5
Bốn rưỡi chiều.
"Buổi học đến đây là kết thúc. Các em có thể về."
"Dạ. Chúng em chào thầy Kim Seungmin ạ!"
"Tạm biệt cả lớp."
Lũ trẻ đeo cặp sách chạy ào ra khỏi lớp như ong vỡ tổ. Nhiệm vụ của học sinh là ăn và học, còn nhiệm vụ của thầy giáo Kim Seungmin là một mớ công việc mà thầy hiệu phó giao cho em. Thế nên bây giờ Seungmin chưa thể về nhà được.
Cố lên, vì đồng lương, vì một cuộc sống hạnh phúc.
Bốn giờ năm mươi phút.
Seungmin rời mắt khỏi chiếc máy tính trên bàn để giải lao, và em lại phát hiện Yongbok vẫn đang ngồi một mình giữa lớp.
"Trò Yongbok, sao em chưa về nhà?"
"Dạ, ba em dặn khi ba chưa đến đón thì em cứ ngồi trong lớp cho an toàn ạ."
Quái lạ, tên Lee Minho này có bao giờ đến đón con muộn đâu, tự nhiên hôm nay gã tăng ca à?
"Biết đâu ba em đang đứng chờ em ngoài cổng trường rồi thì sao? Thầy đưa em ra ngoài nhé?"
"Vâng ạ!"
Seungmin dắt Yongbok ra cổng trường, đúng là Minho đang đứng chờ ở bên ngoài thật.
"Thầy Kim, sao hôm nay thầy dạy tăng cường đột xuất vậy? Anh đã đứng đây chờ gần ba mươi phút rồi đấy." Minho nói.
"Tôi xin lỗi, nhưng đây không phải do tôi. Do Yongbok chờ anh trong lớp vì tưởng anh đến muộn."
Yongbok vừa thấy bố liền chạy ra ôm. "Ba ơi không phải tại thầy Seungmin, tại con để ba phải chờ. Con xin lỗi ba ạ."
"Anh làm bố kiểu gì mà tan lâu rồi không tự vào lớp tìm con hả? Để thằng bé ngồi bơ vơ lạc lõng, tôi mà không dắt thằng bé ra chắc anh chờ ngoài này cả tối hay gì?"
"Vâng vâng là tại tôi. Làm phiền thầy rồi ạ."
'Cái tên này, làm bạn trai đã tệ mà làm bố cũng không ra hồn.' Seungmin nghĩ.
"Thầy chưa về sao?" Minho vừa dắt tay Yongbok vừa hỏi Seungmin.
"Tôi có chút chuyện phải ở lại làm cho xong. Hai bố con anh về nghỉ ngơi đi."
"Em chào thầy Seungmin ạ!"
"Tạm biệt hai bố con."
Seungmin quay lưng đi về lớp và tiếp tục ngồi làm việc trước máy tính. Đến bảy giờ tối em mới hoàn thành công việc và thu dọn đồ đạc. Trời đã tối om, Seungmin vừa đi vừa duỗi người, vừa ngáp ngắn ngáp dài do trưa không được ngủ.
Giờ thì chỉ có về ăn một bữa thật no nê rồi lên giường làm một giấc tới sáng thôi. Hôm nay Seungmin đã vất vả rồi.
"Kim Seungmin!"
Ai lại gọi tên người ta vào giờ này chứ?
Seungmin quay ra nhìn, em thấy bóng dáng một người không hề xa lạ đang chạy về phía em.
"Em tăng ca lâu quá đấy." Minho đứng trước mặt Seungmin và nói.
"Tôi tăng ca thì sao? Anh còn ở đây làm gì?" Seungmin nhăn mặt.
"Mình đi ăn tối đi, tiện thể nói về tình hình học tập của Yongbok luôn. Anh mời."
"Hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện sau. Giờ tôi muốn về nhà."
"Làm sao bây giờ? Anh lỡ đặt bàn hai người ở nhà hàng bằng tên em rồi, giờ anh mà đến một mình thì khó xử lắm đấy."
"Kệ anh, đi mà rủ người khác."
Seungmin định bỏ đi thì Minho đã nắm tay em và kéo đi với gã. Thái độ của gã và hành động không tương thích với nhau tí nào, mặt thì cười, còn tay thì nắm chặt đến mức Seungmin cảm thấy sắp mất cảm giác. Đây là ép buộc người khác phải theo ý mình nhưng có lương tâm hơn hay gì?
"Đêm nay Yongbok về nhà mẹ nó chơi rồi, anh cô đơn lắm. Đi ăn với anh đi."
Seungmin bất đắc dĩ đi theo mà không phản kháng, thôi thì lâu lâu mới được bao một bữa, tội gì không đi ăn cho đã nhỉ? Chỉ là một bữa ăn thôi mà, có gì đâu mà tránh.
"Anh bỏ tay tôi ra được rồi đấy."
"Không được, lỡ em đi lạc thì sao? Anh không yên tâm."
Seungmin càng cố giật tay ra thì Minho càng giữ chặt hơn. Hai người giằng co nhau suốt cả quãng đường đi. Minho chỉ buông tay đối phương ra khi cả hai đã hoàn toàn có mặt trong nhà hàng, cổ tay của Seungmin vừa đỏ vừa bị hằn do lực nắm của Minho quá mạnh. Cái gã này, làm gì làm nhẹ nhàng chút không được hay sao.
Nhân viên nhà hàng dẫn gã và em đến bàn đã được đặt trước. Seungmin cũng phải bất ngờ vị sự hào phóng của Lee Minho cho bữa tối ngày hôm nay, gã chọn một nhà hàng rất sang chảnh ngay trên mặt phố, và trả tiền cho tất cả những gì Kim Seungmin sẽ gọi. Gã đang có âm mưu gì đây?
"Xin mời quý khách gọi món ạ!" Phục vụ đặt thực đơn lên bàn.
"Seungmin, em gọi món đi."
Seungmin chần chừ lật thực đơn ra, em bị choáng ngợp bởi giá tiền các món ăn được ghi bên trong. Biết là đắt rồi, nhưng vẫn choáng khi nhìn cái giá cao như thế.
Sau một hồi suy nghĩ, Seungmin quyết định đưa thực đơn cho Minho chọn.
"Sao lại đưa cho anh?"
"Tôi không biết nên ăn gì hết, anh chọn đi. Anh ăn món nào tôi ăn món đó."
Minho cầm thực đơn và lật từng trang. Gã đảo mắt vài lần rồi gọi món với phục vụ.
Bây giờ thì chỉ còn Minho và Seungmin ngồi riêng với nhau, ở trong một nhà hàng vô cùng sang trọng nhưng không kém phần lãng mạn. Seungmin ngồi trước mặt Minho mà trong lòng bồn chồn không yên, em cúi mặt xuống nghịch khăn trải bàn thay vì nhìn gã đàn ông trước mặt.
Minho thì khác, gã trông rất thoải mái.
"Tình hình của Yongbok ở lớp thế nào?"
"Tốt, thằng bé rất ngoan."
Người phục vụ ôm một chai rượu vang đến bàn của cả hai và rót vào ly.
"Hồi trước, em kể anh là em rất thích bọn trẻ con và sẽ trở thành một giáo viên." Minho cầm ly rượu nhấp một ngụm. "Anh rất vui vì em đã đạt được ước mơ của mình, không những thế chúng ta còn gặp lại nhau nữa."
Seungmin mân mê ly rượu nhưng không uống, em không nhìn thẳng mà chỉ lén liếc nhìn người trước mặt.
"Cảm ơn anh. Tôi cũng thấy vui vì điều đấy." Seungmin ngại ngùng.
"Mấy năm qua em đã làm được những gì rồi?"
"Kiếm tiền và sống trong một căn hộ nhỏ. Chỉ vậy thôi."
"Chỉ một mình em thôi sao?"
"Một mình."
Lông mày Minho giãn ra, hoá ra cuộc sống của Seungmin cũng không có gì đặc sắc lắm. Em sống một cuộc sống tự do và không có mục tiêu gì lớn, cũng không giao lưu kết bạn với ai hết.
Cũng đâu có khác gì hoàn cảnh của gã đâu?
"Tôi tò mò về cuộc sống của anh hơn đấy, Lee Minho. Cuộc sống hôn nhân của anh như thế nào? Có như mong ước không?" Seungmin khàn giọng, em cũng không mân mê ly rượu nữa mà đưa lên uống một hớp.
"Tò mò hả? Hãy thử tưởng tượng em phải sống và ngủ cùng một người mà em không thể nào có tình cảm với họ đi. Phải sống một cuộc sống mình không mong muốn, với người mình không mong muốn, có khác gì cầm tù không? Em nghĩ sao?" Minho vừa nói vừa uống hết ly rượu. Cùng lúc đó, phục vụ cũng đã đem đồ ăn lên và đã tới lúc cả hai bắt đầu bữa tối, không dành nhiều thời gian để hồi tưởng quá khứ nữa.
Seungmin cũng chưa bao giờ nghĩ cuộc sống hôn nhân của Minho thật sự tốt đẹp. Sau khi hai người chấm dứt, Seungmin chỉ biết tin gã sẽ kết hôn với một người phụ nữ thông qua bạn bè cùng trường với hai người. Thông tin đó đã khiến một chàng trai mới thất tình như Seungmin ở thời điểm đó choáng váng đến nỗi em phải nghỉ học tận một tuần chỉ vì không muốn nhìn mặt gã. Đó là khoảng thời gian rất kinh khủng khiếp.
Thế mà Seungmin cũng đã vượt qua, mà cũng không hẳn là vượt qua, chỉ là tạm quên đi cho tới khi Minho xuất hiện lại thôi.
Đã thế còn xuất hiện với một đứa con trai nữa.
"Nhưng ít nhất thì...anh có Yongbok. Thằng bé là động lực để anh cố gắng và cũng là người thân duy nhất của anh. Còn em, bên cạnh em không còn ai sao?"
Seungmin vừa ăn tối vừa suy nghĩ, Seungmin vẫn còn gia đình nhưng em không sống cùng họ nữa, bạn bè cũng chẳng thân thiết với ai, đồng nghiệp cũng chỉ là xã giao. Trước khi hoàn toàn tách biệt với thế giới như này, em vẫn còn gã ở bên cạnh, gã là bạn, là tình yêu, và là cả thế giới của em.
Nhưng giờ em cảm thấy mình không cần ai bên cạnh nữa.
"Ừ." Seungmin gật đầu, thái độ lạnh nhạt đến đáng sợ. "Tôi cũng chẳng còn mong ước gì trong cái cuộc đời này nữa."
Minho thở dài, gã cảm thấy tội lỗi vô cùng.
"Anh cũng đã từng mất đi khái niệm về ước mơ và hy vọng trong một thời gian dài. Nhưng giờ anh đã tìm lại được nó." Minho đặt ly rượu xuống và chạm nhẹ vào tay Seungmin khiến em rụt tay lại.
"Vậy à? Thế anh đang mong ước điều gì vậy?"
Minho ngập ngừng.
"Anh muốn chúng ta quay lại và sống hạnh phúc bên nhau, với Yongbok nữa."
Seungmin đang ăn bỗng khựng lại. Em bối rối không biết đáp lại như nào nên bất dắc dĩ cúi mặt xuống và tiếp tục thưởng thức bữa tối.
Minho cũng tiếp tục bữa ăn của mình.
Hẹn gặp lại các cậu sau tháng 6 nhé, còn 17 ngày nữa tớ thi rồi 🥹 phải tập trung ôn thi thôi huhu
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip