9
"Dạ? Minho hyung sốt cao đến mức không đến lớp được ạ?"
"Đúng rồi đó nhóc. Đại ca gọi cho anh bảo là sốt ba mươi tám độ nên phải ở nhà, nghe giọng khản đặc thở phì phò không ra hơi. Chậc."
Seungmin không ngờ Mimho lại sốt cao đến mức đấy. Thế này chắc đến tuần sau gã mới đi học mất.
"Changbin hyung có định đến thăm anh ấy không ạ?"
"Chưa biết. Nếu đại ca không muốn anh đến thì chịu thôi."
.
Tại nhà Minho, bốn rưỡi chiều.
Gã ngủ li bì như hôn mê, không biết là do sốt hay thức đêm nhiều quá. Hiện giờ ở nhà chẳng có ai ngoài gã với mấy con mèo mà gã đang nuôi cả, tại vì mọi người đi làm đi học hết rồi mà, chưa thấy ai về hết.
Minho không nhớ lần cuối gã được ngủ trên chiếc giường êm ái này vào ban ngày là lúc nào, vì cuộc sống của học sinh cuối cấp quá bận rộn nên gã dành thời gian để thức nhiều hơn là ngủ, lúc ốm đau như này mới thấy cái giường của mình thật quý giá.
'Minho hyung, em yêu anh.'
Hả? Là giọng của Seungmin sao?
Minho bỗng thấy người mình nhẹ tênh, gã ngồi dậy một cách khoẻ khoắn, cảm giác đau nhừ người tan biến, mũi không còn ngạt, họng không còn rát, thị lực mười trên mười. Đây vẫn là phòng gã, còn từ ngoài kia là Kim Seungmin đang bước vào sao?
"Seungmin...em đâu rồi? Đừng rời xa anh mà."
Seungmin tiến đến gần giường của gã như một thiên thần đang bay lơ lửng. Cậu cười tươi, vươn tay ra nắm lấy tay gã, cả hai bay vào không trung.
Thật đẹp, thật diệu kì, thật tuyệt vời.
Lee Minho muốn nắm tay Seungmin lơ lửng như này mãi mãi.
"Seungmin..."
"Đại ca, tỉnh dậy đi. Coi ai tới thăm nè."
Cái giọng oang oang này...
Seo Changbin.
Minho tỉnh dậy với cái đầu đau nhức. Đối diện gã là gương mặt của Changbin đang chình ình phía trước.
Cái tên trời đánh này!
"Cậu đến đây làm gì? Khụ khụ-" Minho làu bàu vì đang mơ đẹp thì bị gián đoạn.
"Chậc, đại ca ốm nặng quá. Thôi không cần nói gì hết. Đại ca chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu thôi. Đại ca có thấy cảm động khi có người đến thăm không ạ?"
Minho nhăn mặt gật đầu.
"Khụ...nhưng mà ai mở cửa cho cậu vào đây?"
"Thì thằng em trai đại ca chứ ai nữa. Em với nó đi về đây cùng nhau mà." Changbin cười cười. "Mà thôi hôm nay em đến vì có người nhờ đưa thứ này cho đại ca nè, mau mở ra xem đi."
Changbin đưa chiếc hộp quà của Seungmin cho Minho. Gã chịu khó ngồi dậy để ngắm nghía hộp quà, tò mò không biết ai lại đưa cho mình thứ này.
"Ai nhờ cậu đưa cho tôi?"
"Kim Seungmin đó. Bất ngờ chưa?"
Lee Minho hai mắt mở to nhìn Changbin rồi lại nhìn hộp quà, nhìn hộp quà xong lại nhìn Changbin. Gã lắc lắc cái hộp như trẻ con lắc đồ chơi, lâu lắm rồi gã không được ai tặng quà như thế này cả.
"Cứ nhắc đến Kim Seungmin là mắt sáng, đại ca u mê người ta quá rồi."
"Trật tự, để tôi mở hộp quà này ra."
Minho mở nắp hộp và thấy một chiếc khăn len màu đỏ bên trong. Gã mừng rỡ lấy khăn len quàng ngay vào cổ, trong lòng cảm nhận được sự ấm áp vô cùng.
Được Kim Seungmin quan tâm đúng là có phúc quá mà.
"Cảm ơn cậu Changbin. Khụ- lúc nào khỏi ốm tôi sẽ bao cậu một bữa."
"Hầy, đại ca cứ khoẻ cho em nhờ đã. Ăn uống đi chơi tính sau. Nghỉ ngơi đi."
Minho tiếp tục nằm xuống, gã không gỡ chiếc khăn len được tặng ra mà cứ quàng như thế. Lát nữa gã sẽ dậy nhắn tin cảm ơn Seungmin sau, giờ phải ngủ tiếp đã.
"Mà sao đại ca tự nhiên sốt cao thế? Mấy hôm trước tưởng cảm nhẹ thôi mà?"
"Chả biết. Tôi đã cố giấu bố mẹ để họ không lo sốt vó cả lên nên đã không uống thuốc mà cứ giả vờ như mình vẫn khoẻ. Hắt xì- cuối cùng ốm nặng hơn...chậc, lại phiền mọi người nữa rồi." Minho sụt sịt.
"Thôi thế đại ca nghỉ ngơi tiếp đi. Em về nhà đây, cần giúp gì cứ bảo em nhé. Tạm biệt đại ca."
"Tạm biệt cậu."
Vì đã ngủ quá lâu nên giờ Minho không thấy buồn ngủ nữa, gã đang đói bụng và muốn ăn một thứ gì đó nhưng cơ thể đang quá yếu ớt để có thể vào bếp.
Thôi tạm nhờ thằng em trai ruột của gã vậy.
Tại nhà Seungmin, cậu đã biết món quà đã tới được tay Minho thông qua Changbin. Nhẹ hết cả người, chắc Minho đã cảm nhận được tấm lòng của cậu từ món quà đó rồi nhỉ? Cậu đã mất rất nhiều công sức để đi chọn quà cho gã như thế cơ mà.
'Minho hyung, anh có thích món quà không ạ? Hyung nhớ nghỉ ngơi ăn uống đầy đủ để chóng khoẻ nhé.'
Gửi một tin nhắn chắc gã cũng không phiền đâu ha?
Seungmin ném điện thoại vào trong góc, lấy lại tỉnh táo để tập trung làm bài tập, không quan tâm đến những điều khác nữa. Mấy ngày nay hơi lơ là việc học rồi.
"Hức hức, Kim Seungmin..." Minho vừa ăn tối vừa sổ mũi vừa đọc tin nhắn.
"Anh hai, anh có sao không đó?"
"Kim Seungmin...đáng yêu quá..."
Em trai của gã bất lực không thèm đáp lại.
Tối nay bố mẹ gã đi làm không về nên chỉ có gã và em trai ở nhà. Trong gia đình thì Minho thân với em trai nhất, và em trai cũng là một trong những người bạn thân thật sự của Minho, gã không thích giao lưu nhiều nên chỉ có Changbin và cậu em trai này là hai người gã nói chuyện nhiều nhất, còn lại chỉ dừng ở mức xã giao.
"Sáng mai bố mẹ có về không?"
"Em không biết nữa, chưa thấy bố mẹ gọi điện báo gì cả."
Bố mẹ hai người lúc nào cũng vậy, trừ cuối tuần ra thì chẳng bao giờ thấy mặt, chỉ biết đi làm kiếm tiền suốt ngày. Những lúc ốm đau như này tự nhiên thấy tâm lý mình nhạy cảm quá chừng, vừa dễ buồn bực vừa dễ vui.
"Thế đi học có gì vui không?"
"Đi học hả? Hừm...à hôm nay Kim Seungmin mặc một cái áo màu tím dễ thương lắm."
"Hả? Áo màu tím? Sao mà đáng yêu thế? Hầy, tại sao anh mày lại ốm ở nhà thế này chứ. Hừ!"
Một cuộc nói chuyện của hai anh em nhà Minho sẽ diễn ra như vậy, kể ra có em trai cũng vui, vừa là em trai vừa là bạn thân còn vui nữa.
'Chiếc khăn đẹp lắm đó Seungmin. Anh cực kì thích nó, cảm ơn em. Anh đỡ sốt rồi nhưng chắc tuần sau mới đi học được. Anh muốn gặp lại em quá.'
"Cảm ơn thôi mà anh nhắn dài thế?"
"Người mà anh mày đang cảm ơn không chỉ là một người tốt bụng bình thường, mà đây là anh rể tương lai của mày đó nhóc con. Khụ khụ..."
Em trai của Minho bất lực lần hai.
"Ê Seungmin trả lời anh rồi kìa!"
'Dạ, anh thích là được rồi ạ.'
Chap này chill chill nhẹ nhàng thế thui, fic này sắp end rùi đó
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip