6

"Đồ ăn ngon không Seungmin?"

"Rất ngon, cảm ơn anh vì bữa ăn."

"Ngon thì lần sau anh đưa em quay lại đây nhé?"

Cái gã này chỉ chờ cơ hội để câu người ta vào là nhanh. Hôm nay coi như nể mặt với tư cách phụ huynh và giáo viên nên Seungmin mới đồng ý đi theo, chứ lần sau thì đừng hòng, mà không có lần sau đâu.

Xây dựng lại một tương lai tươi sáng với Lee Minho ư? Nối lại tình xưa sau khi bị đá một cách thê thảm ư? Không bao giờ, Kim Seungmin thấy cuộc sống như hiện tại là quá ổn rồi. Vụ việc sáu năm trước đã khiến em quyết tâm sống dộc thân đến hết đời chứ không để ai làm tan nát trái tim mình nữa, nhất là cái tên này, gã định quay lại chơi đùa với em nữa sao?

Hai người họ đã qua cái tuổi mơ mộng hão huyền rồi.

"Gần chín giờ rồi, tôi nghĩ tôi nên về nhà thôi." Seungmin đặt dĩa ăn của mình xuông, nhìn đồng hồ đeo tay.

"Khoan đã nào, em về sớm thế? Hay mình đi dạo một chút đi?"

"Tôi cảm thấy mệt rồi, xin phép về trước. Cảm ơn anh, anh cũng về sớm đi."

Seungmin đứng dậy một cách dứt khoát, Minho nắm tay em giữ lại.

"Để anh đưa em về."

"Đừng quan tâm tôi như vậy nữa Lee Minho, tôi không cho anh cơ hội thứ hai đâu." Seungmin hất tay Minho ra và bỏ về. Chỉ sợ nếu ở lại lâu hơn, em sẽ bị sự quan tâm đó khiến trái tim rung động lần nữa và nghĩ rằng gã thật sự thương em.

Minho sững sờ, gã thấy trong tim nhói một chút, lời nói của Seungmin không khác gì hàng ngàn cái kim tiêm châm chích vào tim gã, não càng nghĩ thì tim càng nhói. Gã đã khiến cho mọi thứ tồi tệ đến mức này sao? Chẳng lẽ cả đời này Lee Minho không còn xứng đáng có được tình yêu của mình nữa hay sao?

Vì chính gã là người làm em tổn thương đến mức không muốn yêu ai nữa cơ mà, làm sao lại đi trách em được.

Minho bất lực ngồi nhìn Seungmin đi mất, ngay trước mắt.

Có lẽ gã phải dùng cả cuộc đời này để bù đắp cho lỗi lầm của mình thôi, khi nào Kim Seungmin còn độc thân thì khi đó Lee Minho vẫn còn cơ hội. Gã không được bỏ cuộc, gã không thể nào đánh mất Kim Seungmin một lần nữa.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Seungmin đi bộ về trong tâm trạng bồn chồn, em nửa muốn ở lại nửa muốn rời đi. Đã rất lâu rồi mới có người ở bên cạnh ăn tối và trò chuyện cùng Seungmin như thế, tuy nhiên, kể cả có hứng thú thì Seungmin cũng không muốn chấp nhận điều đó, vì em không muốn đối diện với bất kì rủi ro nào khi cho Minho cơ hội thứ hai. Thêm một lần rung động là thêm một lần chết trong tim.

Seungmin nằm trên giường, cố gắng quên đi những gì đã xảy ra và chìm vào giấc ngủ, nhưng trằn trọc mãi vẫn không thể nào bỏ hình bóng Lee Minho ra khỏi tâm trí được.

Vài tiếng trôi qua, nhiều lần vài tiếng trôi qua, Seungmin đi làm sau một đêm thức trắng.

Và đương nhiên không thể thiếu cái bản mặt của 'ai đó' trước cổng trường rồi.

"Chào thầy Kim Seungmin."

Đáp lại sự niềm nở ấy là thái độ vô cùng lạnh nhạt của người được chào. Minho hiểu vì sao Seungmin lại có thái độ như thế nên gã không buồn, không bực, Seungmin cần thời gian để mở lòng một lần nữa, và gã sẽ kiên nhẫn theo đuổi em cho tới khi đạt được điều đó.

"Yongbok, học hành ngoan nhé! Ba đi làm đây."

"Vâng ạ! Con chào ba."

Minho thơm một cái lên trán Yongbok rồi mới rời đi. Seungmin ngoài mặt không quan tâm nhưng vẫn đứng lại theo dõi nhất cử nhất động của hai bố con nhà Minho. Em thở dài bước vào lớp, thì ra gã vẫn còn giữ cái thói quen hôn lên trán người khác khi tạm biệt họ như thế, sáu năm trước, Seungmin cũng đã từng được gã gửi rất nhiều cái hôn lên trán chào tạm biệt như thế.

Sao tự nhiên lại thấy đắng lòng thế nhỉ?

"Xin chào cả lớp. Hãy ổn định chỗ ngồi của mình và lấy sách vở ra để chúng ta chuẩn bị học. Thầy sẽ điểm danh trước nhé!"

Đắng lòng hay không cũng không phải vấn đề đáng bận tâm đối với Seungmin. Đã đến trường rồi thì chỉ có dạy học thôi. Tuy nhiên, vì đã thức trắng cả đêm nên thẩy giáo Kim không thể dạy nhiệt huyết như mọi ngày, mới dạy xong hai tiết đầu Seungmin đã mệt lử và muốn ngất luôn cho xong.

Không được, chỉ là thức trắng một đêm thôi mà, đêm nay Seungmin sẽ về ngủ bù. Phải cố gắng dạy tiếp.

Tám giờ, chín giờ, mười giờ...tám tiếng trôi qua, cuối cùng cũng đã tới giờ tan làm.

Seungmin đứng dậy cất hết đồ dạc vào túi rồi ra khỏi lớp trước cà học sinh. Em lảo đảo vừa đi vừa ngáp, tâm trí thiếu tỉnh táo đến mức làm rơi cả chìa khoá nhà khi đi trên hành lang nhưng không hề biết.

"Jeongin, hình như tớ thấy thầy Seungmin làm rơi chìa khoá." Yongbok đang đeo cặp chuẩn bị về.

"Vậy hả? Thế cậu tới nhặt giúp thầy Seungmin đi, không cần chờ tớ đâu."

Yongbok gật đầu. Cậu nhóc chạy đi nhặt chìa khoá rồi chạy theo Seungmin, vừa chạy vừa gọi tên thầy nhưng thầy không nghe vì xung quanh phụ huynh đón con ồn ào quá. Tốc độ của một đứa trẻ học tiểu học thì không thể nào theo kịp người lớn được. Vậy mà Yongbok vẫn vừa chạy vừa gọi tên Seungmin, nhưng trẻ con vẫn là trẻ con, sức có hạn, cậu nhóc chạy vẫn cứ chạy nhưng không thể vừa chạy vừa gọi to tên thầy cùng lúc được.

Yongbok đuổi theo thầy Kim nửa cây số thì thầy dừng lại, cậu nhóc vừa thở vừa nhìn thầy. Seungmin nãy giờ vẫn đi về như thường ngày mà không biết mình đã làm rơi chìa khoá và học trò đang đuổi theo trả chìa cho thầy đằng sau. Đến khi đứng trước cửa nhà, Seungmin tá hoả khi mở túi ra không thấy chìa khoá đâu. Em hoảng nhìn túi rồi lại nhìn xung quanh, phát hiện ra Yongbok đang đứng trước mặt.

"Y-Yongbok, e-em không về nhà mà theo thầy tới đây làm gì?" Seungmin đã hoảng còn hoảng hơn.

"Dạ...thầy ơi, thầy làm rơi chìa khoá ạ!"

Yongbok thở hồng hộc chạy tới đưa chìa khoá cho Seungmin.

"Em đã chạy theo thầy tới tận đây để trả cho thầy sao?" Seungmin thở phào nhẹ nhõm."Sao em không gọi thầy hả Yongbok?"

"Dạ, em có gọi mà thầy không nghe thấy ạ!"

Seungmin nhin chùm chìa khoá nhà rồi lại nhìn học sinh của mình. Em tự hỏi sao thằng bé này lại có thể vừa ngoan vừa tốt bụng như vậy chứ? Seungmin thấy mình bất cẩn quá rồi, một thứ quan trọng như vậy mà cũng làm rơi được, nếu không nhờ Yongbok thì mọi chuyện sẽ tệ đến mức nào đây?

"Yongbok ngoan. Thầy cảm ơn em rất nhiều."

"Dạ, vậy em về nhà nha thưa thầy."

"Khoan, em mà đi lạc thì không ổn đâu. Thầy sẽ đưa em tới chỗ ba em nhé!"

Seungmin cất lại chìa khoá vào túi và đóng thật kín rồi cầm tay Yongbok đưa cậu bé về trường. Trước cổng trường, hai thầy trò thấy Minho đang cáu đỏ cả mặt vì không thấy con đâu.

"Ba ơi, ba chờ con có lâu không ạ?" Yongbok mừng rỡ, buông tay Seungmin ra và chạy tới chỗ ba cậu nhóc.

"Trời ơi Bokie, con đã đi đâu vậy hả? Làm ba lo quá đi mất."

Minho ôm chặt Yongbok như thể gã đã không được ôm con trong vài trăm năm. Seungmin cảm thấy có lỗi vì đã để Minho lo lắng đến mức đỏ mặt như vậy, em lặng lẽ nhìn hai cha con rồi lặng lẽ đi về nhà.

"Kim Seungmin, em đứng lại đó."

Seungmin khựng lại khi nghe tiếng gọi của Minho.

"Em và Yongbok đã đi đâu? Tại sao anh gọi không trả lời? Anh đã tưởng em và Yongbok bị bắt cóc đấy." Minho bế con tiến lại gần Seungmin.

"Tôi làm rơi chìa khoá và Yongbok đã chạy theo tới nhà tôi để trả chìa khoá cho tôi. Còn việc tôi không bắt máy là do điện thoại hết pin. Xin lỗi anh, để anh phải lo lắng rồi." Seungmin ái ngại không dám ngẩng mặt lên nhìn Minho.

"Vậy thì được rồi. Trông em mệt mỏi quá, có chuyện gì sao? Để anh đưa em về nhé?"

"Tôi ổn. Anh hãy đưa Yongbok về nghỉ ngơi đi. Thằng bé mới là người cần được chăm sóc. Xin phép anh, tôi phải về trước."

Vẫn như hôm qua, Seungmin lại đột ngột bỏ về. Minho cũng không níu lại mà bế Yongbok về nhà nghỉ ngơi.

"Ba ơi, ba tài thật đấy. Con chạy theo gọi thầy Seungmin mãi mà thầy không nghe, ba chỉ cần gọi một lần thầy đã đứng lại rồi."

"Vậy sao? Bokie của ba đã chạy tới tận nhà thầy để trả chìa khoá cơ à?"

"Vâng ạ. Nhà thầy bé lắm ba ơi, lại còn gần trường nữa."

Xem ra Minho và Seungmin không ở xa nhau như họ nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip