Ta yêu nàng

Kokushibo chăm sóc khiến cho cơ thể ta có thêm một lớp da thịt hồng hào, đến chính ta cũng thích cái cảm giác sờ nắn cơ thể mình.

Có thời gian rảnh, Kokushibo đều ôm ta, để ta ngồi trong lòng hắn, như con gấu bông mặc hắn hết ôm lại cắn.

Mùa hạ đi qua, mùa mưa đến.

Hôm nay, ta được phép xuống núi.

Ngôi làng dưới chân núi hôm nay có lễ hội đèn trời, Kokushibo muốn dẫn ta ra ngoài cho khuấy khỏa.

Hắn còn đặc biệt giúp ta chuẩn bị, mặc lên người một bộ kimono bằng lụa thượng hạng, đến trâm cài đầu cũng bằng ngọc quý. Một loạt tân trang từ đầu đến cuối đều do chính tay Kokushibo làm. Trong gương đồng hiện lên hình ảnh nữ nhân mi thanh mục tú.

Ta đưa tay chạm lên gương mặt mình, nhiều năm chỉ sống cho gia đình, ta chưa từng bao giờ được phấn son gấm vóc như vậy giờ.

Kokushibo yêu thương hôn lên cánh môi ta.

- Hay thôi ở nhà, nàng thế này khiến ta muốn ôm nàng.

- Đã lâu lắm, em không được ra ngoài.

Nhìn bàn tay mình nằm trong tay Kokushibo, ta khẽ nắm lấy hai ngón tay hắn.

- Vậy đi một chút rồi về sớm nhé!

Gật đầu.

Kokushibo bế ta trên tay, chân như lướt gió mà xuống núi.

Khoảng thời gian ở bên cạnh hắn, đôi chân này như mất giá trị sử dụng, chỉ cần hắn ở nhà, đều trực tiếp bế ta đi làm tất cả mọi chuyện, từ trên giường cho đến nhà tắm, từ nhà tắm cho đền bàn ăn, thậm chí đến việc gỡ thức ăn cũng không do ta làm. Ta chính là bị Kokushibo chiều đến muốn bại liệt toàn thân.

Ngôi làng nhỏ phát sáng ánh đèn lung linh ấm áp, người người tấp nập, những ngọn đèn trời được trang trí từ đơn giản đến rực rỡ sắc màu. Còn bày bán cả kẹo đường, mứt trái cây.

Kokushibo chớp mắt nhìn cây kẹo đường bị ta cắn dở.

- Ngài ăn thử xem. Ngọt lắm đó!

Ta tít mắt, đã lâu lắm rồi mới có cảm giác vui như vậy.

Chỉ trách bản thân phải lớn lên quá sớm, để lỡ thật nhiều niềm vui giản dị của thế gian.

Kokushibo cúi người liếm đi chút đường còn dính trên cánh môi ta.

- Rất ngọt!

Đoạn hắn cười lên, những đôi mắt màu vàng mật ong đều híp lại thành hình trăng khuyết, khiến ta không khỏi mê mẩm.

- Nàng chọn đèn trời đi.

Kokushibo dắt tay ta đến một sạp hàng bán đèn trời.

Ta chọn một chiếc đèn được trang trí đơn giản.

- Nhiều họa tiết, ánh đèn sẽ không còn sáng đẹp nữa.

Ông chủ cửa hàng cười cười nói ta thực khóe, rồi chỉ vào chiếc đèn treo trên cao nhất, nói nó là loại giấy tốt, nhẹ, bay cao.

Kokushibo thấy ta vừa lòng với chiếc đèn, liền lập tức mua nó. Cơ mà khi nhìn thấy số tiền trả cho cái đèn, ta hận mình không thể nuốt lại lời đồng ý vào trong.

- Nàng không thích sao?

- Nó đắt quá!

Cầm chiếc đèn, ta sờ sờ chất liệu giấy lên ngoài, mịm tay chết đi được.

- Hoa tai của nàng.

Kokushibo chạm lên vành tai ta.

- Đủ cho một gia đình sống sung túc.

Nghe đến đây, lưỡi ta thụt cả vào bên trong. Có cần khủng khiếp đến mức này không, bảo sao trên đường nhiều người nhìn như vậy. Cứ tưởng vì dáng dấp ca lớn bức người của Kokushibo, hóa ra là vì đống trang sức trên người ta. Đột nhiên, ta cảm thấy không phải là ta đang đem trang sức mà bản thân mình là cái giá treo trang sức. Nghĩ đến đây, ta đột nhiện bước đi rón rén, sợ làm hỏng vạt áo kimono, chắc thứ này cũng đắt không kém đi.

Bầu trời đêm sáng bừng hàng trăm ngọn đèn với hình dáng kích thước khác nhau, đứng trên cầu, mặt hồ đen sóng sánh phía dưới như chứa đựng ánh sáng lấp lánh từng đợt.

- Em tò mò lắm.

- Tò mò cái gì?

Tay Kokushibo đặt trên eo ta, hơi dùng sức mà xoa nắn.

- Dáng vẻ của Ngài khi còn là con người.

Bàn tay khẽ dừng lại.

Khoảng lặng kéo dài giữa cả hai, xung quanh tiếng người nói, tiếng trẻ em cười đùa vui vẻ, huyên náo, chỉ có ta và Kokushibo im lặng, ta như có thể nghe được hơi thở đều đặn của Kokushibo.

- Ta yêu nàng.

Kokushibo đột nhiên ôm lấy ta.

Ngẩng mặt từ trong lòng hắn, chạm vào những đôi mắt màu mặt ong xinh đẹp, chúng hắp lên chút ánh sáng của đèn trời, linh linh như muôn vàn ngọn nến.

- Ở hình dạng nào, ta đều yêu nàng từ tận đáy lòng này.

Trái tim trong lồng ngực loạn nhịp.

Lời tỏ tình đến từ Quỷ.

Lời tỏ tình của một tình yêu kéo dài suốt mấy trăm năm, không chỉ có hi sinh mà cả chờ đợi, vừa kiên nhẫn, vừa bao dung, vừa dịu dàng lại mãnh liệt.

Tình cảm dành cho nàng như dòng suối nhỏ chảy trong lòng ta không quản tháng năm. Ta yêu nàng kiên định như núi, bất chấp như thiêu thân tìm vào ánh lửa hồng.

- Duy chỉ có mình nàng, khiến ta yêu chân thành đến bất lực.

Khi nụ hôn của Kokushibo tìm đến cánh môi ta, lưu luyến.

Xung quanh vang lên tiếng người náo loạn.

Bên tai là tiếng ai đó gọi ta, gọi đến thất thanh, gọi đến tuyệt vọng.

Ầm một tiếng, cây cầu bị đánh đổ.

Kokushibo ôm ta nhảy lên đất liền.

Nham trụ khuôn mặt nhăn thành một đoàn, tiếng gọi nấc nghẹn trong cổ họng.

- Cuối cùng cũng tìm thấy nàng...

Đôi tay Kokushibo ôm ta chặt thêm một vòng.

Nhưng một Nham trụ là đủ, tại sao những nam nhân kia cũng như vậy kéo đến đây?

- Nàng tránh đi.

Kokushibo đem ta đẩy ra sau lưng, kiếm cũng đã được rút ra.

- Chạy đến cuối làng, sẽ có kẻ đón nàng, đừng để bản thân bị thương.

Kokushibo không quay đầu, dặn dò ta.

- Đợi ta về bồi nàng ngủ.

Ánh mắt của những nam nhân kia khóa chặt lên cơ thể ta, từ đầu đến cuối chưa từng chuyển sang chỗ khác.

Bắp đùi ta run rẩy, cắn lấy môi dưới, cuối cùng chọn nghe theo Kokushibo. Quay người, cắm đầu bỏ chạy về phía cuối làng.

Gió đêm đem cơn giông lớn lấp đi bầu trời, thổi tung những ngọn đèn mới được thả lên, thổi đến cả tóc ta rối bời.

Cơn giông đến nhanh, kéo theo những hạt mưa đầu tiên rơi trên nền đất.

Cuối đường bóng hình nam nhân lấp ló.

Mái tóc vàng rực, dáng đứng thẳng tắp như cây tùng.

Chân ta hẫng một nhịp, quấn lấy nhau.

Lúc tưởng chừng như mặt úp xuống đất, thì Rengoku đỡ được ta.

- Theo ta về.

- Không...

- Thời gian không có nhiều! Nàng đừng có nháo!

Rengoku cúi người, đem ta vác lên vai.

Ta cào cấu lên tấm lưng rộng lớn của anh.

Nghĩ về những ngày tháng không chút vui vẻ, nghĩ về đoạn tình cảm choáng vánh chỉ mang lại đau thương và nghĩ về đứa con chưa thành hình của ta.

Không thể về.

Nếu như ta về đó, Kokushibo nhất định sẽ đuổi đến tận nơi, như vậy càng liên lụy đến nhiều người.

Bất chấp ta phản kháng, Rengoku chạy như bay, xuyên qua màn mưa xối xả.

Mưa lớn, rơi trên da thịt ta có chút đau rát, xối ướt y phục của cả hai.

Bụng ta ép lên vai anh đau nhức.

Nước mưa khiến cho vải dệt đều thấm dính vào cơ thể, lộ ra từng đường cơ tốt đẹp như gỗ lim.

Rengoku ôm ta chạy thực lâu, cũng không thấy mệt mỏi.

Ngôi làng và tòa lâu đài đều bị bỏ lại phía sau.

Kokushibo thế nào rồi? Mấy cái nam nhân kia liệu có sống sót không?

Mưa lớn thế này sẽ rửa trôi mùi hương của ta, Kokushibo sẽ không thể tìm theo.

Trong lòng đột nhiên chua xót.

Cảm thấy rằng bản thân chẳng khác nào một món đồ, bị người ta giật qua giật lại, vòng quanh một hồi lại quay về điểm ban đầu. Hệt như chịu đủ thật nhiều đau khổ, lần nữa lại đẩy về chỗ bắt đầu.

Chẳng khác nào ông trời đang nói với ta rằng, tấn bi kịch của của đời ta kéo dài suốt mấy trăm năm, như một vòng tròn luẩn quẩn không hồi kết, dai dẳng.

Khuôn mặt ta đều là nước, nước mưa hòa cùng nước mắt đọng lại cánh môi vừa ngọt vừa mặn.

Trước mắt đều là mưa bụi trong đêm đen mù mịt.

Sấm chớp bập bùng đánh lên từng đợt xé ngang bầu trời.

Ta gào lên một tiếng thất thanh.

Rengoku giật mình, siết lấy hông ta, bước chân càng nhanh hơn, lao vào khoảng không tối tăm trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip