⚰️7. Người Đàn Bà


Trong bóng đêm mờ nhân ảnh, cảnh tượng này lại khơi dậy vô vàn nỗi sợ hãi của mọi người, làm cho sự chú ý của họ đều đặt hết lên trên cây cột.

Chỉ thấy những họa tiết nổi trên cột bắt đầu vặn vẹo thay hình đổi dạng, tựa như có thứ gì đó từ bên trong muốn phá phong ấn thoát ra. Sự giằng co này không kéo dài bao lâu, mọi người nhìn thấy một cánh tay tái nhợt trắng bóc vươn ra theo những họa tiết nổi đó trỗi dậy. Đôi tay kia vô cùng to lớn, móng tay đỏ như máu sờ loạn trong không gian, cuối cùng vươn ra bắt được hàng rào gỗ bên cạnh.

Sau khi nắm lấy hàng rào gỗ, dường như đôi tay đã tìm được điểm trụ, bắt đầu dùng lực kéo lấy hàng rào, đem cơ thể từ trong cây cột từng tấc thoát ra.

Toàn bộ cảnh tượng vừa quái dị vừa khủng khiếp, mọi người nhìn mà quên cả thở.

"Còn nhìn cái gì nữa! Không lo chạy đi!" Giọng nói của Nguyễn Bạch Khiết làm mọi người đang bị yểm bùa bừng tỉnh. Lâm Thu Thạch cũng tỉnh lại, nhìn lại đã thấy thứ đó từ trong cột chui ra được hơn nửa.

"Chạy!!" Nguyễn Bạch Khiết la lên "Chạy đi!!!!"

Cô ra lệnh, mọi người bắt đầu chạy bạt mạng. Lâm Thu Thạch cũng không dám lãng phí thời gian, dồn lực chạy nhanh hết cỡ về phía ngôi làng.

Khi mà tiếng động sau lưng ngày càng lớn, thứ đó đã thành công thoát ra khỏi cây cột, bắt đầu truy đuổi bọn họ.

Lâm Thu Thạch nghe thấy tiếng thứ gì đó bò trong tuyết, lý trí của anh cho biết lúc này không được quay đầu, nhưng vẫn không nhịn được tò mò quay về đằng sau.

Đúng là không nên nhìn, nhìn một cái đã bị doạ đến mức lảo đảo. Thứ quỷ quái đó đã bò ra khỏi cột, là một người đàn bà trần truồng với mái tóc đen rối tung, nhưng thân thể ả ta to lớn gấp mấy lần người thường, tứ chi dài ngoằng như động vật chân đốt. Khuôn mặt nhìn không rõ, điểm nổi bật nhất là cây rìu cán dài nhiễm đầy chất lỏng màu đỏ trong tay ả ta.

"Đệt mẹ!!!" Lâm Thu Thạch không nhịn được chửi bậy một câu, những lần trước tựa ảo giác, nhưng lần này mọi người được tận mắt nhìn rõ ma nữ. Cuối cùng cũng hoàn toàn cảm nhận được độ chân thực ở thế giới này.

Trong đội cũng có người quay đầu lại, nói chung là chỉ cần nhìn một cái liền bị dọa điếng người.

Khát vọng sống thôi thúc bọn họ gia tăng tốc độ, nhưng nền tuyết trơn trượt, đường mòn về làng lại nhỏ hẹp, muốn nhanh đến cỡ nào cũng chẳng thể được. Thoáng chốc, mọi người đã bị đuổi kịp.

"Cứu mạng!!" Tiểu Kha có lẽ do chạy quá vội, hụt một bước, cả người ngã lăn ra nền tuyết. Cô muốn đứng dậy, nhưng vì sợ hãi mà chân tay nhũn như chi chi không tài nào nhấc chân lên nổi "Anh Hùng —— cứu em với!!!"

Mọi người đều cho rằng Tiểu Kha chết chắc rồi, vào thời điểm mấu chốt này, đến mạng mình còn không giữ nổi, làm gì còn tâm tư đi giúp người khác. Ai ngờ sau khi Tiểu Kha thê thảm gào lên, Hùng Tất ấy vậy mà cắn răng dừng bước chân, xoay người lôi Tiểu Kha từ trong tuyết dậy "Chạy mau!"

"Anh Hùng." Tiểu Kha khóc huhu nước mắt rơi đầy mặt, cô đang muốn cảm ơn Hùng Tất, thì cảm thấy một cái bóng phủ lên đỉnh đầu mình.

Ma nữ cầm rìu đã đến nơi, ả ta từ trên cao nhìn xuống hai người bị dọa tới cứng như đá trước mặt, nhếch môi cười. Miệng ả rất to, có thể thấy bên trong toàn là răng nhọn dày đặc, đôi tay dài ngoằng cầm cây rìu rỉ sét loang lổ. Ả ta giơ tay, vung rìu về phía hai người trước mặt.

"AAAAA!!!" Tiểu Kha phát ra tiếng thét tuyệt vọng, giơ tay ôm chặt Hùng Tất, không dám nhìn cảnh trước mắt.

Hùng Tất cắn răng, cũng nhắm mắt, từ bỏ giãy giụa.

Trong nháy mắt lúc lưỡi rìu giáng xuống, thân thể hai người được phủ lên lớp ánh sáng vàng nhạt. Lưỡi rìu đập vào ánh sáng, phát ra tiếng và chạm của vũ khí.

Ả ma nữ to xác vậy mà gào lên đầy bất mãn, nhưng cũng không để ý đến Tiểu Kha và Hùng Tất nữa, mà tiếp tục đuổi theo những người phía trước.

Tiểu Kha và Hùng Tất tìm được đường sống trong cửa tử, hai người xụi lơ trên nền tuyết.

"Anh Hùng, chuyện này là sao?" Tiểu Kha run lẩy bẩy hỏi.

Hùng Tất trầm mặc hồi lâu, khàn khàn nói: "Em có nhớ pho tượng Phật chúng ta nhìn thấy lúc vào miếu không?"

Tiểu Kha gật đầu.

"Có thể là ngài ấy đã bảo vệ chúng ta." Hùng Tất ngẩng đầu, nhìn về hướng ma nữ đang chạy.

"Nếu vậy thì mấy người đi một mình vào miếu......" Tiểu Kha hiển nhiên hiểu ý của Hùng Tất, cô nghĩ đến những người một mình vào miếu không hề trông thấy pho tượng Phật hiền từ kia, mà thấy người đàn bà cầm rìu trước mắt.

"Chết là cái chắc." Hùng Tất cười khổ.

Lâm Thu Thạch và Nguyễn Bạch Khiết một đường chạy như điên, cuối cùng rơi vào tình huống tương tự Tiểu Kha và Hùng Tất. Nhưng lần này là Nguyễn Bạch Khiết ôm lấy Lâm Thu Thạch đã kiệt sức vào trong lòng mình. Đối mặt với quái vật dữ tợn trước mặt, cô không một chút sợ hãi, thậm chí bất giác hôn nhẹ lên đỉnh đầu Lâm Thu Thạch, nói đừng sợ.

Lâm Thu Thạch vốn định đỡ lấy giúp Nguyễn Bạch Khiết, kết quả lại bị Nguyễn Bạch Khiết ôm gắt gao, gần như không thể động đậy. Anh trơ mắt nhìn lưỡi rìu bổ xuống trước mặt, sau đó bị ánh sáng vàng bao phủ quanh người họ ngăn lại.

"Ha." Nguyễn Bạch Khiết cười.

Lâm Thu Thạch ngây người, nhìn người đàn bà kia lập tức quay người, chạy về phía người đang chạy bên cạnh họ. Người đó thấy sự việc phát sinh trên người Lâm Thu Thạch và Nguyễn Bạch Khiết, nhưng chỉ sửng sốt vài giây, phát hiện nữ quỷ đã xuất hiện ngay trước mặt.

"Chúng...chúng ta đã được cứu rồi phải không?" Người nọ hỏi Lâm Thu Thạch "Ánh sáng trên người chúng t......"

"Phập" —— âm thanh vũ khí sắc bén chém vào thân thể.

Anh ta chỉ mới nói được một nửa, cả người đã bị lưỡi rìu sắc bén chém thành hai nửa. Đến lúc chết, anh ta vẫn không thể hiểu nổi, vì sao cùng một sự việc nhưng đến lượt xảy ra trên người anh ta lại có kết cục hoàn toàn khác biệt.

Lâm Thu Thạch ngồi trên nền tuyết, nhìn máu tươi chảy ròng ròng. Ả ma nữ kia phát ra tiếng cười khanh khách, cầm rìu tiếp tục truy sát nạn nhân khác, để lại mặt đất đầy máu đỏ và xác chết.

Anh mím chặt môi, kìm nén cảm giác buồn nôn.

"Không sao cả." Nguyễn Bạch Khiết ở bên cạnh vỗ lưng anh "Kết thúc rồi."

Lâm Thu Thạch nói: "Là vì số lượng người vào miếu không đúng sao?"

Nguyễn Bạch Khiết không nói gì.

Lâm Thu Thạch: "Những người đi vào miếu một mình mà không đi thành hai, họ có phải sẽ chết không?"

Nguyễn Bạch Khiết nói: "Tôi cũng không biết."

Đúng vậy, đáp án của câu hỏi này, ai mà biết được.

Lâm Thu Thạch đứng dậy, giơ tay ra với Nguyễn Bạch Khiết: "Đi thôi, về nhà."

Nguyễn Bạch Khiết nở nụ cười, nắm lấy tay Lâm Thu Thạch.

----


Khoảng một tiếng đồng hồ sau, khi mọi người họp lại trong nhà, nhân số lại lần nữa giảm bớt.

Quả nhiên đúng như dự đoán của Lâm Thu Thạch, những người đi một mình vào miếu, không một ai sống sót. Ma nữ cầm rìu đã tước đi mạng sống của họ.

"Ả ta kéo hết thi thể đi rồi." Có người tận mắt chứng kiến tình hình "Thi thể bị chém thành hai nửa, ả vừa cười vừa xách lên lôi vào trong miếu."

"Vậy là lão thợ mộc đó đã lừa chúng ta?" Trương Tử Song khàn khàn nói, "Nếu chúng ta thật sự nghe lời ông ta nói một mình vào miếu, vậy chẳng phải chúng ta sẽ chết hết sao?"

"Không chết được." Hùng Tất mệt mỏi nói, "Ít nhất cũng phải còn lại một người, bình thường ở đây không có chuyện chết cả đoàn, ít nhất cũng sẽ để lại một nửa số người."

"Để lại một nửa cũng vô ích, ai mà biết được cô ta còn tìm đến hay không." Nguyễn Bạch Khiết hồi phục rất nhanh, lúc này đang dựa vào ghế chậm rãi cắn hạt dưa. Bộ dạng cô cắn hạt dưa cũng rất đẹp, thậm chí có thể nói là ưu nhã.

"Kể cả một ngày cô ta giết một người, cũng hơi quá sức rồi."

Mọi người đều rơi vào im lặng.

"Đã vào miếu vái lạy, chúng ta có thể làm quan tài được rồi chứ ?" Có người hỏi.

Hùng Tất gật đầu: "Ngày mai chúng ta sẽ đến chỗ lão thợ mộc thông báo, chẳng qua tôi cảm thấy sự việc không chỉ đơn giản như vậy."

Tất nhiên không đơn giản như vậy. Giếng còn chưa lấp, lấp một miệng giếng ở thế giới hiện thực không có gì khó, nhưng ở thế giới này, đủ làm người ta mất mạng.

Ai biết được lúc lấp giếng, bên trong sẽ trồi lên cái thứ gì.

Nhưng đây là chuyện của ngày mai, hôm nay mọi người đã bị thứ đó đuổi theo chạy cả buổi tối, lại vừa tận mắt nhìn thấy đồng đội chết thảm, cả thể xác lẫn tinh thần đều coi như đạt đến cực hạn. Thế là mọi người sớm giải tán, chuẩn bị đi ngủ hồi sức.

Ít ra đêm nay sẽ không lo có người chết nữa.

-----



Lâm Thu Thạch nằm trên giường, nhìn sang Nguyễn Bạch Khiết đang nằm bên cạnh.

"Hôm nay cảm ơn cô." Lâm Thu Thạch nói, "Cô quá lợi hại, thể lực tôi vậy mà không bằng cô."

Hôm nay lúc chạy thoát thân, khi chạy Lâm Thu Thạch còn muốn lảo đảo. Nhìn trạng thái của Nguyễn Bạch Khiết, anh hoài nghi cô có thể nhảy nhót một đường về nhà luôn.

"Đàn ông thể lực kém là không được." Nguyễn Bạch Khiết thâm trầm nói một câu.

Lâm Thu Thạch: "......"

Nguyễn Bạch Khiết: "Anh thấy tôi nói đúng không?"

Lâm Thu Thạch: "......" Đúng cái đầu cô.

Nguyễn Bạch Khiết quay mặt qua, tươi cười nhìn Lâm Thu Thạch: "Anh nghĩ xem chúng ta có thể sống sót thoát khỏi đây không?"

Lâm Thu Thạch lắc lắc đầu ý bảo mình cũng không biết.

Nguyễn Bạch Khiết nói: "Nếu anh sống sót thoát khỏi đây, điều đầu tiên anh muốn làm là gì?"

Lâm Thu Thạch nghĩ ngợi một lúc: "Nếu có thể, chắc là tôi sẽ về quê cưới vợ."

Nguyễn Bạch Khiết: "Anh có bạn gái hả?"

Lâm Thu Thạch cười: "Dân thiết kế là cẩu tăng ca mà, lấy đâu ra bạn gái."

Nguyễn Bạch Khiết: "Ai cũng phải có ước mơ đúng không, chờ ra khỏi đây rồi tôi sẽ mua cho anh một cô bạn gái trên Taobao."

Lâm Thu Thạch: "......Cô thật tốt bụng."

Nguyễn Bạch Khiết: "Khách sáo quá người anh em."

Hai người nói chuyện một lúc, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu. Đêm nay Lâm Thu Thạch ngủ một giấc không mộng mị, dường như anh cũng quen rồi.

Ngày thứ hai, là một ngày mặt trời mang đến ánh nắng chói chang.

----



Tác giả có điều muốn nói:

Nguyễn Bạch Khiết: Không có bạn gái, vậy tạm thời có bạn trai được không?

Lâm Thu Thạch: Đợi đã, tạm thời kiểu này có hơi quá rồi.

Nguyễn Bạch Khiết: Giữ mạng hay giữ mông, tự chọn đi.

Lâm Thu Thạch: ..............

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip