33

Cái gai trong thịt, dao dầm trong tim.

Đó là câu nói miêu tả về nó đúng nhất mà Yuki công nhận.

Cô ấy không sai. Nó không sai.

Sai là thế giới này, là định mệnh đã an bày bọn nó.

"Suzuko." Cô ấy biết tên nó. Biết sự thật về nó. "Đáng lẽ ra cậu không nên tồn tại trong thế giới này. Cả tôi và cậu."

Nó không thể nhìn ra được niềm vui của cô ấy.

Nó không rõ vì sao cô ấy làm như thế.

Nó chỉ biết. Yuki muốn giết nó. Và cô ấy sắp làm được điều đó.

Yuki chưa bao giờ dám tin. Nó có thể thắng một người xuyên không đã đọc cốt truyện, cũng là người trọng sinh biết trước những hướng đi trong tương lai là cô ấy.

"Tôi mong cậu có thể thoát khỏi xiềng xích của cậu. Tôi mong tôi có thể giúp đỡ cậu. Tôi mong chúng ta có đời an yên."

Đó là những lời cuối cùng nó dành cho người có thể là đồng hương này.

"Đừng bỏ tôi--"

Lời nói đứt quãng, không thành câu hoàn chỉnh.

Bàn tay rơi xuống, không chạm được vào nó.

Yuki không muốn lắm. Nhưng cái chết lần này, cô ấy không nỡ từ chối.

Vì sao cô ấy phải lẩn quẩn?

Vì sao con cừu thế mạng lại ra đời?

Vì sao nó xuất hiện?

Lần đầu tiên nó ra tay sát hại một người. Nó không sợ hãi, không áy náy, không tội lỗi.

Trong tình huống, hoặc là nó, hoặc là Yuki. Cô ấy đẩy bọn nó vào thế cả hai cùng chết. Nhưng nó vẫn tìm ra đường sống cho chính mình.

Độc thấm vào người. Là thuốc độc cũng là nỗi cô độc thiếu nữ ấy đã truyền đến nó.

Nó có cảm giác, mình phải làm như thế. Để kết thúc một điều gì đó. Là như vậy.

Tanjirou lao ra, đẩy Genya tránh khỏi Sanemi, trước khi anh ta thật sự chọc mù đôi mắt em trai mình.

Họ cùng ngã nhào ngoài sân, cả cánh cửa bị phá hỏng nặng nề. Nó ôm ngang hông Phohg trụ, cố gắng khuyên can.

"Ngừng lại đi! Các anh sẽ bị phạt nếu ẩu đả đó!"

Nó tuyệt vọng ngăn Phong trụ lại. Nhưng anh ta đang phát bực lên vì hay chuyện Genya ăn thịt quỷ để chiến đấu. Làm gì có đủ trình mà nó cản được tên điên này.

"Đây là chuyện của tao. Mày tránh ra!"

Còn may mà Sanemi chưa sút bay nó. Vẫn còn chút xíu bình tĩnh nói chuyện được.

"Anh định làm gì vậy chứ?! Anh thật sự định giết Genya sao?!!"

"Em cắn rơm cắn cỏ lạy anh đấy anh hai! Đừng nói gì hết! Mau đưa Genya đi!"

Nó biết Sanemi không thích anh em bọn nó. Chưa bao giờ anh ta chấp nhận Nezuko. Cả cái sự vô tri của anh hai nó cũng khiến Sanemi chướng mắt. Nó cũng không tự tin đến mức nghĩ Phong trụ sẽ nể tình nó mà tha cho Tanjirou.

"Nói nghe dễ dàng nhỉ."

Gỡ tay nó ra, Phong trụ túm cổ áo nó lên, khiến hai chân nó không thể chạm đất, cổ thì bị siết nghẹn. Anh ta thẳng tay ném nó về núi xác người nằm la liệt ngoài sân.

Những cái xác vùng dậy, lập tức chạy đến hỗ trợ đỡ lấy nó.

"Khục!" Nó ho sặc sụa. Ứa nước mắt, tầm nhìn mông lung.

Vứt nó sang bên này, coi như Sanemi đã tha cho nó, anh ta chắc chắn đã chuẩn bị bón hành Tanjirou, nhưng nếu nó cứ cố chấp xen vào thì sẽ không có lần thứ hai nhẹ nhàng như vậy.

Nó biết Tanjirou làm đúng. Nhưng nhìn về góc độ khác, anh đây là đang xen vào chuyện gia đình người ta.

Đánh nhau với Sanemi, người bầm dập chỉ có mình anh, mà anh cũng bị cấp trên khiển trách vì gây náo loạn.

"Phải mà anh nghe lời em bình tĩnh chạy trốn trước, sau này quay lại chùm bao đánh thằng chả có phải tốt hơn không chứ!" Nó thay thuốc cho anh trong tức giận.

Mặt biến dạng luôn rồi.

May mắn đã cách ly hai người họ, sau này cũng sẽ không còn trường hợp tương tự. Nếu không nó đồng quy vu tận với Phong phủ luôn!

"Đừng giận. Xấu lắm." Nezuko xoa mặt nó.

"Dạ..."

Nó cũng đã gỡ mất mấy miếng gạch nóc phòng Sanemi rồi. Không ôm quá nhiều uất ức nữa.

"Gấp! Gấp! Quạ của Hà trụ và Phong trụ tới đòi mạng!"

"Ặc!"

Một chủ một quạ không một câu nói đã bay biến.

"???" Nezuko nghiêng đầu khó hiểu.

Hai anh chị cùng nhìn nhau, đều thấy sự thắc mắc ở đối phương.

"Con nhỏ khó ưa đó đâu rồi?!" Giọng the thé của Ginko cất lên. Nó mặt nặng mày nhẹ, đập cánh.

"Trên đầu mi á!" Quạ của Tanjirou còn ghim Ginko vì dám xem thường chủ của mình.

"Em ấy vừa biến mất. Cũng không biết là đi đâu." Anh không ngửi thấy mùi của nó nữa. Chắc là chạy xa lắm rồi.

"Ủa?" Ginko nhìn quanh.

Khi nãy có đụng mặt với quạ của Phong trụ, cả hai đều có cùng mục tiêu là nó. Sao bây giờ lại không thấy quạ đâu?

Nó biết thừa hai con quạ đó đến tìm mình để làm gì.

"Hà trụ có nấu món gì lạ lắm."

Nó khẳng định, hai từ lạ lắm trong miệng quạ đích đến sẽ là Điệp phủ.

"Phong trụ lộp mái nhà mới rồi."

Vậy thì anh ta đã biết trò này nó bày.

Không phải nói quá, chứ cả Sát Quỷ Đoàn không ai quậy ra mấy trò lạ đời như nó. Dùng đầu gối nghĩ Sanemi cũng biết là nó thôi.

Nó nghe thấy tiếng gió, thứ gì đó đang rơi xuống phía trên đỉnh đầu nó.

Bật nhảy cách vị trí cũ năm bước chân. Miếng ngói đập thẳng vào nền xi măng, vỡ tung.

Con quạ màu đen bay đi mất.

"Cái lùm mía!" Phong trụ muốn giết nó thật kìa!

Nó sâu kín cuốc bộ qua chỗ Nham trụ.

Xong nó quyết định quay xe.

...Hơi muộn màng.

"Chào mừng con đến miền đất hứa của ta."

"Địa ngục..." Nó nói không hết câu. Đã được ép buộc dẫn đi tham quan một vòng.

"Con thấy thế nào?"

"Nước chảy đá mòn. Thác nước này..." Dội xuống, đừng nói tóc trên đầu, người trôi như tóc luôn còn được.

"Không phù hợp sao?"

Nhìn Gyoumei buồn muốn khóc đến nơi. Nó mím môi, miễn cưỡng vỗ ngực.

"Rèn luyện ý chí!" Người có chí thì hói đầu cũng là bình thường đi...?

Nham trụ gật đầu, đưa nó đến xem bài rèn luyện tiếp theo.

"Ta đã hỏi Hà trụ, cậu ấy nói khi còn nhỏ, cậu ấy dễ dàng vác nhiều gỗ hơn thế. Vậy nên ta nghĩ mọi người có thể hoàn thành tốt giai đoạn này."

"Một cây làm chẳng nên non, ba thân cây gỗ chụm lại..." Đè dẹp lép như con tép luôn đó!!!

"Nó, khó lắm?"

"Tập luyện sức khỏe!" Hãy nghĩ đến cơ thể với những cơ bắp săn chắc!

Cõi lòng nó khẳng định đang vô cùng thân thiện hỏi thăm tình hình sức khỏe của Hà trụ.

"Cuối cùng, đẩy cục đá này đi một vòng thị trấn."

"..." Thật luôn?!

"Con thấy được không?"

"Không..."

"T^T"

"...có gì là không được!"

"Ta cũng thấy vậy!"

Tự nhiên nghĩ lại thì bài huấn luyện của Phong trụ cũng dễ thương.

"Đối với con, ta không yêu cầu khắc khe."

"Dạ?"

Gyoumei xoa đầu nó, "Mấy bài này con không cần phải luyện tập."

Nham trụ sẽ chuyển tầng địa ngục khác cho nó?

"Mỗi ngày con đều chạy một trăm vòng thị trấn là được."

Cái là được ấy nghe có vẻ nhẹ ha?!

Nhẹ đứt hơi đấy chứ đùa!

"Cùng với tảng đá này."

Chỉ bằng một phần tư cục đá phía trên. Nhưng bao nhiêu đấy cũng đủ để nó xỉu ngang rồi.

"Nam Mô A Di Đà Phật!" Đứa trẻ đáng thương! "Genya, mang bạn quăng xuống sông."

"Anh cứ tin ở em! Em chờ ngày này lâu rồi!" Genya chưa bao giờ nhiệt tình như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #kny