Chương VIII
"Kim Mẫn Đình, nghe tôi nói gì không?" Tôn Huệ Châu đưa tay ra trước mặt Kim Mẫn Đình, quơ quơ nhẹ vài cái. Thấy đối phương vẫn không phản ứng liền thay đổi phương án, kí mạnh một phát vô đầu đối phương.
"Này, hết trò để chơi rồi à? Đau đấy biết không hả?" rõ chẳng làm gì sai, tự dưng lại bị ăn một cú rõ đau thế này thì người bình thường ai mà không cáu chứ? Vừa xoa đầu mình, Kim Mẫn Đình cũng không quên trách móc Tôn Huệ Châu.
"Ai bảo tôi gọi cậu không nghe? Lại nghĩ đến giảng viên Lưu à?"
"Không có, cậu đừng có mà ăn nói xằng bậy." Kim Mẫn Đình tuy là có nhiều lúc hay nghĩ đến Lưu Trí Mẫn, nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Người mà nàng nghĩ đến lúc này lại là một người khác, không phải vị giảng viên kia.
"Thế thì nghĩ đến ai hay cái gì cậu dám nói không? Hay là..."
"Là cái gì?"
"Là cái gì thì cậu phải trả lời tôi mới biết được chứ." không còn ngôn từ nào để Kim Mẫn Đình nói lại được với người bạn học kiêm bạn thân này nữa rồi. Sau cùng cũng đành phải nói ra thôi.
"Diệp Trân, tôi thấy chị ta lạ lắm." đúng là Diệp Trân không bình thường, từ lời nói cho đến cái cách xuất hiện, cả con người cũng có nhiều điểm bất thường.
"Lạ chỗ nào? Tôi thấy bình thường mà, hai mươi bảy tuổi mà trở thành Kiểm sát viên không phải là hiếm gặp. Những viên chức cấp cao làm việc ở đó tôi gặp nhiều rồi, nhưng mà Diệp Trân thật sự đặc biệt hơn hẳn. Vừa đẹp lại vừa tài nữa chứ."
"Chị ta hai mươi bảy tuổi?" trong những lời Huệ Châu vừa nói, thì đây là điều duy nhất Kim Mẫn Đình để ý.
"Chứ chẳng lẽ lại bảy mươi hai? Cậu sao đấy Kim Mẫn Đình?" Tôn Huệ Châu tự dưng lại cảm thấy đối phương quái lạ làm sao. Diệp Trân hai mươi bảy tuổi thì có gì phải ngạc nhiên mà Kim Mẫn Đình lại phản ứng như vậy chứ?
"Tôi hiểu rồi. Cơ mà cũng không có gì đâu, cậu đừng để tâm đến."
Rõ ràng là hôm đó Diệp Trân bảo rằng cô ta lớn hơn nàng hai tuổi. Và quả thật là như vậy, cuối cùng Mẫn Đình cũng có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Diệp Trân khi đó. Nhớ lại điều kiện trở thành Kiểm sát viên, ít nhất phải tròn hai mươi ba tuổi. Ngay từ đầu đáng lẽ đã có đáp án, vậy mà đến bây giờ nàng mới hiểu ra. Nếu Diệp Trân biết nàng thật sự là ai, chuyện nàng chuyển sinh vào thân phận này chắc chắn phải có liên quan gì đó đến cô ta.
Tuy rằng sống trong thân phận này trừ quá khứ của chủ nhân nó ra thì không có gì là thiệt thòi cho Mẫn Đình, nhưng sau cùng nàng vẫn muốn biết nguyên nhân gì mình có được ân huệ. Và hơn nữa là vì sao Diệp Trân lại xuất hiện rồi úp mở chuyện này với nàng? Có phải rằng cô đang muốn gợi ý cho nàng chân tướng đằng sau chuyện tái sinh?
"Trí Mẫn em..."
Trí Mẫn đứng trước kệ hàng, quay lại thì Lương Thế Trường đang đứng đó. Cô vốn dĩ không muốn nhìn mặt hắn, cho thứ cần lấy vào giỏ hàng liền quay lưng bước đi không thèm đoái hoài gì hắn. Lương Thế Trường tuy đã bị đá nhưng vẫn không muốn từ bỏ, mặc cho đối phương không hề muốn gặp mình vẫn chạy theo níu kéo. Tay hắn chụp lấy tay nàng kéo sát lại, thật sự làm Lưu Trí Mẫn muốn nôn.
"Người ta nói đúng, phụ nữ đẹp nhất khi không thuộc về ai. Chỉ vài ngày sau chia tay, em đẹp lên hẳn đấy."
"Đê tiện." một tay Lưu Trí Mẫn bị hắn nắm kéo lại, tay còn lại liền giáng cho hắn một cái tát vào mặt. Dẫu hắn có nói thêm gì đi nữa, đối với cô đó cũng sẽ là những lời dơ bẩn, tanh tưởi nhất. Giữa cô và hắn vốn dĩ đã kết thúc rồi.
"Em dám tát tôi à? Rượu mời em lại không uống mà cứ thích uống rượu phạt." Lương Thế Trường ôm lấy bên mặt vừa bị nàng tát cho, tỏ ra hoàn toàn không phục.
"Ở đây anh làm gì được tôi? Tát anh thì đã sao? Mặt anh đau thì tay tôi cũng bẩn mà thôi." cô cũng không muốn nhường nhịn hắn nữa, tại hắn giở trò trước cô mới ra tay. So với những gì hắn làm với cô và cả những cô gái khác, bị như vậy còn rất nhẹ.
"Đừng tưởng tôi không dám tát lại em." Lương Thế Trường hành động đê hèn, lần này lại gặp phải Kim Mẫn Đình. Khi cái tát sắp sửa giáng lên gương mặt Lưu Trí Mẫn, Kim Mẫn Đình từ đâu bước đến chụp lấy tay hắn bẻ ngược ra đằng sau.
"Trần đời tôi rất ghét hạng đàn ông khinh thường phụ nữ..." Kim Mẫn Đình bẻ tay hắn xong liền đẩy ngã hắn, sau đó liền choàng tay qua vai Trí Mẫn kéo cô đứng sát lại gần mình.
"Phụ nữ đẹp nhất không phải là lúc không thuộc về ai, mà là lúc họ thuộc vào người biết trân trọng mình. Lưu Trí Mẫn đẹp nhất khi thuộc về tôi."
Lời này của Kim Mẫn Đình cũng có thể được xem là tuyên bố chủ quyền. Nghe được lời nàng Lương Thế Trường bỗng bật cười lớn, cả Kim Mẫn Đình xem bộ hắn cũng không xem ra gì.
"Kim Mẫn Đình ơi là Kim Mẫn Đình, cô cũng giống như tôi vẫn xem phụ nữ là trò chơi của mình đó thôi. Chỉ khác là cô còn chưa..."
"Anh im đi. Ít ra tôi vẫn chưa đến mức khốn nạn như anh. Tôi còn dứt khoát với người này mới đến với người kia, còn hơn anh dây dưa một lúc nhiều người. Tôi cũng không dùng thủ đoạn bỉ ổi để hại cả cuộc đời người khác như anh. Anh đừng nghĩ bản thân mình có thể so với tôi, căn bản anh với tôi chưa bao giờ ngang hàng."
"Cô..."
"Có mặt tôi ở đây cũng dám làm loạn sao?" ngay lúc Lương Thế Trường định giở thói côn đồ, trùng hợp Diệp Trân lại xuất hiện.
"Cô là ai? Chuyện giữa chúng tôi liên quan đến cô à?"
"Tôi là Kiểm sát viên của Viện kiểm sát Nhân dân tối cao, anh gây chuyện ở nơi công cộng làm ảnh hưởng đến người khác đủ liên quan rồi chứ? Bảo vệ cũng sắp sửa đến đây rồi, tôi nghĩ anh đủ sáng suốt để biết bản thân cần làm gì."
Nghe Diệp Trân xưng là Kiểm sát viên, đưa thẻ ngành lên trước mặt hắn, lại còn gọi bảo vệ đến, Lương Thế Trường liền có chút dè chừng. Sau cùng lại không dám tiếp tục gây sự với họ, nhanh chóng rời đi. Đám đông xung quanh hóng chuyện nãy giờ cũng không muốn quan tâm đến chuyện của họ nữa, nhanh chóng tản ra dần dần, ai lo việc người đấy.
"Bạo lực không thể giải quyết triệt để vấn đề, quyền lực thì có thể."
"Kiểm sát Diệp, lại gặp chị rồi."
Đã là lần thứ ba Mẫn Đình gặp Diệp Trân. Hôm nay nghe nói Trí Mẫn đến đây mua đồ cần thiết nàng liền theo đến. Không ngờ lại đụng mặt Lương Thế Trường, càng không ngờ đến cuối cùng Diệp Trân lại xuất hiện dập tắt mọi chuyện trước khi nó bị xé ra lớn hơn.
"Trùng hợp là tôi cũng đến đây mua đồ, không nghĩ sẽ gặp tiểu thư ở đây. Luôn tiện thì rất vui được gặp cô, giảng viên Lưu." Diệp Trân lúc này không quên nói lời chào Trí Mẫn. Hôm trước Diệp Trân đến trường làm thủ tục bảo lưu có gặp qua và nói chuyện một chút với cô, xem như cũng gọi là quen biết.
"Kiểm sát Diệp."
"Mà thôi, tôi phải đi rồi. Tạm biệt, nếu có thể sẽ gặp sau." Diệp Trân vừa quay đi, Kim Mẫn Đình ở phía sau cứ nhìn về bóng nữ nhân đang dần khuất. Lưu Trí Mẫn lúc này đứng bên cạnh liền kéo tay áo nàng, cắt ngang dòng suy nghĩ đang ẩn hiện trong đầu.
"Thấy người ta đẹp liền nhìn không chớp mắt, nghĩ cái gì trong đầu? Em còn chưa bỏ tay ra khỏi người tôi này."
"Diệp Trân đẹp thì có đẹp nhưng với em thì chưa phải đẹp nhất. Giảng viên Lưu cô sao thế? Ghen à?"
"Tôi với em không phải loại quan hệ đó thì tôi không cần thiết phải ghen." đẩy Kim Mẫn Đình ra, Lưu Trí Mẫn xách giỏ hàng bỏ đi luôn một mạch. Lúc nãy có Trí Mẫn ở đây nàng vẫn còn cười, đối phương đi rồi Mẫn Đình trạng thái trên gương mặt liền thay đổi. Hai hàng lông mày nhíu lại, điện thoại trong túi áo lúc này đổ chuông.
"Kim Mẫn Đình, thiên kim tiểu thư Thịnh Đạt. Hay là tôi nên gọi là nữ anh hùng của Cửu Long thành?"
Âm điệu của giọng nói này, cộng thêm cả những gì được truyền từ phía bên kia làm Kim Mẫn Đình có chút rợn người. Giọng nói rõ ràng là của phái nam thì không thể nào lại là Diệp Trân được, nhưng trừ cô ta ra thì còn có ai có thể biết được điều kỳ bí này cơ chứ.
"Anh là ai? Và tại sao anh lại biết?"
"Tối nay đến khách sạn Thịnh Đạt ở Triều Dương đi. Trên sân thượng, bất ngờ đang chờ cô đó Kim Mẫn Đình." bên kia nói xong liền cúp máy. Đưa điện thoại xuống, Mẫn Đình nuốt xuống cổ họng. Rốt cuộc là có thế lực nào đứng sau chuyện này.
"Lại đi đâu đó?" Kim Đình Hựu ngồi ở phòng khách Kim gia, thấy Kim Mẫn Đình xách chìa khóa xe từ trên lầu đi xuống liền hỏi.
"Em có hẹn với bạn thôi." tất nhiên là nàng đang nói dối, bởi vì sắp tới người nàng sẽ gặp nàng còn chẳng biết là ai nữa mà.
"Là mấy đứa Thành Xán, Huệ Châu, Nghệ Lâm đó hả? Anh đây còn chẳng lạ gì." bạn bè của Kim Mẫn Đình, quen mặt nhất chỉ có ba người này, thế nên họ mới là khả năng duy nhất Đình Hựu nghĩ đến thôi.
"Không phải đâu, mà em có thể sẽ về hơi trễ."
"Cái đó cũng cần phải nói, có hôm đi đến tận sáng còn không thèm báo nữa mà. Nói thế thôi, muốn đi thì tùy em nhưng nói trước là quản gia Chung không mở cửa nếu em về trễ hơn mười giờ đâu đấy."
"Em biết mình phải làm thế nào mà."
Lái xe sang Triều Dương - một quận nằm trong thủ đô Bắc Kinh, ở đó Thịnh Đạt chỉ có một khách sạn duy nhất. Vừa lái xe, Kim Mẫn Đình hình thành trong đầu cả ngàn giả thuyết về sự xuất hiện của người bí ẩn kia. Mọi chuyện càng lúc càng trở nên kỳ lạ.
"Tiểu thư lại đến rồi." nhân viên lễ tân của khách sạn thấy nàng liền nhận ra, liền niềm nở chào đón.
"Tôi có hẹn nên đến đây, hy vọng không phiền mọi người làm việc."
"Chúng tôi nào dám. À phải rồi, tiểu thư có nghỉ lại ở đây không để tôi biết cho người dọn phòng?" vì Mẫn Đình đến quá đột ngột, nhân viên vẫn chưa kịp sắp xếp phòng cho nàng. Nhưng chỉ cần nàng nói ở lại, nhất định sẽ họ sẽ phục vụ nhanh chóng nhất có thể.
"Được rồi, tôi sẽ ở lại. Có việc gì thì gặp tôi trên sân thượng."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip