Chương 5: Giếng cạn

Tuyết rơi thật dày, đi trên con đường mòn nhỏ hẹp gần như là chuyện rất khó khăn

Lâm Thu Thạch lo lắng Nguyễn Bạch Khiết không chịu nổi, một đường bảo vệ cô. Tiểu Kha đi bên cạnh không mặn không nhạt nói tình cảm hai người thật tốt.

"Chăm sóc cho con gái nhiều một chút là việc nên làm." Lâm Thu Thạch nói.

Nguyễn Bạch Khiết yếu đuối dựa vào người Lâm Thu Thạch, liếc mắt nhìn Tiểu Kha một cái, lộ ra nét mặt rất đáng thương.

Tiểu Kha mặt không cảm xúc dời mắt, xem ra đối với sự tồn tại của Nguyễn Bạch Khiết tựa như không khí.

Cuối cùng cũng đến địa điểm đốn cây, mọi người bắt đầu công việc của mình. Lần này họ chọn hai gốc cây bé hơn lần trước, định trong một ngày làm xong. Thời tiết mặc dù rất lạnh, nhưng trong lúc đốn cây thân nhiệt sẽ tăng cao, Lâm Thu Thạch với tay cởi nút áo khoác, đứng nghỉ ngơi một lúc.

Nguyễn Bạch Khiết dựa lên cái cây bên cạnh, ánh mắt như có tâm sự nhìn Lâm Thu Thạch.

Anh liếc cô một cái: "Cô nhìn gì vậy?"

"Mông cong phết nhá..."

Lâm Thu Thạch thiếu chút trượt tay bập rìu vào eo, cậu quay đầu nhìn chằm chằm Nguyễn Bạch Khiết: "Cô nói cái gì cơ?"

Nguyễn Bạch Khiết chối: "Tôi không nói nha, anh nghe nhầm rồi thì phải."

Lâm Thu Thạch mắt đầy nghi hoặc.

"Không thì anh nhắc lại tôi vừa nói gì lần nữa đi."

"..." Cái con nhỏ này tính chuẩn cậu xấu hổ không dám nói đây mà.

Hai người vừa nói vừa đốn cây, thỉnh thoảng luân phiên đổi người khác tiếp tục làm, khi trời chưa tối hoàn toàn đã đốn xong hai gốc cây.

Lúc chặt cây không sao, nhưng việc vận chuyển đã trở thành sự ám ảnh đối với mọi người.

Hai người đồng đội bị cây đè chết ngày hôm qua đã bị lớp tuyết dày chôn xuống, nhưng dù không nhìn thấy thi thể, họ vẫn không thể im lặng xem như sự việc kia chưa từng xảy ra.

Hùng Tất nói: "Không khiêng nữa. Dùng dây thừng buộc lại, kéo đi thôi."

"Vậy ai kéo đây." Trương Tử Song hỏi.

Hùng Tất đáp: "Đàn ông phân làm hai đội, đều phải kéo."

Cách này coi như rất công bằng rồi, mọi người đều làm cùng một việc, vậy thì có chết cũng chỉ trách bản thân xui xẻo, không trách được người khác.

Lâm Thu Thạch không nói gì, giơ tay ra nhận dây thừng trong tay Hùng Tất, cùng với một đồng đội ít nói, bắt đầu cố gắng kéo gốc cây nặng trịch. Trên con đường nhỏ hẹp, kéo lê gỗ rất khó khăn, nhưng dù sao cũng an toàn, không đến nỗi phát sinh sự việc như lần trước.

Sau khi có vết xe đổ, mọi người đồng loạt đều rất cảnh giác, đến khi xuống núi đến trước cửa nhà lão thợ mộc mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Hùng Tất nói: "Ông lão à! Chúng tôi chuyển gỗ đến rồi!"

Tiếng cưa gỗ kẽo cà kẽo kẹt sau cánh cửa dừng lại, một giây sau, trong khe cửa lộ ra một bộ mặt già nua đầy nếp nhăn, lão thợ mộc chậm chạp đẩy cửa ra, để họ chuyển gỗ vào bên trong.

"Ông lão này." Hùng Tất giơ tay vuốt một mặt đầy tuyết. "Chúng tôi đã chuyển gỗ đến rồi, sau đó đi miếu vái lạy, cần mang theo gì không?"

Lão già hít một hơi thuốc trên chiếc tẩu dài đang cầm trong tay, rồi thở ra một làn khói dày, ậm ờ nói: "Đi tay không là được rồi."

Hùng Tất nghe lời nhíu mày.

Ông lão nói thêm: "Nhất định phải đi buổi tối. Sau khi trời tối, từng người từng người vào miếu, vái xong thì đi ra."

Nguyễn Bạch Khiết nghe đến yêu cầu này, nét mặt có chút thay đổi. Lâm Thu Thạch tưởng cô sẽ nói gì, nhưng cuối cùng cô cũng không nói, chỉ lộ ra nét cười có chút khó hiểu.

"Nhất định phải từng người từng người vào sao?" Hùng Tất cảm giác hình như yêu cầu này có chút gì đó kỳ quái. "Không thể tất cả cùng vào sao?"

"Tất cả cùng vào?" Lão già cười một tiếng. "Các ngươi có thể thử."

"Cảm ơn ngài." Hùng Tất không tiếp tục hỏi nữa, xoay người gọi mọi người ra khỏi nhà thợ mộc.

Lâm Thu Thạch cứ có cảm giác quái quái, cậu hỏi hắn: "Người trong làng sẽ không lừa chúng ta đâu, phải không?"

Hùng Tất nói: "Có một số sẽ. Nhưng bình thường nhân vật quan trọng sẽ không nói dối, nếu bọn họ cho chúng ta manh mối sai về chìa khóa, vậy chúng ta còn mục đích gì để nỗ lực nữa."

Trực tiếp chờ chết cho nhanh.

Lâm Thu Thạch ồ một tiếng.

Mọi người chuyển gỗ xong về lại nơi ở, nhóm lửa làm ấm người tiện thể thảo luận việc về sau.

Giữa chừng Nguyễn Bạch Khiết nói muốn đi vệ sinh một lúc, kết quả nửa ngày cũng không thấy về.

Lâm Thu Thạch đợi hồi lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được lo cho cô mà đi theo, kết quả trong nhà vệ sinh không tìm thấy người, cậu tìm quanh nhà một vòng, liền thấy Nguyễn Bạch Khiết một mình ngồi cạnh miệng giếng.

Dường như cô đã ngồi đó được một lúc, từ đầu đến chân bị phủ một lớp tuyết trắng. Lâm Thu Thạch thử gọi tên cô, Nguyễn Bạch Khiết có vẻ như không nghe thấy, đầu cũng không quay lại.

"Nguyễn Bạch Khiết?" Lâm Thu Thạch đi về phía trước. "Cô đang làm gì vậy, ngoài trời lạnh lắm."

"Đừng động!" Nguyễn Bạch Khiết đột nhiên cất tiếng.

Lâm Thu Thạch dừng bước.

Cô ấy nói tiếp: "Đừng đến gần tôi!" Ngữ khí cô lạnh ngắt, hoàn toàn không còn dịu dàng như ngày thường. "Tránh xa tôi ra!"

Lâm Thu Thạch bối rối: "Có chuyện gì vậy?" Cậu nhạy bén nhận ra, thái độ thay đổi đột ngột của Nguyễn Bạch Khiết và cái giếng bên cạnh cô chắc chắn có quan hệ chặt chẽ.

Nguyễn Bạch Khiết lắc đầu không trả lời.

Lâm Thu Thạch làm liều tiến về phía cô nàng hai bước, đến khoảng cách có thể thấy miệng giếng rõ ràng hơn. Thà không nhìn còn đỡ, nhìn xong cả người Lâm Thu Thạch dựng lên từng mảng da gà da vịt, chỉ thấy miệng giếng bị một lớp chất gì đó màu đen phủ lên, mới nhìn Lâm Thu Thạch tưởng đó là nước, nhưng sau khi nhìn kỹ mới phát hiện đống lúc nhúc đó đang chậm chạp chuyển động, mới khẳng định bản thân không hề nhìn nhầm: trong giếng đang dồn đầy tóc đen.

Chân Nguyễn Bạch Khiết bị quấn đầy là tóc, cơ thể hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Nguyễn Bạch Khiết nói: "Đừng đến đây, Lâm Thu Thạch! Anh sẽ bị lôi xuống cùng đó."

"Không sao." Lâm Thu Thạch cười nhẹ, cậu sợ bản thân to tiếng sẽ kinh động đến đống tóc đen đó. "Không sao hết, đừng sợ, tôi đến giúp cô đây."

Nguyễn Bạch Khiết xoay đầu nhìn Lâm Thu Thạch, ánh mắt cô không như trước dịu dàng như nước, mà giờ khắc này như hồ sâu không thấy đáy, trầm lặng làm người ta phát sợ, cô hỏi: "Sao anh phải làm vậy?"

Lâm Thu Thạch nói: "Cô đợi tôi một chút thôi, kiên trì lên!" Cậu nghĩ đến gì đó, chạy về phía phòng trong.

Hùng Tất ngồi trong phòng khách thấy Lâm Thu Thạch chạy như điên, nghi hoặc hỏi cậu sao vậy, Lâm Thu Thạch không trả lời, trực tiếp chạy đến phòng bếp.

Đến phòng bếp, cậu cầm lấy vài cây củi, cấp tốc nhóm lửa, rồi lại xoay người chạy ra bên ngoài.

Vỏn vẹn chỉ vài phút đồng hồ mà như qua vài thế kỷ, lúc Lâm Thu Thạch nhóm lửa tay run không ngừng, cậu đang sợ hãi, sợ khi bản thân quay lại miệng giếng, chỗ đó chỉ còn là miệng giếng trống hoác.

May mà khi cậu cầm bó đuốc quay lại, Nguyễn Bạch Khiết vẫn ngồi đó.

"Tôi về rồi." Lâm Thu Thạch thở hồng hộc. "Đợi tôi qua đó cầm đuốc ném vào giếng, cô lập tức nắm chặt tay tôi... đừng buông ra."

"Anh không sợ sao?"

Lâm Thu Thạch hơi ngạc nhiên: "Sợ cái gì?"

"Đương nhiên là sợ chết."

Lâm Thu Thạch cười: "Ai mà không sợ chết? Nhưng cũng có nhiều thứ còn đáng sợ hơn cái chết đúng không." Mặc dù đối với thế giới này cậu còn nhiều nghi hoặc, nhưng vẫn có thể cảm thấy Nguyễn Bạch Khiết đã mấy lần cứu cậu. Nếu không có Nguyễn Bạch Khiết, đêm thứ nhất có lẽ cậu sẽ là một trong những thi thể không ra hình người kia.

"Được rồi, tôi sắp qua đó đây." Lâm Thu Thạch sợ lãng phí thời gian sẽ khiến cô chịu không nổi, cậu nhẹ nhàng tiến đến bên cạnh Nguyễn Bạch Khiết.

Đợi đến khoảng cách đủ gần, cậu lập tức bắt lấy tay Nguyễn Bạch Khiết, sau đó vứt bó đuốc vào đám tóc đang chuyển động cuồn cuộn.

"Ááááááá!!!!!!" Một giọng phụ nữ gào thét thảm thiết phát ra từ bên trong giếng, đống tóc bị lửa đốt kịch liệt chuyển động, trong lúc bàng hoàng, Lâm Thu Thạch nhìn thấy trong giếng hiện ra một khuôn mặt trắng bệch. Mặc dù chỉ trong một giây ngắn ngủi, nhưng Lâm Thu Thạch nhận ra khuôn mặt đó từng xuất hiện trong phòng ngủ của mình, chính là nữ quỷ đêm đó giả giọng Nguyễn Bạch Khiết.

"Nhanh chạy đi!!" Đám tóc quấn chân Nguyễn Bạch Khiết vừa đứt, Lâm Thu Thạch nắm chặt tay cô chạy như điên.

Nguyễn Bạch Khiết cũng không phản kháng, cùng Lâm Thu Thạch chạy một mạch vào nhà.

"Sao vậy?" Mọi người kinh ngạc nhìn.

"Trong giếng có thứ đó..." Lâm Thu Thạch thở gấp nói. "Mọi người tránh xa cái giếng ra, Bạch Khiết vừa rồi suýt chút bị kéo xuống." Cậu nói xong, quay đầu nhìn Nguyễn Bạch Khiết, hỏi cô có bị thương chỗ nào không.

"Không có. Tôi không sao." Nguyễn Bạch Khiết đáp.

Lâm Thu Thạch nghe xong mắt lại nhìn xuống chân cô, liền phát hiện mắt cá chân của Nguyễn Bạch Khiết có vết đỏ ngầu bị tóc quấn chặt lúc đó, vẫn còn chầm chậm nhỏ máu, cậu nói: "Thế này mà không sao à? Cô mau mau ngồi xuống, tôi giúp cô băng bó."

Nguyễn Bạch Khiết dường như lúc này mới phát hiện ra chân mình bị thương, cô nghiêng nghiêng đầu, cuối cùng cũng nghe lời Lâm Thu Thạch, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Cậu tìm thấy thuốc trong phòng, nửa quỳ trước mặt Nguyễn Bạch Khiết, để mắt cá chân cô đặt lên đầu gối cậu, bắt đầu nhẹ nhàng xử lý vết thương. Động tác cậu rất nhẹ, cũng rất nghiêm túc, hình như lo lắng làm cô bị đau.

"Anh đối với các cô gái đều cẩn thận thế này sao?" Nguyễn Bạch Khiết đột nhiên hỏi.

"Điều này thì liên quan gì đến con gái chứ." Lâm Thu Thạch tùy tiện đáp. "Kể cả cô có là đàn ông, chẳng lẽ tôi sẽ phải đối xử thô bạo với cô à?"

"Ồ..."

Lâm Thu Thạch lại tùy tiện nói: "Không lẽ cô là đàn ông thật à, vóc dáng cao thế này, ngực cũng phẳng thế kia." Nhưng Nguyễn Bạch Khiết thật sự rất xinh đẹp, ít ra Lâm Thu Thạch cũng không tin trên trần đời này có người đàn ông nào đẹp đến thế.

"Đúng vậy. Ngực tôi còn không to bằng anh cơ." Nguyễn Bạch Khiết cảm thán.

"..."

Nguyễn Bạch Khiết bồi thêm một câu: "Mông cũng không cong bằng anh."

"Sao cô lắm lời vậy?"

Nguyễn Bạch Khiết cười khúc khích.

Lâm Thu Thạch giúp Nguyễn Bạch Khiết xử lý xong vết thương, mới kể chuyện cho bọn Hùng Tất. Phản ứng của mọi người còn tốt, trái lại vẻ mặt của Hùng Tất và Tiểu Kha rất kém, hiển nhiên là họ nhớ đến lời lão thợ mộc nói với họ về bước cuối cùng sau việc làm quan tài: Lấp giếng.

Quan tài và giếng có quan hệ gì đây? Là tập tục đặc biệt của ngôi làng này hay là cái bẫy mà lão thợ mộc dựng lên cho họ.

Nguyễn Bạch Khiết như biết được Hùng Tất đang nghĩ gì, mỉm cười nói: "Không cần nghĩ nhiều như vậy, việc nên làm vẫn phải làm, cái thứ gọi là sinh mạng, đều đã được định sẵn hết rồi."

Hùng Tất thở dài: "Chúng tôi định tối nay đến miếu vái, cô có định đi cùng không?"

"Tôi? Chân tôi bị thương rồi, đi không nổi. Thu Thạch, anh cõng tôi nhé." Nguyễn Bạch Khiết nói.

Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Tiểu Kha bên cạnh nói: "Có vết thương thế này thôi mà đã không tự đi được hả?"

Nguyễn Bạch Khiết nghe xong cũng không tức giận, cười ngọt ngào, nói chị gái chị thông cảm chút đi, tôi ở nhà được nuông chiều từ bé, ra ngoài tự nhiên sẽ mỏng manh hơn chút.

Tiểu Kha nói: "Cô nhắm vào Lâm Thu Thạch vì tính anh ta tốt mà tiếp tục hành hạ đúng chứ, ở cái thế giới bên trong cánh cửa này ai cũng chẳng biết ai, dựa vào đâu phải chiều chuộng cô."

"Ờ, thế mà tôi còn tưởng cô và Hùng Tất biết nhau cơ." Nguyễn Bạch Khiết nhàn nhạt nói một câu.

Ai mà biết câu này nói ra, sắc mặt Tiểu Kha và Hùng Tất đều thay đổi, ánh mắt lộ ra sự cảnh giác.

Lâm Thu Thạch đột nhiên cảm thấy không khí thay đổi.

"Cô nói câu này là có ý gì?" Tiểu Kha phản lại hỏi.

"Không có ý gì nha. Chỉ cảm thấy quan hệ hai người rất tốt thôi... Không lẽ hai người quen nhau thật à?"

"Làm sao có thể chứ." Ánh mắt Tiểu Kha có chút không tự nhiên.

Nguyễn Bạch Khiết cười cười, cũng không tiếp tục nói đến vấn đề này nữa.

Đương nhiên Tiểu Kha cũng chẳng buồn tiếp tục dây dưa với Nguyễn Bạch Khiết, cô gái cũng không ngăn Lâm Thu Thạch cõng Nguyễn Bạch Khiết đi miếu nữa, sắc mặt trầm trầm xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip