#3

Cầm trên tay hai túi thức ăn cùng chút rượu đã mua, tôi liền vui vẻ đến độ muốn cười thật to. Vùi mặt vào chiếc khăn choàng màu rêu, chỉ cần nghĩ đến anh mà lòng tôi đã rạo rực thế này rồi. Vậy thì ai có thể tin rằng tôi vừa chia tay bạn gái cơ chứ.

-Tiền thừa của cậu đây.

Tôi giật mình đưa tay nhận lại chỗ tiền thừa, vừa vui vẻ trách móc bản thân lại bắt đầu bộc phát căn bệnh tương tư muôn thuở. Ôi, tình yêu thực sự luôn khiến con người ta đê mê cơ mà.

Ban đầu thì tôi cũng chỉ định mang thức ăn đến cho anh nhưng lại ngại ngùng vì mình không có lí do chính đáng. Mặc dù ở cùng nhau lâu thế như vì tình yêu nên tôi liền có chút nhạy cảm. Đôi lúc tôi còn thấy mình thật sự trông rất giống mấy cô gái khi để ý mấy học trưởng ấy. Uầy, ngại thật. Nhưng lần này Jin hyung đã giúp tôi. Anh ấy đã gửi tin nhắn cho tôi về việc anh đến studio và dặn dò tôi đem gì đến cho anh rồi tiện luôn đưa anh về.

Và vì đó là lí do để bây giờ tôi có thể đường đường chính chính nhấn chuông cửa của Genius Lab. Đứng ngoài cửa chờ đợi, tuy có chút khẩn trương như sự hung phấn trong tôi lúc này lại lấn át tất cả. Một lát nữa, tôi sẽ lại được nhìn thấy anh. Ôi thôi, tình yêu thật độc hại.

"Cạch"

Cánh cửa không ngoài mong đợi ấy đã mở ra, Min Yoongi đưa mắt nhìn tôi với dáng vẻ trầm tĩnh. Anh tròn mắt nhìn tôi. Hơi lạnh đã khiến gò má anh thêm hồng và chiếc mũi trở nên ửng đỏ. Thời gian cứ thế mà trôi đi, hình như lại để quên mất người tôi thương rồi.

Nở một nụ cười thật tươi cùng ánh mắt háo hứng hướng về phía người con trai núp nửa người sau cánh cửa. Tôi đưa hai chiếc túi mà tôi đã đi mua trong niềm vui sướng tột cùng và mang đến cho anh. Tôi cũng muốn được thưởng cơ.

-Hyung, em mang canh xương bò đến cho anh đây. Có cả rượu soju đấy.

Anh nhìn tôi rồi vô thức nở một nụ cười. Đôi khi chỉ là một nụ cười mỉm nhưng trong mắt kẻ đang yêu thì mùa xuân đến thật rồi.

"Phải làm sao đây, tôi ngại đến phát điên rồi."

Tôi ngại ngùng quay mặt đi để anh không biết rằng tôi u mê cái nụ cười ấy đến thế nào. Có lẽ tôi nên từ từ đi vào tim anh sẽ ồn hơn mà. Ôi không, tôi điên thật rồi.

-Em vào đi

Anh có chút ái ngại, vươn tay phủi đi vài bông tuyết đậu trên tóc tôi hệt như lúc nãy tôi đã làm. Liệu lúc ấy mặt tôi có đỏ không nhỉ? Sau này tôi hỏi thì anh chỉ bảo nhìn tôi như quả cà chua bi khổng lồ khiến anh muốn cắn một ngụm. Ôi tim tôi.

Tôi đứng đờ ở ngoài một lát rồi cũng nhanh bước vào trong, để lại phía sau là hơi lạnh của mùa đông đã tràn đến tận góc hành lang. Trao cho anh hai túi thức ăn, tôi nhanh chóng tháo đôi giày đã dính đầy tuyết của mình và xỏ chân vào đôi dép bông mềm mà anh đã chuẩn bị. Thật sự rất ấm áp.

Hơi ấm trong căn phòng bao bọc lấy thân thể lạnh buốt của tôi, xoa dịu đi cái cảm giác suýt xoa khi tôi vẫn còn ở ngoài. Ánh đèn vàng ấm áp bao bọc cả căn phòng khiến tim tôi như hẫng một nhịp, vì nó khiến anh trở nên thật xinh đẹp. Nét mặt trầm ổn của anh như bừng sáng trong mắt khi tôi chạm nhẹ ánh nhìn vào anh.

-Mau vào lại đây ngồi nè NamJoon.

-Dạ, hyung.

Tôi chợt trở nên vụng về hơn khi cố gắng đóng lại cửa phòng. Trời ạ, có lẽ tôi nên tìm cho mình một cái hố mà chui xuống thôi. Ngại chết mất.

Anh vỗ nhẹ chỗ bên cạnh trên chiếc sa lông nhỏ, tôi cố tỏ ra thật bình tĩnh, nhẹ nhàng ngồi xuống. Chúng tôi thuần thục bày biện đồ ăn ra bàn nhỏ, nó khiến tôi cảm thấy như thể tôi với anh là một gia đình nhỏ. Và tôi yêu những điều nhỏ bé, chẳng hạn như Min Yoongi anh đây.

Anh cầm trên tay chai soju, kề lên môi mềm, uống liền một ngụm. Yết hầu anh cứ thế chuyển động lên xuống làm tôi không khỏi nuốt khan. Bản thân tôi thực sự quá thiếu đạo đức rồi.

Tôi ngẩn người ra một hồi. Đến lúc chai soju từ trên tay anh trở lại mặt bàn đã vơi hơn một nửa, tôi mới sực tỉnh lại. Bệnh tôi vừa phát sao lại nặng thế cơ chứ.

-Em không ăn à?

À có chứ anh. Nhưng phải "đút" no mắt của  em đã. Tôi vội vàng cho miếng tokbokki vào miệng rồi cười khì.

-Em vẫn đang ăn đây.

-Cụng không.

Anh đưa chai soju về phía tôi, vui vẻ mà uống cùng anh một ngụm. Tôi cũng thừa biết rằng anh rất uống rất tốt nên cũng đã mua kha khá vì tửu lượng tôi chỉ tầm đến chai thứ ba đã bắt đầu có chút lâng lâng.

Một ngụm lại một ngụm. Tôi cố giữ sự tỉnh táo bằng cách ăn kèm với thức ăn. Vì tôi chẳng muốn mình sẽ nói điều gì đó không đúng với anh. Ít ra tôi sẽ không bày tỏ tình cảm quá sớm, tôi sợ điều đó sẽ làm mối quan hệ của chúng tôi rạn nứt.

Gò má anh đã xuất hiện những vệt hồng sẫm màu. Anh gục đầu xuống rồi thở dài một hơi. Anh đang có tâm sự.

-Hôm nay anh đã kết thúc một điều mà anh không nên để nó xuất hiện. Mà Joon này, khi thất tình em thấy thế nào?

Tôi tròn mắt nhìn anh, hình ảnh anh in trên nhãn cầu của tôi trông thật yếu ớt. Ánh mắt của vị anh lớn đong đầy tâm sự mà hướng về phía tôi. Tôi cúi đầu đây trầm tư. Chẳng phải tôi đau vì nàng, cũng chẳng vì bản thân tôi. Mà là vì anh đó- Min Yoongi ngốc nghếch à. Tôi cười nhẹ trong lòng, điều chỉnh giọng một chút. Có lẽ nói thật một chút trong cơn ngà say sẽ không sao đâu nhỉ?

-Đau à, em không đau đâu. Vì em có yêu cô ấy đâu mà phải đau hả anh. Là cô ấy lừa em mà.

Anh im lặng, từ từ chậm rãi nhấp thêm một ngụm. Ánh mắt anh đờ đẫn nhìn lên khoảng tường trống. Hai chúng tôi vẫn duy trì sự im lặng đó cho đến khi tôi cảm thấy tôi cần thiết phải nói ra sự thật.

-Người em yêu thực sự không phải cô ấy. Vì em không đủ can đảm để đối mặt với người em thực sự yêu nên mới cùng cô ấy hẹn hò.

Im lặng. Vẫn là bầu không khí ấy. Nó đã trùng xuống đến mức tôi không thể kiểm soát hàng tá câu hỏi cứ hiện ra trong đầu tôi. Lo lắng và bất lực. Tôi nên làm gì đây khi đầu óc tôi như quay cuồng trong hơi men đã ngà chín. Ôi thôi, tôi say rồi.

-Vậy sao

-Người em thực sự yêu là người ở cạnh em lúc em cần. Là người quan tâm em, cùng em đồng hành từ những ngày đầu còn chập chững. Hyung có đoán ra không?

Tặng cho chính mình một nụ cười chua xót. Đáng lẽ tôi không nên uống chút rượu đó một cách quá chén, cũng không nên nói những điều ấy. Nhưng trái tim tôi lại đau nhói. Thật tệ khi nói ra những điều này.

Tôi nhìn anh thật kĩ, khẽ áp tay lên bầu má anh, vuốt ve thật nhẹ nhàng. Tôi không muốn làm đau anh vì nó sẽ dày vò con tim tôi đến điên dại. Cho dù có thế nào nó cũng chỉ là "mượn rượu tỏ tình", có thể sau hôm nay chúng tôi có thể xa cách hơn một chút nhưng hôm nay tôi muốn nói ra tất cả.

-Anh có đoán được không?

Anh khẽ lắc đầu. Câu trả lời của em sẽ khiến anh ngạc nhiên đấy. Em thề. Anh đừng bất ngờ nhé.

-Vậy em sẽ cho anh biết. Anh nghe thật kĩ nhé.

Trước khi tôi cố tìm ra được một lí do khác để tránh né điều này, tôi cần phải giải bày tất cả. Sự ngu ngốc trong tình yêu luôn khiến con người ta lạc lối, tôi đang đứng giữa những ngả rẽ bất tận. Và NamJoon tôi nghĩ rằng, bước đi vượt xa dự định này sẽ phần nào giảm được sự tổn thương hiện diện trong trái tim này. Hãy cho tôi dù chỉ là một chút can đảm để bước đi trên con đường trải đầy gai nhọn thay vì hoa như lúc trước.

-Hyung, em yêu anh.

--------------------------------

180819

#minsurun

(Đã chỉnh sửa)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip