10
Trong một bữa tối nọ.
"Seungmin, hình như gần đây cậu dành nhiều thời gian cho anh Minho hơn thì phải?" Felix.
"Làm gì có chuyện đó, tớ lấy đâu ra thời gian rảnh mà dành cho anh ta chứ." Seungmin.
Chuyện là gần đây Felix ngủ một mình một phòng thường xuyên hơn là có Seungmin ngủ cùng. Chẳng biết cái ghế sofa mua về có phí tiền không nữa vì chủ yếu những hôm không ai nằm thì Felix sẽ tấp một đống đồ lên chứ chẳng có lợi ích gì khác cả, mục đích ban đầu khi mua chiếc ghế sofa này về đã bị lãng quên rồi.
"Felix nói đúng đấy. Gần đây em chỉ cắm mặt trong phòng anh suốt thôi, điện thoại của em đang ở trên giường anh đấy, em chối thế nào đây, hả?" Minho nói.
Những người khác vừa ăn vừa liếc nhìn nhau âm thầm phán xét người trong cuộc. Họ không muốn tham gia, họ chỉ thích hóng thôi.
"Với cả anh thấy em có vài cuộc gọi nhỡ đến từ người gọi là lớp trưởng, sao lớp trưởng lớp em gọi lắm mà không chịu nhắn tin vậy?" Minho vừa gắp thức ăn vừa nhìn chằm chằm vào đối tượng đang ngồi bên cạnh.
"Ủa vậy hả? Thế chắc có chuyện gấp rồi, để em gọi lại cho cậu ấy đã. Xin phép mọi người."
Seungmin tạm dừng ăn và vội vàng chạy vào phòng Minho để gọi điện. Cậu đứng ở hành lang nói chuyện điện thoại nên mọi người có thể thấy cậu từ trong bếp, Minho cũng lập tức dừng ăn tối để quan sát Seungmin.
"Felix, lớp trưởng đó là ai vậy?"
"À, Seungmin là lớp phó nên các thầy cô hay sai vặt cậu ấy với lớp trưởng làm vài việc. Chắc có chuyện gì nữa ở trường rồi."
Minho nhăn mặt.
"Nói gì mà lâu thế, cơm sắp nguội ngắt rồi."
Mọi người bắt đầu ăn nhanh hơn khi cảm thấy sát khí toả ra từ Minho. Seungmin đứng nói chuyện điện thoại rất vui vẻ và còn cười nữa nên bọn họ càng thấy sợ hơn, mỗi một phút giây Seungmin còn cầm điện thoại là một giây phút khiến khách thuê trọ ở đây tổn thọ.
Năm phút sau, Seungmin quay lại, những vị khách vô tội thở phào nhẹ nhõm, thực ra cũng không nhẹ nhõm cho lắm.
"Sao tự nhiên lớp trưởng gọi cho cậu vậy?" Felix.
"Có vài tin vui ấy mà, mai đi học cậu sẽ biết."
Seungmin còn cười tủm tỉm khiến mặt mày Minho càng tối hơn, không ai có thể ăn uống ngon miệng vào lúc như thế này được.
"Seungmin, mai em gặp lớp trưởng lớp em hả?"
"Sao anh hỏi thế?"
"Anh có thể tới gặp cậu ta với em. À không, cho anh nhìn mặt rồi anh tới gặp một mình cũng được."
Seungmin chẳng lạ gì với thái độ này nữa.
"Chẳng phải hồi xưa anh bảo có người yêu thì không nên ghen tuông hả?"
"Anh có ghen đâu, anh chỉ muốn nhìn mặt bạn em xem có tử tế không ấy mà."
Những người xung quanh trừ Seungmin đều đang đổ mồ hôi hột vì họ có thể cảm nhận ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng Minho. Tất cả tống hết đồ ăn vào dạ dày rồi về phòng mình trước, để lại hai nhân vật chính ngồi với nhau tự giải quyết vấn đề của mình.
Không liên quan thì không nên ở lại hóng lâu hơn.
Minho thở dài một cách khó chịu.
"Sao vậy? Em làm anh giận à?"
"Không, anh làm gì có quyền giận em vì mấy cái chuyện này chứ." Mặt Minho vẫn nhăn nhó làm Seungmin vừa thấy dễ thương vừa buồn cười, nhưng mà nếu sự nhăn nhó này kéo dài hơn thì không thể cười lâu hơn được nữa, phải dỗ thôi.
"Đồ ngốc, muốn được em dỗ thì cứ nói thẳng đi."
Chỉ chờ có thế, Minho lại lao vào ôm lấy Seungmin như mèo quấn chủ. Seungmin cũng nhẹ nhàng mà đón nhận gã.
"Anh nghĩ là anh không thể chịu nổi nữa rồi Seungmin, anh không thể chịu nổi việc nhìn mặt em với tư cách là người yêu cũ của em nữa. Làm ơn đi mà, anh biết mọi thứ đã thay đổi, nhưng có gì thay đổi được tình cảm anh dành cho em đâu chứ?" Minho tựa đầu lên vai Seungmin, khẽ nói.
"Em cũng chưa bao giờ muốn mọi chuyện ra nông nỗi này."
"Không ai muốn cả. Bọn mình hãy cùng sửa chữa lại sai lầm trong quá khứ, được không? Chúng ta đã gặp lại nhau rồi, chẳng phải ông trời cũng đang tạo cơ hội cho chúng ta đó sao?"
Nghĩ lại thì đúng thật, đâu phải tự nhiên hai người đang cạch mặt nhau lại gặp lại nhau trong tình huống như này đâu? Cũng phải khó khăn lắm mới có cái cớ để quay về bên nhau chứ?
Bởi vậy nhân gian mới có câu,
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Vô duyên đối diện bất tương phùng.
Chuyện gì xảy ra đều có lý do của nó cả.
"Anh sẽ có câu trả lời sớm thôi. Mau về phòng nghỉ ngơi đi." Seungmin gỡ tay Minho đang quấn chặt người mình ra, đứng dậy ra khỏi phòng ăn.
"Em đi đâu đấy?" Minho hụt hẫng.
"Em cần nói chuyện với Felix một chút. Anh về phòng đi, mai chúng ta nói chuyện tiếp, nhé?"
Seungmin tặng một nụ hôn gió khi thấy mặt Minho xụ xuống rồi về phòng mình.
"Seungmin, cậu với anh Minho sao rồi?" Felix nằm bấm điện thoại trên giường hỏi.
"Tớ không biết nữa."
Cơ thể Seungmin đáp xuống giường bên cạnh Felix. Cậu nằm sấp không chịu quay mặt lại nhìn khiến cậu bạn bên cạnh cảm thấy lo lắng.
"Chuyện gì thế? Cậu nói tớ nghe được không?"
"Felix à...cậu có người yêu cũ không?"
"Không, người yêu tớ còn chưa bao giờ có mà."
Felix ngẩn ngơ trước sự bất lực của Seungmin. Cậu chàng chưa bao giờ thấy người năng nổ như Seungmin lại ủ dột và suy tư giống bây giờ. Felix rất muốn đưa ra lời khuyên và giúp đỡ nhưng lại chẳng có kinh nghiệm gì trong chuyện tình cảm.
"Seungmin, anh Minho yêu cậu nhiều vậy mà. Cậu cũng yêu anh ấy như cách anh ấy yêu cậu, đúng chứ?"
"Đúng. Tớ không thể phủ nhận tớ vẫn còn tình cảm với anh ấy. Tớ...tớ không biết phải nói sso nữa."
"Cậu vừa nói rồi đấy còn gì, cậu vẫn yêu anh Minho. Mau đồng ý quay lại với anh ấy đi, không nên để người khác phải chờ đợi mình như vậy, nhỉ?"
"Nhưng mà, lỡ mọi thứ lại đổ vỡ như sáu tháng trước thì sao?"
"Thì thôi, phải thử mới biết được. Giải quyết luôn cho xong đi, đừng chần chừ nữa."
Felix đột ngột ra khỏi phòng rồi xuất hiện lại với Minho ở bên cạnh, cậu chàng lại rời đi để chủ nhà với bạn mình có không gian riêng với nhau và tạm sang ngủ ké phòng khác.
Thấy Seungmin đang nằm dài trên giường, Minho cũng tiến lại leo lên nằm bên cạnh.
"Felix bảo em có chuyện muốn nói với anh."
Seungmin ậm ừ, bối rối đảo mắt nhìn sang hướng khác.
"Anh đang nghe đây."
"Ừm...anh có nhớ sáu tháng trước bọn mình chia tay như thế nào không?"
Đây chính là điều Minho muốn quên nhất, nhưng có sang kiếp sau thì gã cũng chẳng quên được. Cả gã và cậu chống tay ngồi dậy để nói chuyện với nhau.
"Bọn mình đã cãi nhau to sau khi anh chờ em đi chơi về, ở nhà trọ cũ của em."
"Và tại sao bọn mình cãi nhau?"
"Vì em nghĩ anh kiểm soát em quá mức."
"Nó không phải là việc em nghĩ, nó là sự thật."
Và thế là một cuộc tranh luận lại nổ ra, ai cũng có lý lẽ riêng để bảo vệ cho ý kiến của mình và phản bác ý kiến của người còn lại. Đây không phải là viễn cảnh mà Felix mong muốn khi cố gắng giúp hai người họ làm lành với nhau. Cứ chí choé như này thì còn ra thể thống gì nữa?
Mặc dù không căng thẳng như nửa năm trước nhưng ý kiến của mỗi người chẳng có gì thay đổi, cãi đi cãi lại thì cũng chỉ mệt chứ chẳng giải quyết được, phải dừng lại và nói chuyện nhẹ nhàng thôi.
Seungmin hít một hơi, cậu dừng đáp trả và tiến tới dừng luôn cái miệng đang nói liên tục của Minho bằng đôi môi của mình. Minho bị bất ngờ nên lập tức đứng hình, không biết làm gì khác ngoài hôn lại người kia.
Có vẻ như nụ hôn này đã khiến cho hai bộ não đang bức bối được thoải mái hơn một chút.
"Seungminie, anh xin lỗi." Minho rời khỏi nụ hôn, dè dặt nói. "Anh không cố ý làm em sợ hay cảm thấy bị kiểm soát, anh đã cố gắng để quản lý lời nói và hành động của bản thân hơn. Anh thương em, anh lo cho em, đừng giận anh nữa mà."
"Không, Minho, em cũng xin lỗi. Em đồng ý quay lại với anh, nhưng mà, chúng ta cần lập ra vài quy tắc nếu không muốn mọi chuyện xảy ra như nửa năm trước, em không muốn cạch mặt anh thêm lần nào nữa."
"Em nói đi, anh sẽ không phản đối."
Minho gật đầu trước những gì Seungmin nói, sau đó thì cũng chẳng có thêm cuộc cãi vã nào trong đêm. Sau tất cả, chỉ có cách lắng nghe và thấu hiểu nhau thì mới có thể đồng hành bên nhau lâu dài được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip