi nhắm mắt đợi thang máy đi lên tầng của tổng giám đốc.

Nếu như, chỉ là nếu như, Jungki thật sự sẽ bỏ anh và đến bên Kim Taehyung, anh sẽ như thế nào?

Thang máy kêu một tiếng "ting", cửa thang máy mở ra, trước mặt Jungkook là căn phòng của tổng giám đốc Kim thị. Kim Taehyung đang ngồi ở bên trong.

Jungkook tiến lại phía cửa, vừa hay nghe được những âm thanh bên trong vọng ra ngoài.

"A... Taehyung, đừng... Lỡ có người đến... A... Không hay đâu, a..."

Âm thanh khiến Jungkook như lặng đi.

Hắn ta thật sự còn có thể nghĩ đến chuyện chơi đùa với đàn bà trong khi đến tìm Jungki để khiến cô quay về bên hắn?

Theo như những gì Jungkook nhớ, hôn ước hai nhà Kim thị và Kang thị vẫn còn đó. Thế mà tên này hết lần này đến lần khác tìm phụ nữ để mua vui.

Tay Jungkook nắm lại thành quyền, gân xanh nổi lên trên mặt, không khó để thấy anh đang tức giận cỡ nào. Anh không giận vì đàn ông như hắn đã có vợ sắp cưới mà lại còn lăng nhăng, anh giận vì tình cảm của Jungki đã dành cho một tên cầm thú.

Jungkook đứng bên ngoài cửa một hồi thì nhân viên trong công ty đi đến. Anh có nhận ra cô ta, cô ta là tiếp tân ở cửa chính công ty.

"Jeon chủ tịch..." Cô gái bước đến đứng đối diện Jungkook, cũng nghe được âm thanh ám muội bên trong, sắc mặt lập tức ửng đỏ lên, khẽ cúi đầu xuống đầy ái ngại, "Xin lỗi ngài, Jeon chủ tịch, mời ngài đến phòng chờ dành cho khách VIP dùng trà. Ngài Kim sẽ đến đó ngay thôi ạ."

Jungkook vẫn đứng trước cánh cửa như một bức tượng, giống như không nghe cô tiếp tân vừa nói gì. Cô ta thấy Jungkook không có ý định rời đi liền lộ ra vẻ sợ hãi khí chất bá đạo của anh, nhưng cô ta còn sợ tổng giám đốc của mình hơn. Ở trong công ty này chỉ có một mình thư ký Jung Hoseok của Kim Taehyung mới dám xen ngang cuộc vui của hắn. Còn cô ta chỉ là một nhân viên tầm thường, một con kiến nhỏ bé trong mắt Kim tổng, làm sao dám phá ngang khi Kim tổng của họ đang chơi đến mức cao trào chứ.

"Ngà... Ngài Jeon..."

Jungkook đánh mắt sang cô tiếp tân đó, thấy được nỗi sợ trong mắt cô ta liền hiểu ra, giọng nói trầm ổn vang lên: "Phiền cô nhắn lại với Kim tổng giám đốc, tôi sẽ ở phòng chờ đợi cậu ấy."

Cô gái nghe vậy liền vui mừng vâng dạ không ngớt, mặt cũng tươi rói hẳn lên vì trút được gánh nặng trên vai xuống. Năm sau chắc chắn cô ta sẽ chuyển sang làm nhân viên văn phòng, thật không muốn gặp lại tình cảnh như ngày hôm nay nữa.

Khi Jeon Jungkook vừa vào phòng chờ không được bao lâu, Kim Taehyung cũng đã đến đó.

Sắc mặt Kim Taehyung rất bình tĩnh, cơ hồ như chưa xảy ra việc gì, thậm chí ngay cả một nét ám muội cũng chẳng đọng lại trong ánh mắt.

Jungkook trầm mặc.

"Ngài Kim có vẻ đã có khoảng thời gian vui vẻ bên người tình của mình nhỉ?"

Kim Taehyung từ tốn nhấp trà, không gấp gáp trả lời ngay. "Nhu cầu bình thường thôi." Lúc nói ra câu này, sắc mặt anh chẳng có gì thay đổi, vẫn trầm ổn đến mức Jungkook giận run cả người.

"Hôm nay anh đến tìm Jungki làm gì?" Jungkook vào thẳng vấn đề, giọng nói lộ ra mấy phần tức giận.

"Cô ấy không nói với anh sao?"

"Jungki bảo rằng anh đến để yêu cầu cô ấy chuyển sang công ty anh làm."

Kim Taehyung khẽ nhếch môi, hoá ra Jungki không muốn tổn thương Jungkook thật, ngay cả chuyện anh đến tìm cô để làm gì cũng không nói cho hắn ta nghe. Kim Taehyung thắc mắc, anh có nên nói thẳng ra để Jungkook biết?

"Kim Taehyung." Jungkook lên tiếng. "Trả lời câu hỏi của tôi."

"Đúng là tôi đến tìm cô ấy vì muốn cô ấy chuyển đến công ty của tôi thật. Nhưng đó không phải là tất cả những gì tôi nói với cô ấy."

Jungkook nhíu mày.

"Lí do thật sự tôi đến tìm cô ấy là vì tôi muốn cô ấy chuyển sang biệt thự của tôi sống, và tôi không muốn cô ấy sống chung với anh nữa."

Nghe đến đây, Jungkook nhếch môi: "Anh nghĩ bản thân là trẻ con à, sao có thể đi yêu cầu một chuyện vớ vẩn và nực cười như thế? Anh nghĩ cô ấy sẽ chấp nhận sao?"

"Chấp nhận hay không thì chưa biết, nhưng điều kiện tôi đưa ra cho cô ấy là tôi sẽ cho cô ấy biết sự thật trong vụ án ba năm trước."

Nụ cười khẩy bên môi Jungkook biến mất, hắn ta nhắm trúng điều Jungki quan tâm rồi. Tuy ba năm nay cô vẫn luôn lạc quan với cuộc sống mới này, nhưng Jungkook biết, cô vẫn muốn điều tra lại vụ án ba năm trước, chỉ là mỗi khi được Jungkook yêu cầu sẽ tìm kiếm thông tin về vụ đó, cô đều một mực từ chối, bảo rằng rất phiền, không muốn nhắc lại vụ đó thêm lần nào nữa.

"Tất nhiên, điều tôi nói được sẽ làm được." Kim Taehyung nhìn Jungkook bằng ánh mắt tràn đầy tự tin, đến nỗi Jungkook nghĩ rằng Taehyung đã tìm ra thủ phạm thật sự rồi.

Đột nhiên, Jungkook thắc mắc một điều. Hắn ta muốn anh, người đàn ông duy nhất bên cạnh cô rời xa cô, còn chủ động liên lạc với Jungki để tìm ra sự thật của ba năm trước, những điều này nếu chỉ nhìn trên mặt vấn đề cũng đủ thấy không có lợi gì cho Taehyung, vậy mục đích thật sự của anh là gì?

Chẳng lẽ Kim Taehyung quan tâm đến Jungki?

"Kim Taehyung, tôi muốn hỏi anh." Jungkook đứng lên, nhìn thẳng vào mắt Taehyung, "Thật ra anh có ý đồ gì với Jungki?"

Kim Taehyung nhấp một ngụm trà, khói bay lên làm cho ánh mắt của anh trở nên mờ ảo, đôi môi mở hờ nói thật nhẹ: "Tôi cũng không biết."

Không biết là Kim Taehyung đã ngồi trong phòng bao lâu sau khi Jungkook ra về, trà đã nguội nhưng anh chẳng đi đâu cả, chỉ ngồi đó nhắm hờ đôi mắt, tay gác lên ghế sô pha, chiếc cà vạt đã bị vất lên bàn.

Jungki có ý nghĩa gì với anh?

Cô chưa từng ở bên anh lúc anh gặp khó khăn như Elle, nhưng cô luôn chiếm một vị trí nhất định trong lòng anh, dù anh chẳng biết đó là vị trí như thế nào.

Thật ra, năm xưa lúc Jungkook bảo lãnh Jungki ra tù cũng là do một tay Taehyung sắp xếp, một phần do anh không muốn cô bị oan vì chuyện của cá nhân mình, một phần do anh không muốn nhìn cô bị người khác chế giễu như vậy, mặc dù mọi rắc rối lúc đó là do anh mang đến cho cô.

Lần đó chẳng ai biết đến chuyện này vì anh hành động quá bí mật, đến ngay cả Jungkook cũng chẳng để ý có người đang giúp bản thân nên trong mắt Jungkook và Jungki, Kim Taehyung luôn đại diện, hoặc gắn liền với những sóng gió trong cuộc đời cô.

Theo như google thì về mặt pháp lí, chủ tịch công ty được coi là người có quyền hạn nhất vì đó là người sáng lập nên công ty hoặc là người có cổ phần lớn nhất, đây là trường hợp của JK vì anh đã sáng lập nên MIr nên được lên thẳng chức chủ tịch :D

Còn trường hợp của Taehyung thì anh chỉ được làm tổng giám đốc vì cha anh mới là người sáng lập công ty, nên cha anh là chủ tịch còn anh là tổng giám đốc. Nếu mấy chương trước tui dùng từ chủ tịch cho ông Tae thì xin mọi người bỏ qua nha.

Ban đầu mình định sẽ dùng cả từ chủ tịch cho cả Taehyung nhưng vì tính chính xác nên đã lên gg tra thử và ra kết quả này. Bởi mới nói, viết truyện cũng phải cần mấy cái kiến thức phổ thông nữa.

*Góc pr: mình mới đăng một truyện mới á, ai là fan của gintama hay okikagu gì á thì vô đọc fic mới của tui dùm nha mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip