Xếp bàn

Bản gốc: 

https://archiveofourown.org/works/40435488/chapters/101295213?view_adult=true

-----------------------

Trí nhớ là một thứ buồn cười, phải không?

Nó khiến chúng ta nhớ lại những khoảnh khắc bất ngờ nhất trong những tình huống ít ngờ tới nhất, ngay bây giờ điều Kinn muốn ghi nhớ là mọi bài học mà cha hắn đã dạy cho họ khi còn nhỏ: chiến đấu, chiến lược, sự hối hả của các công việc kinh doanh khác nhau mà Chính gia có, ai là sếp, đối tác hoặc người mà hắn sẽ phải đối phó khi hắn có thể đảm nhiệm, cách phản ứng và kiểm soát các tình huống căng thẳng, hắn ước hắn có thể nhớ cách trở thành một nhà lãnh đạo tốt, tuy nhiên điều duy nhất những thứ hắn có thể nhớ là mùi hương nhẹ nhàng của Porsche, hơi ấm của làn da dưới bàn tay em, mái tóc Porsche cọ vào ngực hắn khi Kinn ngủ, tiếng em cười lớn, cách đôi mắt em lấp lánh trong những đêm cạnh hồ bơi.

Sự đau nhói khi chứng kiến ​​Porsche lại một lần nữa bỏ đi theo người khác.

Sức nóng của cơn thịnh nộ và sự phản bội tràn ngập trong huyết quản khi hắn nhận ra rằng một lần nữa Porsche đã không tin tưởng hắn, Kinn, người đã đặt trái tim mình dưới chân em từ lâu.

Và cảm giác đồng cảm, xót xa không thể giải thích được khi nhìn thấy Pete trên giường bệnh với một viên đạn trong lồng ngực.

"Em ấy như thế nào?" Kinn nhẹ giọng hỏi anh trai, Tankhun đã không ra khỏi phòng kể từ khi Pete được đưa đến ba ngày trước.

"Các bác sĩ nói rằng phải mất vài giờ trước khi em ấy tỉnh dậy." Bằng giọng nói giống như Kinn đã sử dụng, "Viên đạn đã không trúng bất kỳ cơ quan quan trọng nào và em ấy sẽ sớm bình phục hoàn toàn", anh ấy nghiêm nghị tuyên bố, ánh nhìn cay đắng họ chia sẻ sau khi nói nhiều điều, nhưng một trong số đó là câu hỏi mà mọi người đã đặt ra khi Pete được tìm thấy. Đó là một tai nạn hay hoàn toàn là cố ý?

"Tao rất mừng," Kinn thở dài trước khi ngồi vào chiếc ghế cạnh anh trai mình và gần giường hơn.

Những cuộc nói chuyện ngắn ngủi và im lặng là điều thường xuyên xảy ra đối với Kinn trong vài ngày gần đây, mọi người đều như bước đi trên vỏ trứng xung quanh hắn, sợ đánh thức cơn thịnh nộ hoặc tệ hơn nữa là nỗi buồn có thể nhìn thấy trên khuôn mặt hắn.

"Quá đủ với tất cả những điều này!" Giọng Tankhun vang lên bên cạnh Kinn, khiến hắn giật mình. "Porsche đã vượt qua ranh giới ở đây, nó đã bắn Pete! Cái gì trên thế giới này xuyên qua đầu nó vậy?!" Giọng anh ấy to hơn khi anh ấy đi đến, cố gắng hét lên tên của người vệ sĩ cũ của mình.

Kinn nhìn anh đầy hoảng sợ, vì anh đã cho hắn cái tin mà hắn không nghe thấy ai khác nhắc đến Porsche, nhất là sau những gì mà người của hắn đã nhìn thấy vào ngày hôm đó, khi họ đến ngay trước khi thấy Porsche và Vegas chạy đến chiếc xe máy của cậu ta.

Porsche đã bắn Pete.

Pete, bạn của em ấy, Pete, người đã không hề nao núng khi bước vào hang sói để cứu em ấy, Pete, người chỉ mới rời xa Chính gia được bốn tháng vì hạnh phúc...

Phải không?

"Kinn." Cánh tay của anh trai đặt trên vai khiến hắn ra khỏi dòng suy nghĩ. "Mày biết tao trân trọng Porsche đến nhường nào, nhưng rõ ràng là có chuyện gì đó đang xảy ra ở đây, nó bỏ đi cùng với thằng quỷ đó, cả hai bỏ lại Pete mà không biết em ấy đã chết hay còn sống, và chúng ta không hề có tin tức về họ, đây là việc không thể bao biện."

Kinn nhắm mắt dựa lưng vào ghế, hắn biết điều này sắp xảy ra, đó là lý do hắn tránh đến thăm Pete và gặp anh trai mình, hắn không muốn biết rằng tất cả sự tin tưởng của gia đình hắn đối với người hắn yêu đã biến mất như thế nào.

Có lẽ vì hắn vẫn muốn giữ trọn niềm tin mà hắn đã đặt vào tình yêu mới này.

Một cái tát vào vai khiến hắn ta giật bắn mình và nhìn anh trai mình. "Aysh, đừng có kịch tính mọi thứ quá." Tankhun nói, cau mày và lắc đầu. "Porsche sẽ có thể quay trở lại mà không có vấn đề gì khi mọi chuyện đã được làm sáng tỏ, nếu đó là một tai nạn, chúng ta sẽ biết khi Pete tỉnh dậy, em ấy sẽ nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra, bởi vì tất cả chỉ giống như một sự hiểu lầm nhưng chúng ta phải chắc chắn rằng, hãy nhớ gia đình là trên hết."

Kinn gật đầu cam chịu, lúc này đó là hy vọng duy nhất mang lại chút ánh sáng cho tất cả chuyện này, tất nhiên họ đã cố gắng truy tìm Porsche và Vegas, nhưng Vegas vẫn giữ tất cả liên lạc của cậu ta và bất kỳ ai trong số họ cũng có thể đã giúp họ che giấu vì con đường có vẻ đã lạnh đi vài dặm từ nơi Pete được tìm thấy.

Kinn biết rằng Pete là một người trung thành, bao nhiêu năm làm việc cho Chính gia đã chứng minh được khả năng chiến đấu và thái độ của em ấy như thế nào, tuy nhiên luôn có một khiếm khuyết trong mỗi đặc tính, Pete chỉ trung thành với những người em ấy yêu thương và kính trọng, trung thành với lý tưởng của mình đến nỗi em ấy đã rời bỏ bạn bè/ gia đình của mình để đến với người mình yêu, để chăm sóc cho người đó.

Và cũng chính người đó bây giờ đã bỏ rơi em.

Pete trông thật nhợt nhạt dưới ánh đèn của căn phòng, làn da không có chút sáng và đôi má ửng hồng đặc trưng của em, không có nụ cười bất tận mà em thường nở trên môi, Kinn nhớ điều đầu tiên hắn nói với bố khi nhìn thấy Pete lần đầu tiên trong bộ đồ vệ sĩ. "Nó sẽ không trụ được lâu đâu, chỉ nhìn vào nó, nó trông giống một giáo viên mẫu giáo với đôi má phúng phính và nụ cười hơn là một vệ sĩ."

Cha hắn thở dài trước khi đặt ly rượu whisky lên bàn rồi quay lại nhìn hắn với khóe môi hơi cong. "Có thể nó sẽ làm con ngạc nhiên đấy."

Và em ấy đã.

Không đến một tuần sau, họ đã cố gắng bắt cóc Tankhun trong chuyến đi hàng năm của anh ấy đến bệnh viện để kiểm tra y tế thông thường, Pete đã kết thúc với một viên đạn vào vai trái và một vết thương ở chân phải được tạo ra từ một lưỡi dao, nhưng em ấy đã xoay xở - vết thương và tất cả - để đưa anh trai lên xe và chở anh ấy trở về nhà an toàn. 

Kinn nhớ khi thấy họ đến nơi, Tankhun bị Arm và Pol đẩy vào trong, Pete đã dừng lại trước anh để giải thích tình hình, nhưng Kinn, thành thật mà nói với thần linh, không nhớ một điều nào về những gì Pete đã nói, điều duy nhất hắn ta có thể thấy là máu từ vai Pete chảy ra như thế nào khi em tiếp tục nói như không có chuyện gì xảy ra. "Pete vậy là đủ rồi." Hắn ta đã nói qua hàm răng nghiến chặt. 

"Làm ơn đi nhanh để kiểm tra những vết thương đó đi." Hắn nhẹ giọng nói và đến bây giờ Kinn vẫn nhớ ánh mắt bất ngờ của Pete trong vài giây và cách em nhanh chóng mỉm cười thật lớn nói với hắn. "Tôi ổn, Khun Kinn."

Ngay lúc đó Kinn đã biết ba điều, những điều rất đơn giản, nhưng điều đó đã thay đổi toàn bộ quan điểm của hắn: 

1. Pete chắc chắn biết nói dối vì nếu không phải vết máu trên bộ đồ, vẻ ngoài bê bết và các đốt ngón tay đỏ ửng, Kinn sẽ tin lời em ngay lập tức

2. Người đàn ông trước mặt hắn là một bí ẩn tuyệt đối, không thể có nhiều xung đột có thể cùng tồn tại trong một người, nhưng  Pete đã đứng đây.

Ngoài ra, hắn nhớ lại cảm giác thất vọng mà hắn đã trải qua khi không được có mặt để xem Pete thi đấu lần đầu tiên.

Điều thứ ba hắn học được ngày hôm đó là...

------------------

"Mày có cần gì không?" Thankun từ từ hạ thấp người xuống giường, Pete đã thức dậy từ vài giờ trước, và các bác sĩ đã tiến hành xét nghiệm và kiểm tra vết thương để xác định xem nó đang lành như thế nào.

"Không phải bây giờ Khun Nu, cảm ơn." Pete lẩm bẩm, em đã không nhìn vào mặt bất kỳ ai trong hai người kể từ khi em tỉnh dậy.

Kinn không muốn làm phiền em nữa vì vẻ mặt của em, rất khước từ và mờ mịt, nhưng hắn cần biết chắc chắn, vì vậy, thiếu đi sự nhạy cảm đặc trưng của mình, hắn chỉ đi thẳng vào vấn đề. 

"Em ấy đã bắn em?"

Câu hỏi trực tiếp của hắn dường như khiến Pete mất cảnh giác và cũng khiến hắn bị Tankhun đưa ra một cái nhìn cảnh cáo.

Hắng giọng trước khi trả lời. "Vegas không bắn tôi." Pete nói một cách đau khổ.

Kinn hít vào một hơi và qua hàm răng nghiến chặt. "Tôi không nói về Vegas."

Lần đầu tiên Pete cố gắng ngẩng đầu lên và nhìn Kinn, vẻ ngoài đau đớn mà Pete đang thể hiện đã cho hắn biết những gì hắn cần biết, nhưng ngay cả khi đó, hắn vẫn cần biết. 

"Pete, là ai?" Hắn sốt ruột hỏi, tiến lại gần giường từ phía bên kia mà anh trai mình đang ngồi. Nhưng Pete dường như không thể nói ra được những lời đó, vì sợ hãi hoặc vì bản thân em, cũng không thể tin được điều đó, Kinn đập vào thành giường và thở hồng hộc, hắn hét lên. "Pete, ai đã bắn em?!"

"Kinn!" Thankun đứng dậy khỏi ghế và từ phía bên kia đặt tay lên vai em trai mình, cố gắng tạo khoảng cách giữa giường và hắn.

"Porsche." Họ gần như không nghe thấy em, vì nó được nói một cách nhẹ nhàng như thể em đang nói tên của một người bạn chứ không phải người đã làm tổn thương em. Khi cái tên đó chìm vào tâm trí họ, cơ thể Kinn lùi lại như thể hắn vừa trúng một phát tát, Tankhun chỉ ngồi trở lại trong sự yên tĩnh đáng lo ngại, anh đã như vậy kể từ khi tất cả những điều này bắt đầu.

"Đó có phải là một tai nạn không?" Tankhun đảo mắt hỏi và tỏ vẻ không quan tâm, như thể họ đang nói về việc kiểu tóc và màu tóc mới của anh ấy đã khiến anh ấy trông như một cây bút chì chết tiệt vào hai tháng trước - tông màu hồng/đỏ, đó không phải là màu của anh ấy - nhưng không phải vậy. Pete để ngăn chặn hầu hết các ý tưởng được cho không tốt cho hắn nếu em phải thừa nhận. 

Pete chớp mắt và trông giật mình như thể bị dội nước vào người nhưng em lấy lại tinh thần nhanh chóng bằng cách cố gắng nở một nụ cười trông giống như nhăn mặt hơn. "Vâng, tất nhiên!" Em vội vàng trả lời.

Tóc gáy Kinn dựng đứng hắn anh chắc chắn rằng mình cảm thấy một luồng điện đâm thẳng vào người, hoặc đó có thể chỉ đơn giản là nỗi kinh hoàng đã gặm nhấm hắn kể từ khi Porsche rời khỏi hắn, bởi vì hắn biết...

3. Pete đã làm tốt như thế nào trong việc bảo vệ mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip