⚰️2. Cửa Sắt Và Chìa Khóa

Hừng đông ló dạng, cảm giác kinh hoàng hôm qua cũng theo đó vơi bớt.

Lâm Thu Thạch từ tầng hai đang muốn xuống phòng khách tầng một, bỗng nghe thấy trên lầu ba phát ra tiếng động sột soạt vô cùng ồn ào như đang bàn tán về điều gì đó. Ban đầu anh không tính đến xem, sau đó nghe tiếng con gái hét lên.

Tiếng gào thảm thiết bi thương, cơ hồ đã xảy ra chuyện gì rất thê thảm.
Lâm Thu Thạch có hơi do dự nhưng cuối cùng cũng quyết định đi lên tầng ba xem thử tình hình.

Ngôi nhà này được làm từ gỗ, chiếc cầu thang gỗ đang đi này có phần cũ kĩ, khi đi phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, có chỗ còn rung rung như sắp không chịu nổi trọng lượng của người đang đi.

Lâm Thu Thạch đã lên tới tầng ba, thấy có vài người đang đứng ở hành lang. Nhưng thứ lôi kéo sự chú ý của anh không phải là nhóm người bọn họ mà là mùi máu tanh nồng nặc trong không khí.

Mùi máu tươi gay gắt xộc thẳng lên mũi khiến người ta không chịu được. Anh di chuyển bước chân, cẩn thận đi đến đằng sau họ.

"Tôi biết ngay mà!" Hùng Tất trầm giọng mở miệng nói với nhóm người đó "Hôm qua quả nhiên đã xảy ra chuyện..."

Tiểu Kha cũng đang thảo luận, cô nói: "Em cũng cảm thấy....Cứ nghĩ là.... "

Nói tới đây cô thấy bóng dáng Lâm Thu Thạch liền quay người "Thôi đi. "

Lâm Thu Thạch nghĩ thầm lời nói này của cô có ý tứ gì? Cứ nghĩ là ai, là tôi và Nguyễn Bạch Khiết chắc? Anh ngước mắt nhìn cánh cửa sau lưng Tiểu Kha.

Cửa khép hờ, trên sàn nhà chảy đầy máu tươi, bởi vì thời tiết quá lạnh nên đã bị đông cứng lại. Nhưng vẫn có thể thấy lượng máu ấy vô cùng lớn.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Có người chết rồi." Hùng Tất trả lời một cách bình thản.

Lâm Thu Thạch: ".....Có người chết rồi sao?"

Nếu là ngày hôm qua mới đến anh sẽ không thể nào tưởng tượng nổi, mấy người này tại sao lại có thể thốt lên những lời nói ấy một cách bình thường như cân đường hộp sữa.

Nhưng bởi đã được tận hưởng "trải nghiệm tuyệt vời" đêm qua, anh nhận thức được rằng, nơi này không phải là nơi có thể dùng kiến thức thông thường để lý giải.

"Ừ" Hùng Tất nói.

Lâm Thu Thạch thay đổi góc độ nhìn về phía bên trong cánh cửa. Không nhìn thì thôi, đã nhìn thì không tự chủ hít một hơi lạnh. Trong phòng khắp nơi đều đọng lại dấu vết máu tươi, hai thi thể hỗn độn nằm vật vã trên sàn nhà, máu thịt nhầy nhụa sớm đã không nhìn ra hình dáng con người. Nói thẳng là đã bị lột hết da. Máu chảy từ hai xác chết dẫn ra tận bên ngoài, từ sàn nhà tới vách tường, cả tầng ba gần như không còn chỗ nào sạch sẽ.

Lâm Thu Thạch đã thủ sẵn tâm lý nhưng vẫn bị cảnh tưởng này làm cho kinh tởm tới mức muốn nôn mửa. Anh bịt miệng quay sang nơi khác, Tiểu Kha bèn thông cảm nói.

"Bên cạnh có nhà vệ sinh."

Lâm Thu Thạch vọt vào nhà vệ sinh ói tới mật xanh. Chờ anh nôn mửa xong xuôi, Tiểu Kha còn nói.

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không ói đâu."

Lâm Thu Thạch: "Hả?"

Tiểu Kha nhàn nhạt nói "Anh và Nguyễn Bạch Khiết là người mới có tố chất nhất rồi đó. Các người mới khác khi vào cánh cửa đầu tiên đều có biểu hiện đều kém cỏi, chỉ số sống còn chỉ có 20%."

Lâm Thu Thạch: "....."

Tiểu Kha nói: "Đi, xuống ăn sáng thôi."

Lâm Thu Thạch: "Vậy mặc kệ hai cái xác kia à?"

Tiểu Kha nhìn anh với ánh mắt kỳ quái: "Thế anh định sẽ làm gì với nó?"

Lâm Thu Thạch cạn lời. Anh đang định xuống lầu đột nhiên nhớ ra gì đó. "Khoan đã, lúc nãy ở tầng hai tôi có nghe tiếng con gái khóc..."

Anh nhìn quanh tứ phía của tầng ba, ngoài Tiểu Kha là con gái ở đây thì đâu còn ai nữa. Trông khí thế của cô vô cùng bình tĩnh, sao mà giống kiểu vừa gào khóc thảm thiết như ban nãy.

"Tiếng con gái đang khóc?" Tiểu Kha nói "Chúng tôi không nghe thấy, có lẽ do anh lầm rồi."

Lâm Thu Thạch nghĩ ngợi: "Vậy sao..."

-----

Đồ ăn sáng ở tầng một đã được chuẩn bị tươm tất, thức ăn nóng hổi bày biện sẵn trên bàn. Nghe nói người nấu cơm là dân làng, nhìn họ y hệt người bình thường không điểm gì dị dạng.
Lâm Thu Thạch ăn sáng xong mượn họ vài món quần áo dày, tiện thể hỏi thăm thêm một số chuyện trong làng.

Dân làng thực ra cũng chẳng được mấy thông tin hữu ích "Trong làng chúng tôi làm gì có chuyện được chứ, mùa đông năm nào cũng có khách du lịch đến đây."

Lâm Thu Thạch: "Ồ, thế thì đồ dùng sinh hoạt hằng ngày mọi người xoay sở bằng cách nào?"

Người trong làng nói: "Đi xuống núi mua, mặc dù đường núi rất khó đi, nhưng cũng không phải không có cách. Nhưng mà nếu có một chút tuyết rơi đường xuống núi sẽ bị lấp kín, cả mùa đông chỉ có thể ở đây không đi ra ngoài được nữa."

Lâm Thu Thạch nghĩ ngợi bâng quơ thốt ra: "Trong thôn các người đều xây giếng giữa sân à?"

Không biết có phải ảo giác hay không, Lâm Thu Thạch vừa nhắc đến chữ "giếng" dân làng lập tức trở nên đơ cứng, sau đó không cấp thêm bất kỳ tin tức nào nữa, chỉ gật gật đầu nói đúng, sau đó quay người lãng đi chỗ khác.

Lâm Thu Thạch trầm ngâm một hồi, không nghĩ ra manh mối gì, bèn quay về đem quần áo đưa Nguyễn Bạch Khiết rồi tính sau.

Khi anh vào phòng, Nguyễn Bạch Khiết đang nằm chơi điện thoại. Thấy anh đi vào, cô hừ một tiếng "Anh về trễ quá nha."

Lâm Thu Thạch đặt quần áo mới mượn lên giường, nói: "Dậy đi, tầng một có đồ ăn sáng."

Nguyễn Bạch Khiết ừ một tiếng.

"Tôi đi ra ngoài chờ cô."

"Đợi đã." Nguyễn Bạch Khiết đột nhiên gọi lại "Trên đầu anh dính gì kìa?"

"Hả?" Lâm Thu Thạch không hiểu cô nói gì.

Nguyễn Bạch Khiết vẫy tay gọi anh lại gần.

"Toàn là màu đỏ" Nguyễn Bạch Khiết giơ tay sờ lên đầu Lâm Thu Thạch, lúc sau lấy tay xuống ngửa lòng bàn tay đưa anh xem "Đây là gì vậy?"

Lâm Thu Thạch nhìn vào bàn tay Nguyễn Bạch Khiết cảm thấy bất ổn, vì trong bàn tay Nguyễn Bạch Khiết là thứ giống y hệt máu khô.

"Tôi đi xem thử" Lâm Thu Thạch lập tức chạy vào nhà vệ sinh, quả nhiên như lời Nguyễn Bạch Khiết nói, anh nhìn thấy trên đỉnh đầu mình toàn là vụn máu khô, những cái vụn nhỏ này màu đỏ thẫm, bị che kĩ trong tóc, nếu không tinh mắt sẽ không nhận ra, cũng không biết dính vào đầu tóc từ lúc nào.

"Mẹ bà!" Lâm thu Thạch thấp giọng chửi, dùng khăn lông lau tóc. Không lau còn đỡ, càng lau càng thấy ghê, trên khăn gần như nhuộm đỏ mà tóc anh vẫn chưa lau sạch.

Nguyễn Bạch Khiết thay đồ xong đi tới xem cùng, rất không lịch sự mà nói: "May mà cái thứ này không phải là màu xanh lá đấy."

( Nhỏ Bạch Khiết đang joke. Màu xanh lá trên đầu ở bên Trung có nghĩa là bị cắm sừng )

Lâm Thu Thạch: "Cô nhìn thấy máu màu xanh lá rồi à?"

Nguyễn Bạch Khiết: "Đây là máu hả?"

Lâm Thu Thạch thở dài, đem sự việc ở tầng ba tóm tắt lại cho cô hiểu. Lúc anh nói đến có người chết, Nguyễn Bạch Khiết lại yếu đuối khóc lên, nói: "Anh Lâm ơi tôi sợ quá! Có lẽ nào người chết tiếp theo sẽ là hai ta?"

Dù sao vẫn là một cô gái xinh đẹp, khóc thảm thiết như vậy cũng không ai đành lòng quở trách.

Lâm Thu Thạch lại gần an ủi cô, Nguyễn Bạch Khiết chuẩn bị tựa đầu vào vai anh đột nhiên nói ra một câu "Anh Lâm à anh cao bao nhiêu?"

Lâm Thu Thạch: "Một mét tám...."

"Ừm." Nguyễn Bạch khiết nói: "Còn thấp hơn tôi."

Lâm Thu Thạch: "......" Oan ức cho cô quá nhỉ.

Lâm Thu Thạch một bên cúi đầu rửa sạch tóc, một bên tự hỏi đống máu khô này từ đâu mà đến. Để rồi trong đầu anh nảy ra ý tưởng thật kinh khủng khiếp, không phải nó từ trần nhà trên tầng ba rơi xuống chứ?

"Tôi muốn đi lên xem tầng ba." Lâm Thu Thạch nói, "Cô xuống tầng ăn sáng đi."

"Đi một mình sao?" Nguyễn Bạch Khiết nói, "Cùng nhau đi đi."

"Cô không sợ à?" Lâm Thu Thạch hoài nghi nhìn Nguyễn Bạch Khiết mới vừa khóc như mưa rơi tưới cây.

"Không phải có anh đi cùng sao?" Nguyễn Bạch Khiết vén tóc ra sau tai, cười rất dịu dàng "Có anh bên cạnh, tôi còn sợ gì nữa."

Lâm Thu Thạch nghĩ cũng phải, suy cho cùng tối hôm qua tôi thấy cô chạy còn nhanh hơn cả tôi.

Vậy là hai người qua hành lang đi lên tầng ba.

Máu dưới sàn vẫn lênh láng, vẫn là hai thi thể không ai thu dọn, nhưng lần này Lâm Thu Thạch chú ý đến trần nhà. Anh ngẩng đầu lên, đúng là trên trần nhà cũng có vết máu, chỉ là dấu vết này khiến người ta khó chịu vô cùng. Nhìn qua giống như thứ gì đó dính lên trần, chầm chậm bò qua. Chắc được một thời gian rồi nên vết máu trên đó cũng bị đông lại, nhưng nhìn kĩ vẫn có thể thấy giọt máu từ trên chảy xuống sàn.

Lâm Thu Thạch nhìn mà ê ẩm cả đầu. Anh không dám tưởng tượng lúc anh mới lên tầng ba, thứ bám trên trần nhà là cái gì...... hơn nữa từ đầu đến cuối bọn họ không hề phát hiện ra.

Nguyễn Bạch Khiết ngẩng đầu lên nhìn lên đó thật lâu.

Lâm Thu Thạch hỏi cô nhìn thấy gì rồi.

"Nhìn thấy trần nhà." Nguyễn Bạch Khiết nói "Không thì nhìn thấy gì? Chẳng lẽ thấy trời sao và mơ ước hả?"

Lâm Thu Thạch: "......"

Coi bộ lá gan của cô cũng không nhỏ, xem hết trần nhà đến đi gần hai thi thể máu me không rõ hình người ngắm nghía. Cả quá trình không hề có biểu hiện gì khó chịu, thậm chí còn có chút thú vị.

Mãi đến lúc Lâm Thu Thạch nghi ngờ nhìn cô một cái "Cô không sợ à?" Cô mới như chợt nhớ ra, phối hợp mà bắt đầu hu hu hu.

Lâm Thu Thạch: "......Đừng hu hu hu nữa, cô có ăn sáng không hả?"

"Ăn ăn ăn." Nguyễn Bạch Khiết, "Tôi cũng đói bụng."

Hai người vừa xuống lầu, thấy mọi người đã ăn sáng xong, hình như đang đợi hai người họ.

"Hai người đi đâu vậy?" Hùng Tất nói, "Bọn tôi đang đợi đó."

Nguyễn Bạch Khiết đối mặt với ánh mắt của mọi người, không hề có chút gì gọi là căng thẳng nhẹ nhàng kéo ghế ngồi xuống nhấc bát cơm bắt đầu ăn sáng.

Lâm Thu Thạch mặt không dày như Nguyễn Bạch Khiết, nói ra chuyện trên đầu có máu khô, và dấu vết kỳ quái trên trần nhà tầng ba cho họ.

Mọi người nghe xong sắc mặt ai nấy cũng không được tốt lắm, còn theo phản xạ nhìn lên trần nhà trên đầu.

Bọn họ đang thảo luận cái chết của hai người hôm qua và dấu vết kỳ quái, thì ngoài cửa có một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi bước vào. Người đàn ông mặc áo khoác bông màu xanh quân đội, tay cầm đèn dầu, chậm chạp đi vào phòng khách.

"Xin chào." Người đó mở miệng nói, "Tôi là trưởng làng của ngôi làng này, các cô cậu đây chắc đều là người mà tôi mời đến hỗ trợ chứ nhỉ?"

Ông ta vừa mở miệng, cả phòng đều im lặng.

"Trời trở lạnh rồi, làng chúng tôi muốn làm một cỗ quan tài cho năm mới." Người đàn ông dùng âm thanh khàn khàn nói, "Mong mọi người hỗ trợ thợ mộc."

Không ai trả lời trưởng làng, ông ta dường như cũng không hy vọng nghe được đáp án gì từ bọn họ.

Ông ta nói xong, ho khan vài tiếng, rồi cầm cái đèn dầu đang không ngừng lay động đi ra ngoài cửa. Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi nhưng gió vẫn cứ thổi. Gió thổi đập vào cửa và các cành cây vù vù, nghe qua như tiếng người đang gào thét.

"Bắt đầu rồi." Hùng Tất nhẹ giọng nói.

Anh ta vừa nói xong, ngoài phòng liền có cơn gió to thổi ập vào, cánh cửa gỗ đang khép hờ bỗng nhiên đập thật mạnh vào vách tường - răng rắc một tiếng, nát thành mấy mảnh.

Mọi người trong phòng yên tĩnh một khắc, cuối cùng Hùng Tất mở lời "Nên đi làm quan tài rồi."

"Tại sao lại như vậy.... Tại sao lại như vậy !!" Trong phòng bỗng có tiếng gào khóc, Lâm Thu Thạch quay đầu nhìn, thấy trong đoàn là một người đàn ông đang mất khống chế cảm xúc "Sao lại có thể là thế giới có độ khó cao thế này-- Chúng ta làm sao sống sót, ai sẽ làm quan tài? Chúng ta sẽ chết... Chúng ta sẽ chết ở đây mất --!!!"

Hùng Tất có vẻ đã quen với cảnh này, tỏ ra không bị lay chuyển.

Người đàn ông sắp phát điên kia gào lên, nắm lấy đồ trên bàn quăng hết xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem "Vừa vào tổng cộng mười ba người, ngày đầu tiên đã tạch mất hai......độ khó đến mức này, tôi trước đây còn chưa gặp qua!!"

"Được rồi!" Hùng Tất mất kiên nhẫn nói, "Cậu khóc thì không phải chết à? Náo loạn cái gì, cậu tưởng mình là lính mới à, người ta còn có tố chất cao hơn cậu kìa!"

Câu này vừa nói xong, Lâm Thu Thạch không hiểu sao bị người đàn ông kia hung tợn trừng mắt một cái, anh thầm nghĩ, hóa ra tố chất tâm lý tốt cũng là cái tội sao.

Nhưng cũng không thể trách hắn ta phát điên được, đến một thế giới khác ở một không gian khác, đủ loại chết chóc kinh dị, tất nhiên sẽ làm người ta không giữ được bình tĩnh.

"Trước tiên chúng ta nên thảo luận một chút nên làm gì tiếp theo." Hùng Tất nói, "Trưởng làng nói muốn làm quan tài, vậy thì quan tài chính là chìa khóa."

Lâm Thu Thạch hỏi: "Xin lỗi tôi không hiểu, chìa khóa là cái gì?"

Hùng Tất nhìn anh rồi nói: "Là thứ mở ra cánh cửa, sau khi chúng ta đến nơi này phải tìm người cung cấp manh mối, tìm ra chìa khóa, sau đó tìm thêm một cánh cửa sắt là có thể thoát khỏi nơi này."

Lâm Thu Thạch nói: "Có giới hạn thời gian không?"

Hùng Tất cười nhạt: "Tất nhiên là trước khi chúng ta chết hết."

Hóa ra là thế, Lâm Thu Thạch có chút yên tâm, ít nhất cũng có cách thoát khỏi nơi này, anh thật ra sợ nhất là nỗi sợ hãi không thể giải thích. Trốn không được thoát không ra, bất kể làm đủ cách cũng chỉ tốn công vô ích.

"Manh mối là quan tài." Hùng Tất nhìn ra thời tiết bên ngoài, "Chúng ta trước tiên phải đi tìm người thợ mộc hỏi chút tình hình."

"Được." Tiểu Kha nói, "Em đi cùng anh."

Lâm Thu Thạch giơ tay "Tôi cũng muốn đi."

Hùng Tất gật đầu: "Được." Bất giác anh ta đã trở thành người lãnh đạo của đoàn đội. Anh ta phân phó, "Mấy người ở nhà kiểm tra, xem thử có manh mối nào dùng được không."

Lúc này Nguyễn Bạch Khiết tiến lên phía trước, kéo nhẹ tay áo Lâm Thu Thạch, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ, tôi muốn đi cùng anh."

Mặc dù cô gái này vóc dáng quá cao, hoàn toàn không có cảm giác chim nhỏ nép vào người nhưng lại rất xinh đẹp, không biết sao lại khiến người ta có chút thương hoa tiếc ngọc.

Lâm Thu Thạch gật đầu: "Cũng được, nhưng tôi không dám đảm bảo cho sự an toàn của cô đâu."

Nguyễn Bạch Khiết cười, nói: "Không sao cả." Cô vén tóc mai ra sau tai, "Đi cùng anh tôi cảm thấy rất yên tâm rồi."

Lâm Thu Thạch nghĩ cô gái này đúng là biết cách tán tỉnh.

Thế là bốn người nhân lúc trời còn sớm tranh thủ ra ngoài.

Trên đường đi Lâm Thu Thạch hỏi Hùng Tất về thế giới này, được biết ma quỷ ở đây bình thường sẽ không giết người bừa bãi. Nhưng cũng có ngoại lệ, ví dụ gặp phải thế giới mức độ khó cao, quỷ quái sẽ không kiêng kị gì, muốn giết ai thì giết. Gặp phải trường hợp này sẽ đúng là thập tử nhất sinh.

"Ý nghĩa tồn tại của thế giới này là gì?" Lâm Thu Thạch hỏi vấn đề anh tò mò nhất.

Hùng Tất nghe xong nhìn anh thật lâu rồi nói: "Đợi đến khi nào cậu sống sót rời khỏi đây, cậu sẽ hiểu."

Lâm Thu Thạch: "Ồ."

Họ được biết địa chỉ nhà của thợ mộc thông qua dân làng. Tuyết rơi làm đường trở nên rất khó đi, đến nơi cũng phải mất một tiếng đồng hồ.

Lâm Thu Thạch nhân tiện quan sát tình hình ngôi làng.

Ngôi làng này không lớn, xung quanh bao phủ cây cối rậm rạp, bình thường còn đỡ, nhưng đến khi tuyết rơi, con đường rời khỏi làng cơ bản sẽ biến mất. Dân làng cũng không nhiều, thỉnh thoảng có thể thấy hai ba người trên đường đi. Theo lý mà nói, khách ngoại lai đến làng là việc rất đặc biệt, nhưng xem thần sắc bọn họ thì có vẻ như sự xuất hiện của bọn Lâm Thu Thạch không làm họ ngạc nhiên chút nào.

Nhà người thợ mộc ở phía đông ngôi làng, từ bên ngoài có thể thấy ánh sáng le lói của đèn dầu trong nhà.

Hùng Tất gõ cửa. Sau cánh cửa mở ra, người xuất hiện là một ông lão nhỏ con. Ông ta tầm sáu bảy mươi tuổi, tóc lưa thưa, trên người mặc chiếc áo bông màu xám cũ nát, nếp nhăn chồng chất, tròng mắt đục ngầu lờ đờ.

Ông lão nói: "Mấy người có chuyện gì không?"

"Bên ngoài lạnh quá, có thể cho chúng tôi vào rồi nói được không?" Hùng Tất hỏi.

Ông lão không trả lời nhưng vẫn nghiêng người qua nhường lối cho bọn họ.

Bốn người bên ngoài cửa nối đuôi nhau mà vào.

Gian phòng không to lắm, đồ đạc lộn xộn. Lâm Thu Thạch quan sát xung quanh, chú ý đến cửa sổ bị thủng một lỗ được người ta dùng miếng gỗ đóng vào chắn gió.

"Ông lão à! Chúng tôi được trưởng làng mời đến giúp làm quan tài." Hùng Tất nói, "Nhưng chúng tôi đối với thứ này không am hiểu cho lắm. Nghe nói ông là thợ mộc có tiếng trong làng, không biết ông có thể chỉ dạy cho chúng tôi một chút được không?"

Ông lão lạnh lùng nhìn Hùng Tất, nói: "Muốn làm quan tài, đầu tiên phải chặt cây, chặt cây xong chuyển gỗ tới đây, sau đó vào miếu vái lạy là có thể bắt đầu làm."

Hùng Tất nắm được trọng điểm: "Vào miếu vái lạy?"

Ông lão gật đầu: "Cạnh làng có một ngôi miếu cũ. Ở nơi đây, làm quan tài là việc tốn âm đức, phải đi vái lạy, phải đi vái lạy."

Ông ta lặp lại câu phải đi vái lạy nhiều lần, làm người ta có cảm giác khó chịu.

"Vái xong rồi sao nữa?" Hùng Tất hỏi.

Ông ta không trả lời.

Hùng Tất nói: "Ông lão?"

Ông ta vẫn không trả lời.

Hùng Tất gặng hỏi mãi, ông lão cười cười, nụ cười của ông ta dưới ánh sáng của ngọn đèn trở nên dữ tợn. Lão hạ thấp giọng, nói: "Đợi các người còn sống, đến lúc đó hẵng đến hỏi lại ta."

Mặt Hùng Tất xanh mét như tàu lá chuối.

Nguyễn Bạch Khiết không khách khí nói: "Ông đừng nói như vậy mà. Thời tiết hôm nay lạnh thế này, đến lúc chúng tôi làm xong ông chết trước rồi thì sao?"

Ông lão cười lạnh: "Mạng ta cứng lắm."

Nguyễn Bạch Khiết: "Xem ra ông chỉ còn cái mạng có thể cứng được thôi nhỉ?"

Ông lão: "......"

Những người khác: "......"

Lâm Thu Thạch nghĩ sao cô có thể ăn nói lưu manh thuần thục như vậy, gây hấn với NPC thật sự không sao chứ? Người bình thường rơi vào hoàn cảnh kinh khủng thế này ai dám cãi, nhưng nhìn Nguyễn Bạch Khiết mắt trợn trắng vậy chắc không có chuyện gì xảy ra đâu.

"Được rồi được rồi." Lâm Thu Thạch nói "Ông ấy không muốn nói thì đừng ép..."

Nguyễn Bạch Khiết nói: "Sao lại không? Chúng ta chết trước không nói, nhưng ông ta chết trước tính sao đây." Cô nàng này vừa nói vừa xắn tay áo lên, mắt liếc khắp phòng, cuối cùng dừng mắt tại một cây gỗ to như bắp tay.

Lâm Thu Thạch thầm chửi trong lòng đậu mẹ, cô tính đánh lão thật à. Đây con mẹ nó chính là thế giới kinh dị đó, người chơi đánh NPC không có vấn đề gì chứ?

Ai mà biết Nguyễn Bạch Khiết còn chưa kịp cầm cây gậy, ông già đã chịu thua, tức muốn hộc máu nói: "Vái xong đi lấp một cái giếng, quan tài sẽ làm xong!"

Nguyễn Bạch Khiết: "Hu hu hu, Thu Thạch, ông ta lườm tôi ~"

Lâm Thu Thạch: "......" Hồi nãy cô còn đáng sợ hơn ông ta nhiều.

Hùng Tất không nghĩ đến còn có thể làm như vậy, Tiểu Kha cũng đơ ra một lúc. Họ đến thế giới này đối với ai cũng lịch sự khép nép sợ đắc tội với người ta, ai biết được Nguyễn Bạch Khiết lại chơi không giống người thường. Đã thế biết được đáp án dễ dàng như vậy, mặc dù đáp án này cũng không biết hoàn toàn đúng hay không.

Sau khi họ ra khỏi nhà thợ mộc, Hùng Tất tâm tình phức tạp mà hỏi Nguyễn Bạch Khiết tên gì.

Nguyễn Bạch Khiết ủy khuất, nói tôi họ Nguyễn, Nguyễn Bạch Khiết, anh kêu tôi là Khiết Khiết* được rồi.

Hùng Tất định gọi cô là Khiết Khiết, nhưng cảm giác có gì đó không ổn, cuối cùng giống Lâm Thu Thạch gọi cô là Bạch Khiết.

洁洁 (jiéjié) có đồng âm 姐姐 (jiě jie) tỷ tỷ. Ý là mẹ Khiết trà xanh dụ Hùng Tất gọi ả là chị. Zất là láo.

Đến đây một ngày rồi, Hùng Tất giờ mới biết tên Nguyễn Bạch Khiết. Hôm qua anh ta thấy cô khóc rống như thế, nghĩ chắc Nguyễn Bạch Khiết sẽ không sống được bao lâu nên quyết định không thèm hỏi tên.

Nhưng sau khi chứng kiến màn giương cung bạt kiếm đặc sắc vừa rồi, Hùng Tất cảm thấy cô gái này không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài.

"Vừa nãy cô không sợ à?" Hùng Tất hỏi cô.

Nguyễn Bạch Khiết trả lời làm bọn họ tâm phục khẩu phục, cô nói: "Sợ? Sao phải sợ? Sợ quỷ thì thôi đi, đến người cũng sợ có phải hơi phế quá không. Nhìn là biết ông ta là NPC quan trọng, nếu ông ta chết thật manh mối của chúng ta cũng đứt, làm sao sống đến phút chót."

Ba người không có gì để nói, rõ ràng đều cảm thấy cô nói rất có lý.

Cũng may đã biết được thông tin quan trọng từ thợ mộc, mọi người đều yên tâm phần nào, ngay sau đó quyết định quay về thông báo cho những người còn lại.

Tuy rằng đang là buổi sáng, nhưng trên trời mây phủ âm u, không có tuyết, gió thổi vù vù như đang rít gào. Nguyễn Bạch Khiết mặc bộ váy dài, bên ngoài khoác thêm hai cái áo khoác bông, đi sau Lâm Thu Thạch, bộ dáng yếu đuối đơn bạc như có thể bị gió thổi bay bất kỳ lúc nào.

Lâm Thu Thạch thấy thế không nhịn được, kéo tay cô dắt lên phía trước, che giúp cô gió thổi từ đằng sau.

Nguyễn Bạch Khiết cảm động, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp nói với Lâm Thu Thạch: "Anh thật tốt bụng"

Lâm Thu Thạch: "Khách sáo."

Nguyễn Bạch Khiết nói: "Anh đối với ai cũng tốt thế này à?"

Lâm Thu Thạch: "......Cô thấy tôi có đối với Hùng Tất thế này không ?" Anh nói đùa, "Còn không phải là do cô xinh đẹp sao?"

Hùng Tất đi đằng trước: "Tôi nghe được hết đó."

Nguyễn Bạch Khiết nghe vậy lộ vẻ suy tư: "Chỉ cần xinh đẹp là được à?"

Lâm Thu Thạch chỉ cho rằng cô đang giỡn chơi, nói đại thêm câu: "Còn phải cao."

Nguyễn Bạch Khiết: "Ồ......"

( Cha nội Thu Thạch cứ ăn nói kiểu này bảo sao nhỏ trà xanh này không được đằng chân lân đằng đầu 😺 )

------

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyễn Bạch Khiết: Huhuhu

Lâm Thu Thạch: cô đừng có huhu nữa, làm tôi nghĩ đến một câu.

Nguyễn Bạch Khiết: Câu gì?

Lâm Thu Thạch: đại bàng già bắt gà tơ

( 老嘤抓小鸡 đều đọc là ying, chữ 嘤 là tiếng khóc híc híc huhu, 鹰 là đại bàng, hai chữ này đồng âm với nhau nên anh Lâm mới đùa với ả Khiết.
Cũng có nghĩa rằng ả Bạch Khiết sức lực lẫn thần kinh đều mạnh như trâu mà cứ thích giả dạng íu đúi để được người ta che chở.)

Nguyễn Bạch Khiết: Thế anh là gà tơ à?

Lâm Thu Thạch: ......

(Ả Khiết phản dame lại kiểu khịa Thu Thạch 🐤 bé )





Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip