[Mục Tứ Thành x Bạch Lục] .
CP: 646
Warning OOC.
__________
Trong căn phòng rộng rãi, tối tăm. Rèm cửa tối màu che đi phần lớn ánh sáng chỉ để lại một ít vừa đủ để nhìn, tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên càng tăng thêm phần ngột ngạt cho căn phòng vốn đã quá đỗi u ám. Bạch Lục xử lý văn kiện, nhìn hiệu suất làm việc của các thành viên trong đội không khỏi suy tư.
Khoảng cách quá lớn.
Tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên như có lệ, cắt ngang suy nghĩ của gã, Bạch Lục ngước mắt, hơi mỉm cười: "Mừng cậu trở về, Mục Tứ Thành."
"Báo cáo lão đại, nhiệm vụ hoàn thành. " Tên thanh niên cao lớn ăn mặc trang phục rộng thùng thình, trên cổ còn đeo một cái tai nghe có hình con khỉ, hắn ngồi nghểnh ngảng trên sô pha chân gác lên bàn, uể oải than vãn.
"Rõ ràng anh biết nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa vẫn muốn tôi đi báo cáo. Phiền phức quá."
Bạch Lục cũng không giận, chỉ là ánh mắt nhìn Mục Tứ Thành mang theo vài phần toan tính, vốn là trước giờ gã cực kì bao dung tài sản của mình thế nên Mục Tứ Thành mới dám nhảy nhót trong vùng an toàn gã đặt ra, nhưng lúc chạm phải ánh mắt này Mục Tứ Thành vẫn không khỏi rùng mình. Cứ như trong vài ba giây đó cuộc đời của hắn đã có kết quả cuối cùng vậy, ớn lạnh sống lưng.
Bạch Lục bước lại chỗ Mục Tứ Thành, nụ cười trên môi dịu dàng đến giả tạo. Mục Tứ Thành âm thầm nuốt nước bọt, đặt hai chân xuống bàn, giọng nói như cố làm ra vẻ ngả ngớn: "Lão đại?"
Đôi mắt đỏ sẫm cụp xuống che giấu sự hoảng hốt. Bản năng làm Mục Tứ Thành tránh khỏi ánh mắt gã ta. Lão già này lại muốn làm gì đấy!?
Bạch Lục đã quá hiểu con hàng trước mặt, gã cong khoé miệng, dịu giọng: "Đừng lo lắng."
Gã đàn ông khom người, ngón tay Bạch Lục cách Mục Tứ Thành khoảng vài xen ti, lướt trên ghế sô pha như thể vuốt ve ai đó, Mục Tứ Thành cả người cứng còng, hơi thở của Bạch Lục đang dần xâm chiếm khoảng không gian chật hẹp của hắn.
"Tôi đang muốn thử cách tăng năng suất mới cho mấy món hàng của mình đây. Ví dụ như khen thưởng thứ gì đó để họ có hứng thú làm việc hơn chẳng hạn?"
Bạch Lục vừa nói vừa cười, chẳng để cho con khỉ nào đó hiểu rõ đã nắm lấy cằm hắn dứt khoát hôn xuống. Trong nháy mắt cả người Mục Tứ Thành choáng váng, hắn theo bản năng thay đổi kĩ năng, bàn tay chuyển thành móng khỉ chộp về phía Bạch Lục, Bạch Lục híp mắt, đôi môi rời khỏi Mục Tứ Thành, roi xương đen nhánh khoá chặt cổ tay hắn, gã trêu đùa: "Phản ứng mạnh mẽ quá Mục Tứ Thành, nhưng tôi hy vọng không có lần sau."
Môi Mục Tứ Thành mấp máy, hắn rủa thầm một tiếng. Vãi c*t thật, lão già này đột nhiên hôn hắn còn không cho hắn phản ứng mạnh, lão có còn là người không đấy!?
Đương nhiên cũng có thể là không phải thật, Bạch Lục xoa cánh môi xước nhẹ bởi răng nanh Mục Tứ Thành, ung dung đứng dậy rút trong túi áo một cái khăn tay, cẩn thận lau sach môi mình, ném vào thùng rác, xoa cằm mỉm cười: "Bởi vì có thể tôi sẽ thử vài lần nữa."
Mục Tứ Thành: "...."
"Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt, cậu có thể rời khỏi rồi." Phảng phất vừa rồi chỉ do Mục Tứ Thành ảo tưởng sức mạnh, Bạch Lục trở về chỗ ngồi, nhắc nhở.
Mục Tứ Thành tức đến thở hổn hển, nhìn Bạch Lục như thể người ngoài hành tinh. Vừa được cho phép là đã lao ra ngoài không chút do dự, chỉ số thông minh không đủ đương nhiên phải cầu chi viện!
____
"Anh nói lão già đó đột nhiên nhào tới hôn anh rồi bảo đấy là khen thưởng?" Lưu Giai Nghi nhìn con khỉ ngu xuẩn nằm dài trước mặt, trong đầu chậm rãi hiện ra dấu chấm hỏi.
"Gã tội gì đâu? Anh chắc chắn không phải mình ảo tưởng sức mạnh chứ?"
"Nhóc con nói gì đấy? Anh mày thế bao giờ?! Anh nói thật đấy, em xem xem hồ lô lão bán thứ gì ở trỏng?" Mục Tứ Thành bất mãn ném gối vào người Lưu Giai Nghi, tay chân ngứa ngáy nằm dày vò mớ chăn gối của em.
Lưu Giai Nghi hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại trầm trọng hẳn. Rõ ràng Bạch Lục đang muốn dùng tình cảm trói buộc Mục Tứ Thành.
Dĩ nhiên một tên bạc bẽo như Bạch Lục sẽ không chấp nhận người có tình cảm dư thừa. Nhưng nếu tài sản đó có tình cảm với gã thì khác, giống như Daniel hay Mộc Kha, hai kẻ đó tín ngưỡng Bạch Lục như một vị thần, như hai con chó điên cố chấp bảo vệ những thứ mà nó tưởng là nó có được, hèn mọn đến cùng cực, nhưng lợi ích mà Bạch Lục thu được từ hai kẻ này cũng vô cùng to lớn.
Vậy Mục Tứ Thành sẽ là mục tiêu tiếp theo của gã ư? Tim Lưu Giai Nghi đập thình thịch, em ghét một tương lai như thế; chắc chắn điêu tàn.
"Tôi thấy anh.." Lưu Giai Nghi ngừng lại, tiếng điện thoại vang lên cắt ngang giọng nói của em, giọng nói của Bạch Lục vang lên, mang ý cười như thường lệ.
[Giai Nghi, có nhiệm vụ cho em đây, đến ngay nhé.]
"...Tôi hiểu rồi." Cúp điện thoại xuống, mặt Lưu Giai Nghi đã tái nhợt.
Gã uy hiếp em.
Mục Tứ Thành như nhận ra gì đó, hắn vẫy tay: "Nhóc mau đi đi, lão già đó mà phạt thì phiền lắm."
Lưu Giai Nghi cắn răng, nhanh chóng căn dặn: "Lần này chắc tôi sẽ đi khá lâu, anh nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được có ý nghĩ khác với gã đấy!"
Mục Tứ Thành bật cười: "Lão già khú đế đó thì nghĩ gì được?"
Đó là lần cuối cả hai nói chuyện với nhau, Lưu Giai Nghi sau đó đã được Bạch Lục giao nhiệm vụ ở nước ngoài, đâu đó tầm hai - ba tháng. Ngoại trừ Bạch Lục không ai để ý, thời gian hoàn thành nhiệm vụ của Mục Tứ Thành càng lúc càng nhanh, cũng ngày càng hoàn mỹ.
Như vận mệnh được sắp đặt sẵn.
Ban đầu Mục Tứ Thành phản ứng vẫn còn rất mạnh mẽ, nhưng con người là thế, thích ứng cực kì nhanh. Dần dần hắn thấy nó rất bình thường, không ngăn cản cũng không chủ động, nhưng đồng thời cảm giác dục vọng dần được lấp đầy làm hắn thoả mãn.
_
Bạch Lục tắt điện thoại, mỉm cười nhìn lên trần, chàng thanh niên đang dùng đuôi quấn lấy thanh lan can, trên tay ôm một cái hộp nhỏ. Mục Tứ Thành mượn lực nhảy xuống ném hộp đừng vào tay Bạch Lục: " Nhiệm vụ hoàn thành."
Nụ cười trên môi Bạch Lục càng thêm tươi sáng, trong hai tháng này giá trị của Mục Tứ Thành trong mắt Bạch Lục tăng lên đáng kể, gã dịu dàng nhìn tên đạo tặc ranh mãnh, giọng nói ôn hoà khó tả:"Cảm ơn cậu, Mục Tứ Thành. Nhiệm vụ hoàn thành rất tốt."
Mục Tứ Thành ngáp một cái, có chút đắc ý: "Dĩ nhiên, toàn bọn tôm tép."
Lúc nói chuyện Mục Tứ Thành đã nhảy từ tầng hai xuống bước về phía Bạch Lục, hắn khom lưng, vô thức chạm vào đôi môi đang mỉm cười của Bạch Lục tìm kiếm phần thưởng. Trong nháy mắt Mục Tứ Thành sững sờ, hắn vội vàng ngước lên nhìn Bạch Lục. Bạch Lục nhướn một bên mày, hài hước nhìn hắn.
"..." Đm!! Hôn nhiều riết quen!!
Mục Tứ Thành như bị sét đánh, giật bắn người lùi về phía sau. Cả người đỏ như con tôm luộc, hắn che miệng, đôi mắt láo liên, lắp bắp: "Báo cáo xong rồi, tôi về đây!"
"Mục Tứ Thành." Bạch Lục bước lên trước một bước, bàn tay mơn trớn vành tai đỏ hồng của hắn, Mục Tứ Thành nhìn thấy ánh mắt nhàn nhạt cùng nụ cười vừa ý của gã, Bạch Lục nhẹ giọng: "Trong mắt tôi cậu có đặc quyền, Mục Tứ Thành. Làm tốt đương nhiên phải có phần thưởng."
Bạch Lục rướn người áp môi mình lên môi Mục Tứ Thành. Gã trước giờ vẫn hôn một cách nhợt nhạt như thế, hơi thở Mục Tứ Thành hơi dồn dập, Bạch Lục cong môi, đột nhiên liếm môi hắn. Mục Tứ Thành chỉ cảm thấy đầu óc bỗng nhiên trống rỗng. Lúc tỉnh táo lại hắn đã áp sát Bạch Lục vào tường, một tay nắm lấy cổ tay gã, tay còn lại bấu víu chiếc eo thanh mảnh, lớp áo sơ mi vén lên một chút, nửa bàn tay Mục Tứ Thành đã kề sát làn da mát lạnh của Bạch Lục.
Bạch Lục khép hờ mi mắt, ôn hoà nhìn Mục Tứ Thành, gã đàn ông lịch thiệp như thể ở yến tiệc xa hoa dù đang trong tư thế bất nhã. Trong ánh mắt hời hợt của quốc vương, tên trộm thấy mình héo tàn như đám nông dân trong vườn hồng Càn Diệp, và hắn cũng lựa chọn như bọn họ.
Biết rõ sẽ úa tàn vẫn không rời bỏ đoá hoa quỷ quyệt kia, Mục Tứ Thành thở hổn hển, lông mi ướt sũng vì nước mắt, nhìn đôi môi sưng đỏ của Bạch Lục hắn cuối cùng hôn lên một lần nữa.
Nụ hôn kéo dài gần ba phút, môi Mục Tứ Thành tê cả lên. Thế mà hắn vẫn nghiêm túc nhìn Bạch Lục lại định dùng khăn lau miệng, gắt gỏng: "Không được lau! Bạch Lục anh dám chê tôi à?!"
Bạch Lục nhìn Mục Tứ Thành, suy nghĩ khoảng ba giây rồi cất cái khăn vào túi: "Được."
So với nước bọt trên môi, Mục Tứ Thành vẫn nhỉnh hơn một chút.
Mục Tứ Thành thở phào nhẹ nhóm, nhìn Bạch Lục rời khỏi, khoé môi nhịn không được cong lên, rồi tắt ngóm.
Lưu Giai Nghi đứng đó sắc mặt u ám, trên tay còn cầm ba ống nghiệm tím đen.
Vãi!!! C-cứu mạng!!!!!
_____
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip