11

Bầu không khí trong biệt thự tràn ngập một nguồn năng lượng khó chịu.

Theo lời Seth, ngay khi nghe tin Grayson đến, Chase đã ném mạnh một chiếc ghế xuống sàn. May mắn thay, hắn không ném thẳng vào Seth.

Khi dẫn Grayson vào phòng khách, Josh không khỏi tò mò về phản ứng của Chase. Và nếu những gì Seth nói là đúng, thì tâm trạng của hắn lúc này chắc chắn còn tệ hơn.

Cộc, cộc.

Josh gõ nhẹ cửa, rồi cánh cửa phòng khách từ từ mở ra.

Một mùi hương ngọt ngào ngay lập tức ập vào khứu giác của anh. Trong khoảnh khắc, tâm trí Josh trống rỗng, nhưng may mắn thay, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Khi nhai viên caramel đang tan chảy trong miệng, đầu óc anh dần trở nên tỉnh táo hơn.

Chase đang ngồi trên ghế sô pha, đợi Grayson.

Hắn mặc một chiếc áo sơ mi hồng nhạt với hai cúc trên không cài, bên dưới là quần vải cotton trắng.

Trên mắt hắn là một cặp kính đen giống hệt của Grayson trước khi bước vào, nhưng khác ở chỗ—Grayson đeo nó khi ở ngoài trời, còn Chase thì đeo ngay trong một không gian kín.

Josh vô thức nén lại một tiếng thở dài đầy ngưỡng mộ.

"Bao lâu rồi không gặp, Chase! Anh trai yêu quý của tôi."
Grayson mở rộng tay định ôm lấy
Chase. Dĩ nhiên, Chase không cho phép điều đó.
"Giữ tay lại đi."
Grayson bước tới một bước và ngay lập tức, Chase đá mạnh vào bụng hắn. Hẳn là cú đá rất mạnh, nhưng tất cả những gì hắn nhận được chỉ là một bước lảo đảo nhẹ từ Grayson.

Josh mở to mắt trước tình huống này. Chase thường không phải là người sở hữu sức mạnh lớn, nhưng thật bất ngờ khi hắn chỉ có thể làm Grayson vấp ngã nhẹ.

Liệu thể lực của người này tốt hay là Chase đã yếu đi rồi?

Nhưng Grayson không dừng lại ở đó. Khi có vẻ như hắn định rút tay lại, bỗng nhiên hắn vươn tay ra và chộp lấy chiếc kính râm của Chase. Không kịp ngừng hắn lại. Chase cũng không kịp tránh tay hắn, và khuôn mặt của hắn đã bị lộ ra dưới ánh nắng mặt trời.

Ngay sau đó, Grayson vòng tay ôm lấy hai má Chase và gào lên thật lớn:

"Ôi trời! Sao mặt của thằng em trai tôi lại thế này?!"

Josh đứng sững lại tại chỗ. Chase cũng cứng đờ.

Trong sự im lặng kỳ quái, chỉ có tiếng gào thảm thiết của Grayson vang lên, như thể hắn là nhân vật chính trong một bi kịch.

"Anh đã tiên đoán rằng một ngày nào đó ngày này sẽ đến. Ôi trời, xong rồi! Sự nghiệp của em trai tôi xong rồi."
"Đồ khốn, tôi sẽ vượt qua bất kỳ ai!"
Chase gào lên rồi tung một cú đấm, thật tiếc là Grayson phản ứng nhanh, né được cú đấm chỉ trong gang tấc.
"Tôi đã dạy cậu cách nhìn vào đối thủ
mà không gặp vấn đề gì. Cậu chỉ có cái mặt đẹp thôi. Làm sao mà nhớ được kịch bản khi đầu óc cậu tệ như vậy?"
"Tôi sẽ giết cậu..!"
Chase đứng dậy khỏi ghế sô pha và lại tấn công. Josh nghĩ một lúc rằng anh nên can thiệp. Nếu Chase bị đánh, anh sẽ vào cuộc.

Grayson thì thầm gì đó vào tai Chase khi tránh được cú đấm của hắn lần nữa.

"Tôi đã bảo cậu sống một cuộc sống đàng hoàng, Chase. Hay là cậu muốn lại bị đưa về nhà lần nữa?" Grayson hỏi với giọng ngọt ngào như pheromone của hắn.

Giọng nói trầm, sâu lắng ấy nhẹ nhàng như một cái vuốt ve vào tai. Nhưng sau khi nghe xong, mặt Chase lạnh lùng hơn bao giờ hết. Josh chưa bao giờ thấy ai lại có biểu cảm như vậy.

Một xác chết còn có làn da tốt hơn hắn.

Với khuôn mặt trắng bệch như thể vừa nhìn thấy ma, Josh nhìn Chase, người dường như không thể thở nổi, trong khi Grayson thì cười rộng rãi như lần đầu tiên gặp.

"Tốt lắm. Cậu không phải là một thằng ngốc, em trai tôi."

Nếu Josh không chứng kiến cảnh đó, anh có thể nghĩ rằng Grayson là một người anh trai rất tốt, nhưng đối với Josh, người đàn ông này chưa bao giờ khiến anh cảm thấy đáng sợ như lúc này. Hắn cười một cách bình thản, trong khi Chase thì bị đông cứng lại. Josh nghĩ rằng người đàn ông này có thể giết bất cứ ai mà không cần tốn sức, chỉ cần vài lời nói là đủ. Josh cảm thấy lạnh toát sống lưng. Mới chỉ chưa đầy một giờ đồng hồ kể từ khi gặp hắn, nhưng anh cảm giác như mình đã nhìn thấy bộ mặt thật của một người đàn ông đang giấu nó dưới lớp mặt nạ.

Grayson quay đầu nhìn Josh, người vẫn đứng bất động. Cái nhìn đột ngột làm anh bất ngờ. Grayson mỉm cười, giống như lần trước:

"Xin lỗi một lát nhé? Chúng tôi có chút chuyện gia đình..." và hắn nhìn vào Chase, "... Giờ thì Chase đã sẵn sàng nghe rồi."

Grayson đặt tay lên vai Chase.

Sau đó, một điều bất ngờ xảy ra. Chase ngồi yên lặng trên ghế sô pha, Josh chớp mắt ngạc nhiên. Cái thái độ nhẫn nhịn đó, giống như một con chó đã được huấn luyện. Và đó là biểu cảm khó hiểu nhất mà Josh từng thấy từ Chase Miller.

Lại có một sự im lặng. Grayson ngồi đối diện với Chase và nhìn Josh.

Anh sẽ làm gì đây? Josh đứng đó một lúc, nhìn Chase. Dường như anh cảm thấy mình không nên rời đi. Liệu mình có thực sự ra ngoài không? Vô tình, anh thấy hình bóng của Pete phản chiếu trong khuôn mặt của Chase.

Có một lần Josh đã để mất Pete trong công viên. Chỉ chưa đầy 10 phút, nhưng cảm giác sợ hãi tột cùng như thể anh đã rơi xuống địa ngục. Khi trở lại con đường, gào tên Pete như điên dại, anh may mắn tìm được Pete đang đứng đó, ôm chầm lấy cậu bé, suýt nữa khóc vì sự nhẹ nhõm không thể diễn tả. Dĩ nhiên, nếu anh ôm Chase như ôm Pete và an ủi hắn, chắc chắn hàm răng của anh sẽ bay đi. Josh vẫn không có kế hoạch làm cấy ghép nha khoa khi còn trẻ. Hơn nữa, Josh cũng không có lý do gì để ở lại phòng mà không nói một lời.

"... Gọi tôi nếu cậu cần, tôi sẽ đợi ở ngoài hành lang."

Đó là tất cả những gì Josh có thể nói.

Anh đợi một lúc, nhưng Chase vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc và không phản ứng gì. Josh đành phải quay người rời khỏi phòng. Cái nhìn cuối cùng của anh cảm nhận được không khí trong phòng thật khó chịu. Josh cảm thấy tâm trạng mình tệ đi.

✤✤✤✤✤✤

Căn phòng yên tĩnh. Không ai mở miệng trước. Grayson, người vừa quay người lại, vẫn giữ nụ cười trên môi và chỉ nhìn chăm chú vào em trai mình. Dĩ nhiên, Chase không hề cười.

"Cái gì xảy ra với khuôn mặt của cậu vậy? Cậu không bị vệ sĩ đánh vì nóng tính chứ?"

"Anh làm gì ở đây?"

"Cũng đúng thôi. Thật là thất vọng, Chase, cậu không thể đánh nhau được. Tôi đã bảo cậu phải tập luyện nghiêm túc, uống ít steroid hay bổ sung protein đi."

Grayson, với thân hình cơ bắp vạm vỡ, nhìn vào cơ thể của Chase, gầy hơn mình, rồi thở dài.

"May mà cậu không bị gãy xương."

"Grayson..."

Chase siết chặt tay đến mức khớp ngón tay nổi lên.

Grayson, người rất hiểu sức mạnh của nắm đấm của em trai mình, ngừng trêu chọc và chuyển chủ đề.

"Đến lúc tỏa pheromone rồi, đúng không? Có một bữa tiệc, đi cùng tôi nhé."
"Tôi không đi."
"Thật sao?" Grayson nheo mắt lại với câu trả lời kiên quyết đó. "Tôi có nói là Alex Jr. đã sinh con vào tháng trước không?"
Ngay lúc đó, mặt Chase trở nên cứng đờ. Grayson tiếp tục nói với nụ cười trên môi.
"Thực ra, tôi đã thấy chú chó con, nó yêu Alex Jr., nhưng nó giống Alex 1st, và cũng khá giỏi... Ôi, cậu ghét chó mà đúng không? Cậu thích chim sao? Chúng vô dụng so với chó và có khẩu vị rất kỳ quái."

Chase không nói gì, chỉ nhìn Grayson, cơ thể hơi run lên, mặt trắng bệch. Không chớp mắt, Grayson tiếp tục một cách bình thản:
"Vậy cậu đang tìm thằng đó à? Dĩ nhiên là cậu không tìm thấy nó."
"..."
"Chase." Giọng Grayson trở nên ngọt ngào hơn. "Nếu cậu không muốn chuyện này xảy ra lần nữa, thì nên tỏa pheromone của mình ra."

Cái đập thình thịch trong lồng ngực khiến tai của Chase như ù đi. Grayson thì thầm khi nhìn em trai mình, người đang cắn môi và nín thở.

"Vậy cậu muốn đi dự tiệc à?"

✤✤✤✤✤✤

Cạch

Josh tự động ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng cửa mở. Người bước ra là Grayson.

"Ồ, cậu thật sự đang đợi sao!" Hắn nói với vẻ ngạc nhiên.

Josh nhìn thấy Chase đứng phía sau Grayson. Anh nhanh chóng quét mắt qua cơ thể hắn, nhưng có vẻ không có gì lạ. Ngoại trừ việc khuôn mặt của hắn trông có vẻ đặc biệt tái xanh. Grayson mở miệng như thể đã nhận ra Josh sẽ nói gì.

"Chase sẽ đi với tôi. Cậu không cần bảo vệ đâu, đúng không?"

Trước câu nói bất ngờ đó, Josh lại nhìn vào mặt Chase, nhưng hắn phớt lờ. Josh vội vã gọi tên hắn.

"Mr. Miller!"

Chase do dự rồi quay lại. Thấy hắn nhăn mặt, Josh không kìm được mà thở hổn hển.

"Chúng ta chuẩn bị xe nhé?"

"... Không cần."

"Mr. Miller."

"Đủ rồi! Để tôi yên, đừng ồn ào!"

Chase la hét một cách dữ dội.

Josh không thể thuyết phục hắn nữa. Chase nhanh chóng đi về phía trước, quay người rẽ ngoặt và biến mất khỏi tầm mắt.

Cũng như Josh, Grayson nhìn theo hướng Chase đã đi rồi huýt sáo một tiếng ngắn. Khi Josh nhìn lại hắn, Grayson mỉm cười và nói một cách không có gì đáng chú ý:

"Tôi chỉ thay đồ rồi xuống dưới. Cậu cảm thấy không thoải mái khi ở gần hắn, phải không?"

Josh không trả lời. Grayson cười như thể đã hiểu hết mọi chuyện.

"Dù tôi có cố gắng thế nào, tôi cũng không thể sửa tính tình của hắn. Xin lỗi."

Hắn nói lời xin lỗi, nhưng Josh không cảm nhận được chút thành tâm nào trong đó. Thậm chí Josh còn cảm thấy như Grayson đã thêm vào một từ nghe như một nụ cười giả tạo, chỉ vì đã đến lúc phải nói ra.

Josh không có gì để nói, anh chỉ lặng lẽ nhìn Grayson.

Đột nhiên Grayson nheo mắt, túm lấy gáy Josh và anh không kịp phản ứng. Hừ, hắn áp mũi vào cổ Josh và hít một hơi thật sâu, rồi Josh giật mình, tránh ra. Grayson, sau khi di chuyển mũi lên xuống hai lần, ngửi ngửi, cuối cùng ngẩng đầu lên.

"Cậu là gì?" Hắn hỏi với giọng thấp.

Josh trong một khoảnh khắc không thể tìm ra lời nào để trả lời. Một vài giây sau, anh mới hiểu được ý nghĩa của câu hỏi.

"...Beta."

Anh đưa ra câu trả lời dứt khoát.

"Thật sao?"

Grayson hỏi và cúi đầu xuống.

Chắc chắn hắn không biết gì cả, vì mùi pheromone rất nhẹ và Josh đang dùng thuốc. Josh tin chắc vào điều đó, nhưng một mặt, anh vẫn lo lắng và nhìn Grayson thật lạnh lùng, thẳng vào mắt hắn.

Grayson di chuyển tay đang nắm sau gáy Josh và nắm lấy cằm anh.

"Thật kỳ lạ." Grayson nhăn mặt lần đầu tiên khi có hành động thô lỗ như thế—nắm cằm người khác và quay mặt họ đi. "Nhóm Beta gần đây bị ảnh hưởng bởi loại phóng xạ gì vậy, sao không giống Beta chút nào?"

Josh giật mạnh tay ra mà không nói gì. Grayson kêu lên một tiếng:

"Ai!"

Rồi hắn cười.

"Tôi nghe từ Nathaniel rằng lần này có những Beta, và cậu là người từ phương Đông." Grayson nói, "Cậu đã nhìn vào bức tranh chưa? ... Wow, một Beta mà có khuôn mặt đó. Không phải là lừa đảo đấy chứ? Phương Đông có gì vậy?"

Grayson cười, nhưng Josh không cười, anh chỉ nhìn Grayson, im lặng nheo mắt lại.

"Cậu chắc chắn là Beta chứ?"

"Xin lỗi."

Josh cố gắng tránh sang một bên để tránh một cuộc đối đầu mệt mỏi và không cần thiết, nhưng Grayson không đồng ý.

"Chờ một chút," hắn nói, giữ Josh lại.

Bị ép dừng lại, Josh lại nhìn Grayson như để hỏi hắn cần gì, nhưng đột nhiên một mùi hương ngọt ngào ập đến. Đôi mắt của Grayson nhuốm vàng. Đây là lần thứ hai Josh thấy màu mắt của một Alpha cấp cao  thay đổi. Josh đã hiểu ý nghĩa của điều đó. Grayson đang tỏa pheromone. Nhưng Josh không có phản ứng gì.

"Chắc vậy," Grayson nói sau khi đổ pheromone vô ích như thác nước, anh nhún vai và cười.

"Dù cậu có uống bao nhiêu thuốc đi chăng nữa, thì không thể nào không ngửi thấy được mùi. Không có phản ứng với pheromon..'' Grayson vuốt cằm suy tư. "Trừ khi cậu là một Omega  cấp cao .."

Câu nói cuối cùng khiến Josh cảm thấy một nỗi sợ mơ hồ. Khi vô tình nuốt nước bọt khô, một giọng nói đột ngột cắt ngang.

"Không phải Omega  cấp caokhông thể ở trong một nơi như thế này sao? Người ta bảo rằng suốt đời cũng khó gặp được một lần."

Khi Josh quay đầu lại, Isaac đang đứng đó với vẻ mặt chán ghét. Grayson, cũng quay lại nhìn theo, cười.

"Anh tôi ở dưới sao?"

Isaac trả lời một cách thẳng thừng khi lập tức chuyển chủ đề.

"Vâng, anh ấy đã ra xe rồi."

"Ồ, cảm ơn."

Grayson rời đi với vẻ mặt đầy biết ơn, như thể hoàn toàn thờ ơ. Khi Josh nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần dưới sự dẫn dắt của Isaac, anh bỗng cảm thấy sợ hãi muộn màng.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có dấu ấn đó?

Josh âm thầm làm dịu lại trái tim mình. Anh chắc chắn rằng mình đã hiểu được điều đó. Lần đầu tiên, Josh cảm ơn Chase vì dấu ấn đó. Anh sẽ không có cơ hội để hòa mình vào pheromone của người khác ngoài người đàn ông này, trừ khi một Alpha khác để lại dấu ấn mới lên người anh. Nhưng nếu Chase đổ pheromone lên người anh, sự ghen tị của hắn sẽ lộ ra. Cột sống Josh run lên. Tay anh bắt đầu run rẩy, và cảm giác run rẩy đó lan tỏa khắp cơ thể.

✤✤✤✤✤✤

Sau khi bình tĩnh lại, Josh đi về phòng giám sát và nhanh chóng tìm thấy Mark. Mark, người ngay lập tức nhận ra tình trạng không ổn của Josh, hỏi với vẻ nghi ngờ:

"Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì xảy ra với thằng đó mà cậu gặp lúc trước không? Isaac nói gì đó rất kỳ lạ."

"Ý cậu là kỳ lạ như thế nào?"

Mark đáp lại Josh với giọng điệu nhanh chóng.

"Tôi nghe nói hắn đã chơi một trò quái dị với cậu. Nếu đổ pheromone vào một Beta thì sao? Nếu bị biến đổi thì sao? Dù sao hắn cũng là một Alpha cao cấp mà..."

Anh lắc đầu, rồi lưỡi lách ra một tiếng. Sau một lúc, Josh mở miệng.

"Họ đã ra ngoài chưa? Cả hai người đó?"

"Ừ, cũng khá lâu rồi," Mark nói một cách bình thản. "Cậu biết họ đi đâu không? Đi dự tiệc tập thể."

Dĩ nhiên rồi. Nhưng điều Josh tò mò lại là chuyện khác.

"Vậy còn bảo vệ thì sao?"

Mark lặp lại lời của Grayson một cách hững hờ.

"Anh ấy nói là không sao, còn C thì bảo chúng ta không cần đi. Vậy tôi phải làm sao? Tôi đã gửi cho hắn một thiết bị định vị."

"Ồ..."

Josh thở dài thật sâu.

Họ sẽ lại đổ lỗi cho chúng ta nếu hắn gặp chuyện gì.

Đột nhiên, Josh chợt nhận ra rằng Chase đang cố tình gây rắc rối cho họ. Nếu bắt nạt người khác là sở thích của hắn, thì hắn làm rất giỏi. Chase sẽ đủ sức... nhưng Grayson thì sao?

Josh không biết liệu mình nên cảm thấy nhẹ nhõm hay không, nhưng một phần trong anh lại cảm thấy lo lắng. Anh trai của Chase, người mà anh gặp lần đầu tiên, có một khí chất u ám như vậy và rõ ràng là không muốn che giấu điều đó trước mắt mọi người. Nhưng Chase dường như ghét bao nhiêu người như có sao trên bầu trời, còn người đàn ông này thì chắc chắn là người mà Chase ghét nhất.

Nhưng tại sao lại theo hắn một cách nhẹ nhàng như vậy?
Cảm giác sợ hãi như một con thỏ đối mặt với trăn anaconda. Chase Miller là một con thỏ. Mark nói với Josh, người lúc đó vẫn còn đang bị sốc.

"Vấn đề là khi hắn trở về, hy vọng hắn sẽ cảm thấy tốt hơn."

Trong lúc Mark thở dài dài, Josh cũng không nói gì.
Thường thì sau khi quan hệ, người ta có xu hướng cảm thấy khá hơn, nhưng với Chase thì không bao giờ biết điều gì sẽ xảy ra. Josh chỉ hy vọng người đàn ông ấy vẫn như mọi khi. Josh đã được nói rằng nếu một Alpha bị đánh dấu, pheromone của Alpha đó sẽ ổn định và giảm thiểu rủi ro pheromone ảnh hưởng đến anh, nhưng người đánh dấu hắn cần phải tiếp tục hỗ trợ. Ít nhất là phải ở bên cạnh và giúp hắn ổn định tâm lý.
Liệu có ai dám ghi dấu lên Chase không?

Josh lắc đầu để xua tan những suy nghĩ đó. Dù suy nghĩ thế nào đi nữa, điều đó là không thể.
Ừ, Chase là người tốt, nên tôi không nghĩ hắn làm gì sai.

Đột nhiên, khuôn mặt cười của Grayson xuất hiện trong đầu Josh và hắn thì thầm với giọng thấp:
"Chuyện gì đã xảy ra ở bữa tiệc đó, Josh?"

Bất chợt, Josh cảm thấy lạnh sống lưng.

✤✤✤✤✤✤

Đã qua nửa đêm khi Chase trở về. Đội bảo vệ lo lắng đợi chờ khi họ thấy chiếc máy phát tin nhắn đang hướng về biệt thự. Không giống lúc ra đi, Chase trở về trên một chiếc sedan hạng nặng.

"Sr. Miller!"
Ngay khi chiếc sedan đỗ trước cổng biệt thự, Mark vội vàng mở cửa xe và gọi hắn. Cùng lúc đó, mùi pheromone lan tỏa đến Josh từ xa.

Josh vô thức nhai kẹo trong miệng. Nhìn qua cửa xe mở, Chase hoàn toàn say rượu và mất kiểm soát. Hắn lẩm bẩm điều gì đó thi thoảng mà không mở mắt. Một người đàn ông không biểu cảm, ngồi từ ghế lái xe, xác nhận sự thật này.

"Anh ấy đã uống rất nhiều thuốc ở bữa tiệc, nên gần như không còn tỉnh táo nữa. Anh ấy sẽ tỉnh lại sau vài ngày ngủ."

"Anh ấy đã uống thuốc gì? ... Nó sẽ không làm hại cơ thể anh ấy chứ?" Josh hỏi cẩn thận, và mọi người đều nhìn anh.

Josh vội vàng nói thêm:
"Nếu có vấn đề gì, chúng ta nên gọi 911 ngay lập tức."

Mark tặc lưỡi và người đàn ông dẫn Chase lên tiếng:
"Không có vấn đề gì cả. Như cậu biết đấy, Alpha thống trị không dễ bị ảnh hưởng bởi thuốc hay rượu... Anh ấy chỉ uống quá liều, nhưng sẽ không sao đâu. Anh ấy làm vậy mỗi lần. Tôi nghe nói anh ấy thường xuyên uống rất nhiều thuốc."

Sau đó, người đàn ông này lên xe và lái đi.

Mọi người vội vã mang Chase lên phòng. Josh cũng làm theo. Trong phòng của Chase có không khí trong lành. Josh ngập ngừng, như thể anh đang ở trong một căn phòng mà không ai sử dụng. Không còn gì trên bức tường nơi bức tranh của Warhol từng treo. Tất cả những đồ trang trí sang trọng đã biến mất, chỉ còn lại một chiếc giường và một chiếc bàn bên cạnh. Josh hiểu rõ hơn ai hết vì sao mọi thứ lại biến mất.

Huh, huh.

Mark đặt Chase lên giường và đứng thẳng lưng. Isaac và Seth giúp đỡ Chase ổn định.

Mùi pheromone rung động khắp cơ thể Josh. Anh cảm nhận được một sự khác biệt kỳ lạ ở đó. Mùi của Chase và mùi của những Alpha thống trị khác hòa lẫn vào nhau. Nhưng chỉ có Josh là người cảm nhận được sự khác biệt này.

"Chắc hẳn đã có rất nhiều Alpha thống trị ở bữa tiệc," Mark nói một cách bình thản khi bước đi. "Tôi chắc chắn. Vì đó là một bữa tiệc tập thể."

"Mùi kinh khủng," Isaac lẩm bẩm rồi lắc đầu. Seth cũng xoa thái dương, đầu anh đau nhức.

Mọi người đều phàn nàn rằng họ bị chôn vùi trong quá nhiều pheromone, nhưng chẳng ai thực sự biết cách phân biệt mùi. Chỉ có Josh là người phân biệt được mùi của Chase với mùi của những người khác.

Có lẽ là dấu ấn...?
Josh vô tình vuốt nhẹ vào dái tai mình, nơi đang đeo tai nghe. Tất cả mọi người lại quanh chiếc giường và nhìn vào cơ thể của Chase. Áo sơ mi của hắn bị nhăn nhúm và hắn không cài cúc. May mắn là hắn mặc đúng quần. Josh muốn vuốt tóc vàng của hắn bằng ngón tay, nhưng may mắn thay, Mark đã lên tiếng trước khi tay anh có thể di chuyển theo bản năng.

"Chúng ta đi chưa?"

Tất cả mọi người di chuyển theo hiệu lệnh. Josh, người vào sau cùng, là người cuối cùng rời khỏi phòng. Trước khi đi, anh nhìn lại lần cuối về phía Chase.

✤✤✤✤✤✤

Vài giờ đã trôi qua kể từ khi Josh cảm thấy tình trạng kỳ lạ của mình. Anh, người thay phiên nhau theo dõi các màn hình CCTV khắp biệt thự, bỗng dưng ngần ngại khi nhìn vào phòng của Chase. Chase dường như vẫn chưa tỉnh lại. Rõ ràng là hắn đã bị dược phẩm tác động, nhưng dù vậy, hắn có vẻ vẫn khó chịu một cách nào đó. Thật bất thường khi thấy hắn lăn qua lăn lại trên giường. Josh do dự một lúc.

Không có gì tôi có thể làm cho hắn trong tình trạng này. Hơn nữa, hắn có lẽ đang tống pheromone ra, Josh biết điều gì sẽ xảy ra nếu anh lao lên phía hắn.

Càng tồi tệ hơn nếu hắn đã dùng thuốc. Thật ngu ngốc khi lao vào nguy hiểm rõ ràng như vậy. Josh nhìn kỹ vào màn hình và một lúc sau rơi vào sự đau đớn.

Làm sao một người trưởng thành lại có thể gặp phải những cơn ác mộng tồi tệ như vậy? Sẽ ổn thôi mà.
Nhưng khi nhìn thấy Chase cuộn mình và lắc lư trên giường trong cơn đau đớn, Josh nhớ lại đứa trẻ của mình, ngay cả khi nó có những cơn ác mộng và khóc.
"Papa"
Josh gõ nhẹ vào tay ghế bằng ngón tay. Chase trên màn hình đang hấp hối trên giường. Anh có thể thấy rõ tình trạng của hắn đang xấu đi nhanh chóng. Josh nhận ra ngay lập tức. Có tiếng rên rỉ từ cổ họng hắn. Không còn sức để chống cự nữa.
Ngu ngốc! Josh vội vàng chạy đi, mắng bản thân.

✤✤✤✤✤✤

"...!"
Ngay cả trước khi vào phòng, Josh đã cảm nhận được pheromone tràn ngập hành lang, anh điều chỉnh lại khẩu trang một lần nữa trong khi cảm thấy choáng váng dữ dội. Khẩu trang chặn 98% pheromone, nhưng vẫn còn 2% mà có vẻ như đang tác động đến anh. Josh mở cửa, cố gắng phớt lờ mùi hương mê hoặc đó.

Pheromone, đã tích tụ trong phòng cùng với hắn, ngay lập tức tràn ra. Josh do dự một lúc rồi lùi lại. Anh mất một lúc để hồi phục. Cần rất nhiều can đảm để bước vào phòng với tất cả trái tim.
Chase nằm trên giường như trước. Tuy nhiên, chiếc ga trải giường rất nhăn và một góc của nó đã bị bật ra khỏi đệm.
Thêm vào đó, một số cúc áo trên sơ mi của hắn đã bị mở, những cái khác thì đã bay mất, để lộ cơ thể hắn. Josh không hiểu tại sao hắn vẫn còn mặc áo.
...
Chase lẩm bẩm điều gì đó, tự mình rung lên rồi xoay người. Cùng lúc đó, khuôn mặt hắn quay về phía Josh, và hắn co lại.
"Ah."

Chase lẩm bẩm điều gì đó, tự mình rung lên rồi xoay người. Cùng lúc đó, khuôn mặt hắn quay về phía Josh, và hắn co lại.
"Ah."
Josh thở dài một cách vô thức.
Khuôn mặt hắn, thở hồn hển và đẫm mồ hôi lạnh, đẹp như một thiên thần và lại rất kích động. Hình ảnh của Chase bất lực trên giường bất ngờ kích thích sự ham muốn trong Josh. Anh xấu hổ khi cảm thấy như vậy. Anh nghĩ rằng thật nực cười khi nghĩ đến việc làm điều đó với Chase Miller, nhưng không thể phủ nhận cảm xúc của mình. Josh cảm thấy xấu hổ vì tội lỗi.

"Ah..."

Hơi thở của Chase mạnh một cách bất thường.

Hơi thở của Josh cũng trở nên thô ráp vì trí tưởng tượng, nhiệt độ cơ thể anh tăng cao. Trong tích tắc, bên trong bắt đầu đập mạnh và ướt át. Nếu lý trí của Josh biến mất thêm một phần trăm nữa, có lẽ anh đã trèo lên người anh. Nhưng Josh tuyệt vọng chịu đựng mong muốn của mình. Đây không phải là lúc, và cũng không phải là nơi. Bằng cách nào đó, anh phải đánh thức Chase, người dường như đang lang thang trong cơn ác mộng, bằng chứng là đôi môi anh ấy đang chuyển động cố gắng lẩm bẩm điều gì đó. Ôi đôi môi chết tiệt đó. Josh không thể nghĩ được gì. Anh ấy tát vào má mình trước khi phát điên.

"Ôi chết tiệt!"

Cuối cùng Josh chửi thề.

Anh có phải là đồ ngốc không? Josh bước đến giường và xoa đôi má đang đau nhói của mình. Chase lại lẩm bẩm điều gì đó, khuôn mặt anh ta nhăn lại. Mỗi lần anh hít vào, những cơ cứng ở ngực anh lại phập phồng dữ dội. Josh nuốt một tiếng ho khan.

"Ông Miller, dậy đi. Ông Miller."

Anh thận trọng nắm lấy vai anh ta và lay nhẹ, nhưng anh ta không có dấu hiệu tỉnh dậy.

Các Alpha cao cấp không bị ảnh hưởng bởi rượu hay thuốc, nhưng Josh tự hỏi không biết anh sẽ như thế này bao lâu. Anh đã từng là vệ sĩ cho một người nổi tiếng khác, nhưng chưa bao giờ thấy ai uống nhiều thuốc như vậy. Nếu người bình thường tiêu thụ lượng thuốc này, họ đã không còn trên thế giới này nữa.

"Cái đó... uh..."
Chase lầm bầm một cái gì đó.
Cậu đang mơ à? Josh cúi đầu xuống.
"Không... Dừng lại... Làm ơn..."
Josh hoảng loạn vào lúc đó. Mình nghe cái gì vậy? Anh không thể tin rằng Chase Miller lại nói như thế. Mình có nghe sai không? Vẫn cảm thấy xấu hổ, anh tiếp tục nghe thấy Chase lầm bầm:
"Làm ơn, tôi xin lỗi. Là lỗi của tôi... Tôi sẽ làm theo những gì họ bảo, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Làm ơn..."

Anh ta đang gặp ác mộng. Dù là gì đi chăng nữa, đó chắc hẳn là một giấc mơ kinh hoàng. Nhưng đó chưa phải là kết thúc. Trong cơn mồ hôi lạnh, Chase cứ liên tục cầu xin.
"Tha lỗi cho tôi, tôi xin lỗi. Giúp tôi, đừng làm thế với tôi. Dừng lại, Nathaniel, Stacey... Làm ơn giúp tôi. Dừng lại, làm ơn, không, làm ơn...!"
"Ông Miller!"
Josh gọi anh ta một cách cấp bách.
Anh nghĩ mình phải đánh thức Chase ngay lập tức, dù có phải làm gì đi chăng nữa để làm được điều đó...
Lúc đó, Chase hét lên:
"Làm ơn, đuổi con chó đó đi...!"
"Chase, mở mắt ra!"
Josh hét lên.

Anh phải đưa Chase ra khỏi cơn ác mộng ngay lập tức. Anh phải làm bất cứ điều gì để đạt được điều đó. Khi anh giơ tay lên, Josh tự hỏi liệu có ổn khi đánh vào mặt anh ta không, thì Chase đột ngột mở mắt. Đôi mắt của anh, thường là màu tím, đã chuyển sang màu vàng.
Josh đã từng thấy đôi mắt đó trước đây, vào ngày anh có thai với Pete. Anh đã xịt feromone khắp cơ thể và xịt chúng sâu vào bên trong anh. Ngay khi nhớ lại,
Josh suýt ngã vì cảm giác bỏng rát trong cơ thể.
Ngay sau đó, một tình huống đáng lo ngại xảy ra. Chase bất ngờ ngồi dậy và lăn vào người anh.

"..!"
Chưa kịp chuẩn bị cho một cuộc tấn công đột ngột, Josh bị đè xuống đất bởi
Chase. Chase leo lên người anh mà không hề dừng lại và tháo mặt nạ của anh ra. Đôi môi chạm nhau trước khi bất kỳ âm thanh nào kịp phát ra từ miệng Josh.
Anh ta mất kiểm soát.

Josh biết điều đó. Vào thời điểm đó, Chase hoàn toàn mất trí. Anh chắc chắn rằng anh sẽ không nhớ bất cứ điều gì vào buổi sáng. Như thể đó là ngày hôm đó vậy. Vậy thì làm sao bạn biết được nếu bạn không thử? Ác quỷ dường như thì thầm vào tai Josh. Anh muốn ôm người đàn ông đó vào khoảnh khắc đó và chấp nhận anh ta vào cơ thể mình, vì vậy anh đã bị choáng ngợp. Anh có thể bán linh hồn của mình, nếu anh có thể quan hệ tình dục với Chase ngay lúc đó và ở đó. Không, anh thậm chí còn nghĩ rằng linh hồn của mình quá rẻ mạt.

Ôi, giá mà tôi có thể làm được ngay bây giờ!

Nhưng một trong những trải nghiệm đó là đủ. Josh hiểu rõ hơn bất kỳ ai về kết quả của một lần cám dỗ duy nhất. Hơn nữa, đó là với cùng một người, bất kể anh ta ngu ngốc đến mức nào. Trong khi đó, Josh chỉnh lại áo sơ mi và sờ soạng cơ thể Chase để cố đẩy anh ta ra, quay đầu để tránh đôi môi chồng lên nhau, đẩy vai anh ta mạnh nhất có thể và đập vào mặt anh ta bằng tay kia. Có một tiếng thịch. Với điều đó, anh cầu nguyện rằng Chase sẽ tự tỉnh lại.

"Phản ứng đi, ông Miller!!"

Josh hét lên thật to. Nếu anh không ngừng được Chase như vậy, anh sẽ phải đánh anh ta lần nữa. Josh nhìn xuống đất để tránh cảm giác bị đe dọa bởi
Chase. Không đủ tự tin để nhìn vào mặt anh ta và xác minh liệu tiếng hét có hiệu quả hay không, Chase lại tiếp tục áp đôi môi của mình lên anh.
Ôi, nguy hiểm quá.

Anh cảm thấy như mình có thể nghe thấy tiếng còi báo động trong đầu, nhưng âm thanh đó rất mờ nhạt. Khi đôi môi của họ va chạm dữ dội, Josh đã từ bỏ mọi nỗ lực kiềm chế Chase. Anh không biết chuyện gì sẽ xảy ra, mùi hương đó đang khiến anh phát cuồng.
Anh ôm lấy cổ anh ta và cuốn lưỡi mình vào sâu trong khoang miệng. Josh thở hổn hển vì nụ hôn hoang dại. Bàng hoàng, anh nhận ra đã rất lâu rồi kể từ lần cuối anh có một nụ hôn như vậy.
Lần hôn cuối cùng của anh là khi nào?

Sau khi nhìn lại vài năm qua, anh đã ngừng hẹn hò để dành toàn bộ thời gian chăm sóc Pete, anh đã nhanh chóng từ bỏ. Vâng, thực tế, những nụ hôn với người đàn ông này là lần cuối cùng.
Có quan trọng không?
Khi Chase kéo áo anh lên và cảm nhận làn da trần, Josh hoàn toàn trút bỏ mọi suy nghĩ. Anh cũng muốn người đàn ông này chạm vào mình.

Anh muốn em vào trong anh và làm như em đã từng làm trước đây.

Lấp đầy anh đi! Ồ, xuất tinh vào trong anh đi!

Josh không biết mình đang khạc nhổ hay chỉ đang nghĩ vậy. Anh chỉ quan tâm đến nụ hôn hiện tại. Đầu gối của Chase luồn vào giữa hai chân anh và lan ra vào giữa hai chân Josh. Anh cảm thấy mông mình ướt đẫm. Trong bóng tối, anh điên cuồng sờ soạng cơ thể mình. Một tiếng kêu ngắn phát ra từ cơ thể Josh khi Chase cắn mạnh môi anh.

Sự cương cứng của Chase giảm xuống. Josh cũng biết rằng việc chải đầu là cố ý và khoảnh khắc đó vẫn chưa đến. Đó là lúc nỗi sợ hãi và sự mong đợi về cái dương vật dày đang tiến vào anh xé toạc đầu anh.

Ký ức về ngày hôm đó đột nhiên hiện lên trong tâm trí anh và khiến Josh do dự. Nếu Chase lại vào bên trong anh, Josh đã biết hậu quả rồi.

Anh sẽ có thai.

Thật ngạc nhiên, nỗi sợ hãi và sự phấn khích cùng lúc giao thoa. Josh, người đã do dự trong giây lát, đã sớm từ bỏ mọi thứ. Kết quả thế nào cũng không quan trọng.

Bây giờ chúng ta có thể so sánh nó với niềm vui không?

Josh không bao giờ từ bỏ. Anh nhắm mắt lại và ôm chặt lấy anh ấy. Nụ hôn tiếp tục cho đến khi anh khuyến khích
Chase cọ xát vào anh. Nhưng khi Josh quay lại để cởi quần, Chase đột ngột bình tĩnh lại. Bối rối, Josh mở mắt và tách môi ra.

"Chase?"
Anh gõ  một cách cẩn thận và sau đó nhẹ nhàng lắc đầu của Chase đang tựa vào vai mình.

Sau đó anh nhận ra rằng Chase lại đã mất ý thức. Josh cảm thấy xấu hổ và chớp mắt.

Ý anh là anh ngủ một mình sau khi làm thế với tôi sao?

"Ah."
May cho anh, suýt nữa thì anh lại có thai. Anh cố gắng an ủi mình theo cách nào đó, nhưng không thể kìm nén được sự tức giận. Cuối cùng, anh kiểm soát được sức mạnh và đánh vào đầu của
Chase. Tiếc là Chase không tỉnh dậy.
Josh nhìn anh ấy một lúc, ngạc nhiên.
... Này."

Josh thấy hầu như không phản ứng gì và trốn thoát bên dưới. Anh giữ Chase từ phía sau vẫn đang nằm trên sàn, kéo cậu đến giường và nhanh chóng rời khỏi phòng đến phòng tắm được kết nối với phòng giám sát để thư giãn, cậu rất phấn khích.

Đụ chết tiệt Đụ chết tiệt Chase Miller!

Nhìn xuống một cách điên cuồng, anh ta chửi rủa không ngừng nghỉ vào người đàn ông đã ngủ quên vào thời điểm vô cùng quan trọng. Vấn đề là, chỉ cần nghĩ đến anh ta thôi cũng khiến cái của quý đang cương cứng của anh ta cứng hơn trong tay. Điều đó khiến Josh càng tức giận hơn. Sau khi thủ dâm thường xuyên và thủ dâm bằng máy, anh ta rửa sạch những vùng tiếp xúc với pheromone như mặt và cánh tay một cách khẩn cấp nhất có thể tại bồn rửa. Anh ta ngồi xuống, trong tâm trạng chán nản, nhưng vẫn còn việc phải làm. Anh ta phải xóa bản ghi âm. Josh quay ngược đồng hồ và xóa một phần bản ghi âm khỏi căn phòng đó. Sẽ không ai nhận ra vết cắt. Vì không có tai nạn hay sự kiện đặc biệt nào xảy ra. Sau đó, anh ta theo dõi cho đến bình minh, nhưng may mắn thay Chase dường như không còn gặp ác mộng nữa. Kết quả là không có tiếng thì thầm hay run rẩy nào. Nhìn anh ta, Josh chỉ thấy cay đắng.

Cái quái gì thế này?
Vấn đề lớn nhất là anh ấy lại bị cuốn đi một lần nữa. Anh ấy thậm chí còn không nhận ra chuyện đó. Tất cả là do pheromone và giờ anh ấy đã giải phóng chúng rồi. Josh cũng biết rằng mình chẳng có ý nghĩa gì với Chase.
Nhưng nếu anh ấy thực sự yêu mình thì sao? Mối quan hệ này thật vô vọng. Mình chẳng là gì với người đàn ông đó.
Mặt trời đang mọc phía xa khi anh ấy thở dài liên tục và xoa mắt vì mệt mỏi. Mấy tiếng sau, Josh yêu cầu Mark cho anh nghỉ phép.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: