9

Sáng hôm sau, Seungmin đi làm lại với đôi mắt sưng húp.

Như mọi hôm, em vẫn thấy Minho đưa Yongbok tới trường rất sớm, nhưng hôm nay, gã không còn chủ động chào em khi nhìn thấy em nữa.

Thiệt tình, sao Seungmin lại cảm thấy chạnh lòng thế này? Em đã sống rất tốt trong sáu năm vừa qua kể cả khi không có sự quan tâm của gã cơ mà, việc gì phải chạnh lòng khi thấy gã thờ ơ như vậy chứ?

Mà thôi, chuyện này chẳng đáng để bận tâm, cùng lắm là phải nhìn mặt gã đến khi Yongbok học xong cấp một thôi, vài năm nữa thôi mà.

Mối tình ấy đã bị chôn vùi trong quá khứ, tình cảm cũng đã rơi vào dĩ vãng.

"E hèm, cả lớp ổn định chỗ ngồi. Thầy khỏi ốm rồi, hôm nay chúng ta học với nhau như bình thường nhé."

Dù trong lòng Seungmin vẫn đau đáu cái cảm giác khó chịu bởi sự thờ ơ của Lee Minho, em vẫn mặc kệ chúng để tập trung vào những việc quan trọng hơn trong cuộc sống của mình.

Một ngày làm việc của thầy giáo Kim Seungmin lại trôi qua như bình thường, dạy, nghỉ trưa, dạy, rồi đi về. Tuy nhiên, hôm nay Seungmin sẽ không về nhà luôn, em sẽ ra cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ để về nấu, tủ lạnh nhà em hết sạch đồ ăn rồi.

Seungmin định hôm nay sẽ ăn trứng luộc cho đỡ phức tạp. Em bước đến quầy đông lạnh, nhìn trái nhìn phải tìm xem trứng được cất ở đâu. Thấy rồi, chỉ còn một hộp sáu quả duy nhất nằm trong góc.

Thật may khi Seungmin đã đến kịp lúc để mua nốt hộp trứng cuối cùng này, em với tay định lấy chúng thì chạm vào tay một khách hàng khác.

"Thầy ơi, muốn mua thì lần sau nhanh tay hơn nhé."

Cái ngữ điệu này, không thể là ai khác.

Seungmin lập tức rút tay lại, thái độ chán nản nhìn người kia.

"Tại sao anh lại ở đây? Gần nhà anh cũng có siêu thị mà?"

"Ở đó hôm nay đóng cửa, anh sang đây mua không được sao?"

Seungmin không thèm trả lời, em nhăn mặt quay lưng bước đi nhưng không may đạp vào vũng nước trên sàn nhà người ta đang lau và trượt chân té ngã. Cú ngã mạnh đến mức những người đang đứng cũng cảm thấy như xung quanh đang có động đất. Hình như cái lưng của Seungmin không ổn cho lắm, sàn nhà cứng quá. Em nằm bất động một chỗ, mắt nhìn thẳng trần nhà, môi mím chặt không dám cho tiếng hét thoát ra ngoài.

Minho và nhân viên cửa hàng tiện lợi hốt hoảng ra đỡ Seungmin dậy. Gã không mua đồ nữa mà bế Seungmin lên xe ô tô của mình rồi chở em tới bệnh viện. Đúng là mới ốm dậy thì không nên ra ngoài đường mà.

"Seungminie, đau lắm không?"

"Không đau, anh đưa tôi về nhà đi. Không cần tới bệnh viện."

"Suỵt, cứ ngồi yên đó anh lo, không cần ra vẻ. Sự đau đớn nó thể hiện hết trên gương mặt em kia kìa."

Seungmin miệng bảo không đau nhưng mặt cứ nhăn nhó còn tay cứ đỡ sau lưng. May cho cả hai là bệnh viện chỉ cách có mười phút đi xe nên không mất nhiều thời gian. Đến nơi, Minho vác Seungmin lên khoa xương khớp chứ không cho em tự đi. Seungmin vừa chửi thầm trong bụng vừa che mặt vì ngại thay cho gã.

Vào tận trong phòng khám, Minho còn lo đến mức gã phải đứng quan sát bác sĩ khám em từ đầu đến cuối, nhất cử nhất động của bác sĩ đều lọt vào tầm mắt của Minho, quá trình khám cũng không lâu lắm. Bác sĩ kết luận Seungmin may mắn không bị gãy cái xương nào cả, chỉ hơi bầm cái lưng chút thôi, về chườm đá vài ngày là khỏi.

Nhưng khám xong Seungmin không được về ngay mà vẫn phải nằm chờ bác sĩ và Minho nói chuyện xong mới được ngồi dậy. Thật không thể hiểu nổi, khám không có bệnh thì còn ở lại bệnh viện tiếp làm gì chứ? Gã với bác sĩ nói chuyện thì có liên quan gì tới em mà em vẫn còn phải ở lại đây?

"Bác sĩ, tôi muốn về nhà."

"Seungminie, bình tĩnh. Chúng ta còn phải đi mua thuốc bổ cho em nữa. Bác sĩ bảo xương em yếu lắm, còn trẻ mà ngã tí đã đau rồi."

"Anh đừng đùa tôi, thuốc thang gì chứ? Tôi không có bệnh thì uống thuốc vào cho độc hả?"

"Cậu ấy không nói đùa. Kim Seungmin, cậu ngồi quá nhiều và vận động quá ít nên xương khớp trong cơ thể cậu không được dẻo dai, dẫn đến tình trạng yếu cơ. Cậu mà còn lười vận động không sớm thì muộn cơ thể cậu sẽ lờ đờ như người già đó." Bác sĩ giải thích cho Seungmin nghe về tình hình cơ thể của em.

Thì đúng là đã mấy năm rồi Seungmin không đi khám sức khoẻ định kì, em cũng không hứng thú với việc chơi thể thao nên thỉnh thoảng mới ra ngoài đi dạo chứ không luyện tập thường xuyên. Chuyện này đã diễn ra gần bốn năm rồi.

"Em nghe bác sĩ nói rồi đấy Seungmin. Em đang sống theo một chế độ rất thiếu lành mạnh. Em là giáo viên cơ mà, phải sống lành mạnh để noi gương cho học sinh chứ. Chưa khỏi ốm đã đi dạy lại, em liều quá đấy."

Seungmin không muốn cãi lại nữa, Minho nói cái gì với tư cách phụ huynh cũng đúng. Em nằm im một chỗ gật đầu cho qua những gì gã và bác sĩ đang giáo huấn. Mười phút sau, Minho đi lấy thuốc và đưa Seungmin lên xe về.

"Anh đã trả hết tiền khám bệnh và tiền thuốc cho em rồi. Ráng chăm sức khoẻ đi, đừng để anh lo." Minho vừa lái xe vừa liếc sang nhìn em.

"Sao anh cứ phải lo cho tôi như vậy chứ?" Seungmin chống cằm bên cạnh cửa sổ xe, mắt nhìn ra ngoài để giữ khoảng cách với người bên cạnh nhiều nhất có thể.

"Vì anh thương em, anh muốn quan tâm đến em không được sao?"

Thương? Quan tâm? Seungmin càng tức hơn khi nghe Minho nói vậy, bởi sáng nay, chính gã đã làm ngơ khi thấy em đi vào cổng trường. Gã bảo gã muốn bù đắp cho em, gã bảo gã thương, gã quan tâm đến em kể cả khi em chưa tha thứ cho gã. Vậy hành động sáng nay là thế nào? Minho đã bỏ cuộc rồi sao?

"Em dỗi anh vì sáng nay anh không chào em à?"

"Ai bảo anh thế? Tôi mà lại dỗi mấy cái chuyện lặt vặt vậy hả?" Seungmin bị nói trúng tim đen nên giật bắn người, cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể.

"Anh hiểu em quá rồi mà. Em không thấy bây giờ bọn mình rất giống một cặp vợ chồng đang ly thân sao? Em ốm, anh vẫn qua chăm. Em vẫn còn yêu anh, vậy mà cứ ra vẻ như chẳng quan tâm gì đến anh hết. Giờ anh còn đang đưa em đi đón Yongbok từ lớp học thêm nữa."

"Gì cơ? Không phải anh đang đưa tôi về nhà hả?"

"Anh sẽ đưa em về nhà, nhưng mà là nhà anh."

Kim Seungmin gào thét trong lòng. Nếu không phải tại cái lưng bất ổn khiến em không được vận động mạnh thì em đã đá cho Minho ngã ra mặt đất và chạy bộ từ bệnh viện về rồi. Cái gã này là ai mà dám tự cho mình quyền quyết định cuộc sống của em như vậy chứ?

"Em có thể nghe lời anh thay cho lời cảm ơn anh vì đã chăm sóc em hôm qua. Ngoan nào, nghe lời anh chút, được không?"

Seungmin chỉ biết lườm Minho trong khi gã vừa cười tủm tỉm vừa lái xe.

"Kệ anh, làm gì thì làm. Tôi mệt rồi."

"Thật sao? Em thừa nhận tình cảm của mình rồi ư?"

"Đừng có nhét chữ vào mồm tôi."

Minho đỗ xe trước cửa lớp học thêm của Yongbok. Cậu bé vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của thầy giáo trên xe bố, nhưng trẻ con thì suy nghĩ rất đơn giản, có lẽ thầy với bố chỉ đang nói chuyện với nhau như những người bạn bình thường thôi, chả có gì phải thắc mắc cả.

Cậu bé sẽ không thể ngờ người đang dạy học cho mình mỗi ngày trên lớp sẽ trở thành phụ huynh của mình trong tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip