Chương IV
"Tối mai ba tôi khai trương khách sạn ở Đông Thành, có muốn tới đó dự tiệc không?" Trịnh Thành Xán hôm nay đến Kim gia cùng với anh trai cậu. Trong khi Trịnh Tại Hiền đang ở trong thư phòng làm việc với Kim Đình Hựu thì cậu lại ở đây nói chuyện với Kim Mẫn Đình.
"Để tôi suy nghĩ đã rồi mới quyết định."
"Buổi tiệc này không hẳn chỉ mời những người trong ngành, một số người bên ngoài cũng có tham gia. Để xem, như là bác sĩ Lý Thái Dung sắp tới tôi phải gọi là anh rể. Trung tá Quyền Ân Phi cấp dưới của anh trai cậu và vài người đồng đội trong Thủy quân lục chiến, một số nghệ sĩ nổi tiếng dưới trướng Ngọc Hành, và cả..." nói đến đây Thành Xán đặt quân cờ đen lên bàn cờ rồi mới tiếp tục "...Lưu Trí Mẫn."
"Giảng viên Lưu?" những cái tên trước đó Mẫn Đình không hoàn toàn để ý, mãi đến khi Trịnh Thành Xán nhấn mạnh cái tên cuối cùng.
"Ừ, là cổ. Thật ra là vì bạn trai của cô ấy cũng có mặt nên tiện thể mời luôn ấy mà. Với lại giảng viên Lưu tôi cũng phải gọi là thầy." Thành Xán ở trường học chung một khoa, chung khóa với Mẫn Đình. Thế nên cũng được Lưu Trí Mẫn giảng dạy.
"Thì ra là như vậy sao?" như thế này thì còn hơn cả trùng hợp rồi, không ngờ quanh đi quẩn lại vẫn là gặp người quen.
"Tôi có nghe Huệ Châu nói về chuyện cậu với cô ấy rồi. Hoá ra sau bao lần thất bại vẫn không muốn bỏ cuộc, hành trình đập chậu tuy gian nan nhưng tôi tin chỉ cần kiên trì là có thể thành công mà."
Giọng điệu của Trịnh Thành Xán, rõ ràng cũng có một phần châm biếm trong đó. Nếu như là Kim Mẫn Đình của trước kia thì cả hộp cờ trên bàn đã bị hất tung, rồi từng quân cờ sẽ như từng viên đạn bay đến trúng vào người Trịnh Thành Xán. Nhưng mà người đang trú trong thân xác bây giờ đã là một con người hoàn toàn khác rồi. Không giống với Kim Mẫn Đình trước kia, có phần trưởng thành hơn. Cũng phải thôi, vì linh hồn này thật ra đã sống đến hai mươi lăm năm trên cõi đời này rồi.
"Tôi nghĩ là cậu vẫn nên tới, vì cậu cũng là một phần của vở kịch hay."
"Kịch hay? Ý cậu là sao Trịnh Thành Xán?"
"Cậu đã hỏi thì tôi nói luôn vậy..." Thành Xán lúc này bước đến, nói nhỏ gì đó vào tai Mẫn Đình. Chỉ có thể nói là nó liên quan đến Lưu Trí Mẫn, đến vở kịch mà Thành Xán đã nói.
"Thật sự là phải làm như vậy?"
"Cũng xem như là giúp người ta đi. Quên mất, giờ tôi phải ra sân bay đón Tiểu Tương. Xin phép."
Trịnh Thành Xán đứng thẳng người lại, chỉnh áo vest rồi quay lưng bước đi, ván cờ vì vậy mà dang dở. Về Tiểu Tương mà Thành Xán nói, Mẫn Đình trước kia ở Cửu Long từng nghe qua việc Trịnh nhị thiếu gia cậu ta có qua lại với một anh chàng người Nhật Bản. Quan hệ giữa họ không hề bình thường, có lẽ đó chính là Tiểu Tương mà cậu ta nhắc tới. Tên Trung của anh chàng đó là gì nhỉ? Hình như là Thương Thái Lang họ Đại Kỳ, bình thường gọi Thái Lang hay Tiểu Tương như Thành Xán đã gọi.
Có lẽ là vì Thái Lang cũng là cậu ấm của một gia đình hào môn nào đó ở Nhật Bản, thế nên mới có thể quen biết được Thành Xán. Và cũng có thể cùng một lý do mà hai người qua lại với nhau chứ chẳng dễ dàng gì Trịnh gia cho phép con trai mình quan hệ không rõ ràng với một người con trai khác.
Mẫn Đình từng nghe nói chuyện của Trịnh Tại Hiền và Lý Thái Dung ban đầu cũng không được sự đồng thuận của Trịnh gia. Bởi Tại Hiền là trưởng nam của Trịnh gia danh gia vọng tộc, Thái Dung chỉ là một anh bác sĩ thuộc tầng lớp trung lưu. Với cả Trịnh gia lúc đấy vẫn đặt nặng chuyện "nối dõi tông đường", nhưng về sau đã có cái nhìn thoáng hơn. Trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng Trịnh Tại Hiền cũng đợi được ngày đưa Lý Thái Dung về nhà một cách đường đường chính chính.
"Chị cũng muốn tới buổi tiệc đó? Trước giờ chị không thích đến những nơi như thế mà."
Dương Dương tối nay cũng có mặt ở buổi tiệc khai trương khách sạn của Trịnh gia. Gã sếp họ Kim muốn anh theo làm bạn nhảy cho em gái của gã. Một nhân viên bình thường mà lại có diễm phúc lớn như vậy thì cũng không phải tự nhiên mà có. Em gái của sếp Kim nói ra thì khác xa với gã ấy một trời một vực. Nếu như bình thường gã sếp luôn kiếm cớ để bắt Dương Dương làm hết việc này việc nọ thì cô em gái lại đối xử rất tốt với anh. Buổi tiệc hôm nay do sếp không thể đến dự mới nhờ em gái đi thay. Dương Dương cũng là nhận lời mời của đối phương mà đến đấy. Lý do cậu được chọn thay vì mấy tên công tử khác thì chỉ có một. Chính là hai chữ tin tưởng mà ra.
"Học trò mời chị chị không thể không đến, với lại còn có Thế Trường ở đó mà."
"Lại là Lương Thế Trường, cơ mà người ta toàn là những người thuộc giới thượng lưu. Chị thấy mình đến đó có ổn không?" Trí Mẫn dẫu gì cũng chỉ là một giảng viên bình thường, còn ở đó chỉ toàn những con người có vị thế nhất định trong xã hội, nếu không cũng là những người nổi tiếng.
"Trung lưu trí thức cũng không phải có mình chị. Với lại chị cũng danh chính ngôn thuận được người ta mời đến mà. Dù ở tầng lớp nào đi nữa thì cũng là con người như nhau thôi."
"Lát nữa em phải lái xe qua đón tiểu thư nên không đưa chị đi được. Hay là chị gọi cho anh Thế Trường đi."
"Em ra mở cửa đi, để chị gọi cho Thế Trường." nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa, Trí Mẫn bảo Dương Dương ra đấy mở cửa cho, còn phần mình lấy điện thoại ra gọi điện cho bạn trai đến đón.
"Đây là nhà của giảng viên Lưu trường Đại học Thanh Hoa đúng không? Xin lỗi nếu như tôi nhầm." trước cửa, một người đàn ông bận vest đen, sơ mi trắng, cà vạt chỉnh tề dáng bộ lịch thiệp đứng đó. Dương Dương trước giờ chưa từng gặp qua anh ta nên cũng chẳng biết là ai lại đến tìm chị cậu ngay lúc này.
"Đúng rồi. Cho hỏi anh là?" như phép lịch sự tối thiếu, Dương Dương trả lời anh ta, sẵn tiện hỏi luôn danh tánh bởi đó là điều cần nên biết.
"Tôi tên Tiêu Phong, cậu chủ Trịnh bảo tôi sang đây đón giảng viên của cậu ấy đến Đông Thành."
"Cậu chủ Trịnh? Trịnh nhị thiếu Trịnh Thành Xán?"
"Phải."
"Vậy để tôi vào nói với chị tôi."
Bên trong, Trí Mẫn ở đó đã gọi cho Lương Thế Trường mấy cuộc gọi liên tục, kết quả hắn vẫn không bắt máy. Họ Lương hắn ngày càng vô tâm, thờ ơ với cô đến mức cả một cuộc gọi cũng không nghe được. Như Dương Dương khuyên bao lần, cuộc tình này không thể tiếp tục. Cứ dây dưa mãi như thế chỉ phí hoài thanh xuân, cô cũng chẳng còn quá trẻ đâu.
"Bảo cậu cho người đến đón giảng viên Lưu, chứ đâu có bảo cậu mượn danh của tôi?"
"Thành Xán, chỉ có như vậy cổ mới đồng ý để Tiêu Phong đưa đến đây. Cậu biết đó, bao nhiêu lần giảng viên Lưu né tránh cậu ta như tránh tà rồi." chẳng cần đợi Mẫn Đình đích thân lên tiếng, Huệ Châu đã đứng ra giải thích giùm.
"Chỉ lần này thôi đấy, không có lần sau đâu." Thành Xán dù sao thì cũng nghĩa bạn bè, chuyện này cũng không gây hại đến danh tiếng của cậu nên thôi cũng bỏ qua cho.
"Tôi xuống sảnh trước, lát nữa gặp nhau sau."
"Này, khoan đã." Huệ Châu chỉ vừa kịp mở cửa phòng đã bị Thành Xán gọi lại. Nghe tiếng gọi liền quay lại, thấy cậu ta từ trong túi áo vest lấy ra một vật đưa cho cô.
"Lát nữa lấy cái này gắn lên người Mạnh Trinh Nhi."
"Cái này nhìn như nam châm vậy, vui ghê."
"Ừ thì nó cũng tương tự vậy nhưng kết nối với điện thoại của tôi, có thể ghi âm cũng như chụp ảnh lại lưu vào điện thoại. Hữu dụng đúng không?" Thành Xán vừa nói vừa lấy điện thoại ra chứng minh tính năng của vật thể này.
"Mà này, cậu lấy đâu ra thứ hay ho này vậy Trịnh Thành Xán?" với vật này, Huệ Châu cũng có một chút gì đó gọi là hứng thú, vừa hỏi vừa quan sát từng góc độ của thứ đồ vật nhỏ xíu này.
"Tiểu Tương có một người anh họ đam mê sáng chế, đây là một trong số rất nhiều sản phẩm hay ho mà anh ta chế ra thôi."
"Vậy giờ tôi xuống dưới đấy trước nhé, hẹn gặp lại." nói rồi Huệ Châu nhanh chân ra khỏi phòng, di chuyển xuống dưới sảnh.
"Tôi ở đây đợi Tiểu Tương thay đồ xong mới cùng anh ấy xuống dưới. Nhưng còn cậu ở đây để làm gì?"
"Ý của cậu là tôi không thể ở đây hay sao?" rời mắt khỏi cuốn tạp chí đang đọc, Mẫn Đình ngẩng đầu lên hỏi ngược lại cậu bạn.
"Tôi làm gì có ý đó, chỉ là thắc mắc chút thôi."
"Tôi cũng chỉ là chưa muốn xuống dưới sảnh lúc này."
"Tiểu Tranh, anh xong rồi." Thái Lang lúc này bước ra với bộ Âu phục với áo vest và gi lê trắng trên người, kết hợp với sơ mi đen và cà vạt đỏ. Thấy anh đứng đó, Thành Xán bước lại gần giúp anh chỉnh lại cà vạt. Nơi này như đã biến thành không gian của riêng họ, vừa hay lại quên mất sự hiện diện của một người mà lẽ ra họ phải nhớ.
"Ở đây không phải chỉ có hai người đâu, còn có cả tôi nữa đấy." Mẫn Đình không chịu được khi phải chứng kiến cái cảnh này, bất mãn lên tiếng. Đã hai mươi lăm năm không có lấy một mối tình, vậy mà giờ còn phải nhìn người ta "show ân ái" thì ai mà chịu cho nổi?
"Xin lỗi nha, quên mất. Đúng rồi, giờ tôi với Tiểu Tương xuống dưới đấy trước. Cậu muốn bao giờ xuống cũng được, chúng ta đi." Thành Xán sau đó cùng với Thái Lang xuống dưới sảnh, căn phòng sang trọng bậc nhất trong khách sạn này chỉ còn lại một mình Kim Mẫn Đình. Bầu không khí và cả tâm trạng của Mẫn Đình cũng trở nên trầm lắng xuống một cách lạ thường.
"Tại sao tôi phải là người qua đó bắt chuyện với Mạnh Trinh Nhi trong khi người nhận vụ này từ đầu là cậu?" Thôi Nghệ Lâm vô cùng bất mãn với việc bị Tôn Huệ Châu đùn đẩy trách nhiệm. Tuy là nhận lấy cái thiết bị từ tay đối phương nhưng với việc này Nghệ Lâm không hoàn toàn tự nguyện.
"Tôi đâu có biết là Thái Nguyên cũng sẽ đến đâu chứ? Để chị ấy thấy tôi nói chuyện với ả nào đó thì tôi cơ hội chỉ còn một phần trăm sẽ lại xuống số âm à? Coi như giúp tôi lần này đi."
"Lẽ ra cậu phải biết, Phác Thái Nguyên là nghệ sĩ dưới trướng Ngọc Hành mà."
"Ba tôi không hề cho tôi biết một chút gì về danh tính những nghệ sĩ có mặt ở đây hết. Chỉ nói số lượng thôi nên tôi cũng không có biết."
"Thôi được rồi. Tôi vì tình nghĩa và cũng vì giúp đỡ người khác mà làm cho cậu vậy."
***
Ngọt ít ngược nhiều hay đồng đều tất cả đều do tâm trạng quyết định.
Cũng có thể là ngọt nhiều hoặc mọi thứ vừa đủ, chung quy lại là không biết.
Luôn tiện thì mình đã thay đổi độ tuổi nhân vật (có thật) hy vọng nó không làm mọi người khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip