Chương 17: Lớp trưởng
Rất nhanh sau đó, Izuku được đưa tới phòng y tế, còn Irene theo chân All Might trở lại phòng điều hành để nghe nhận xét.
Dòm cái mặt của Bakugo, cô nghĩ cậu ta hẳn vẫn chưa thể chấp nhận được kết quả này.
"Người giỏi nhất trong trận đấu lần này chính là nhóc Iida và nhóc Irene!!"
"Hể!?"
All Might đưa ra kết luận khiến mọi người đều bất ngờ, ông đưa tay lên một cách hăng hái, "Sao ta lại kết luận như vậy nhỉ? Có ai biết không nào!"
Cô gái có mái tóc đuôi ngựa đen nhanh chóng lên tiếng, "Vì Iida-kun và Irene-chan là người thích ứng tốt nhất với hoàn cảnh giả định."
Trong khi hồi nãy, Bakugo vì tư thù các nhân mà đã hành động vô cùng tùy tiện, chưa kể hồi nãy All Might đã nói rằng một đòn tất công quy mô lớn bên trong tòa nhà là điều vô cùng ngu ngốc. Tương tự với trường hợp của Izuku. Ochako thì mất tập trung vào giữa trận, đòn tấn công cuối thì lộn xộn.
Chỉ có Iida là làm như những tên tội phạm bình thường, và Irene là anh hùng bình thường, cả hai đánh nhau một cách 'bình thường' mặc dù Irene ra tay không được 'bình thường' cho lắm. Cách Irene tung chiêu không hề có ý khinh thường kẻ địch mà là một bộ dáng tôn trọng, bình tĩnh, cảnh giác từ đầu tới cuối.
Irene thầm cảm thán khả năng quan sát của Yaoyorozu. Cô luôn giữ hơi thở tập trung toàn phần kể cả khi đi ngủ, trên chiến trường mà không tập trung chỉ có nước chết thôi.
Lời nhận xét này của Yaoyorozu khiến mọi người câm nín và cũng im lặng đồng tình. Cô nàng cũng nói hết phần của All Might nên ông cũng không biết nhận xét thêm cái gì, đành cho đội tiếp theo ra trận.
Irene chăm chú và kiên nhẫn theo dõi từng trận đấu của bạn cùng lớp, nhưng lại không sao tập trung được. Đầu cô chỉ mải mê một suy nghĩ, đó chính là lũ quỷ. Chúng đã quay trở lại, còn Sát Quỷ Đoàn cô mới chỉ gặp được một người. Không biết họ có nhớ được kiếp trước như cô và Rengoku không? Để tập hợp các sát quỷ nhân, cần có Chúa Công mới được, và các con quạ nữa.
Chẳng mấy chốc, một ngày đã kết thúc.
Irene lơ đãng nhìn Izuku và Bakugo nói chuyện ở bên dưới, dù không biết hai người họ nói gì nhưng nó thấy Bakugo sắp khóc rồi.
Ai, nhân sinh là bể khổ.
. . .
"Mấy đứa đã nghỉ ngơi sau thử thách chiến đấu ngày hôm qua chưa?" Thầy đặt lên bàn một xấp giấy, "Ta đã xem qua điểm số và đánh giá của từng người rồi."
"Bakugo." Nghe gọi đến tên, Bakugo hơi giật mình, "Đừng có cư xử như thằng nhóc lên bảy nữa, em đang lãng phí tài năng của mình đấy!"
"Vâng." Bakugo cúi đầu, nghiến chặt răng.
"Cả em nữa, lúc nào cũng định phá tay là sao hả Midoriya?"
Nghe đến đây cả Izuku và Irene đều đáp một tiếng và ngước lên nhìn.
"Ồ... Xin lỗi, tôi nói Izuku."
Aizawa vẫn chưa thích nghi được trong lớp có một cặp sinh đôi.
"Nếu cứ lấy lí do "Em không điều khiển được kosei của chính mình" thì không tiến xa được đâu. Ta đã nói rồi đấy, đừng bắt ta nói lại lần ba. Một khi vượt qua được rào cản nào đó, em sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Nên từ giờ hãy luyện tập nhiều vào!"
"Vâng!" Izuku được khích lệ tinh thần, đáp lại một cách chắc nịch.
"Giờ đến công việc của giáo viên chủ nhiệm nào. Xin lỗi vì đã thông báo đột ngột như thế này, nhưng..."
"!!"
"Lại có kiểm tra đột xuất nữa sao!?"
Câu nói bỏ lửng của Aizawa khiến cả lớp không hẹn mà có cùng một suy nghĩ. Cũng đúng thôi, mặc dù mới nhập học không lâu nhưng tụi cô đã gặp hết bất ngờ này đến bất ngờ khác rồi.
"... Ta cần chọn ra lớp trưởng!!"
Thầy Aizawa nói ra điều rất đỗi bình thường, nhưng lại khiến lũ học sinh lớp 1-A mừng rơn.
"Thế này mới giống trường học chứ!!" Cả lớp không hẹn mà đồng thanh.
Mọi người đồng loạt giơ tay, ai cũng muốn làm lớp trưởng, nhao nhao lên rất ồn ào. Riêng Irene thì không muốn. Nếu đây là lớp bình thường thì lớp trưởng chỉ cần làm những việc bình thường. Nhưng ở đây chắc chắn sẽ khác, vì đây là khoa anh hùng. Đây là chức vụ đến anh hùng nhanh nhất. Izuku cũng rụt rè giơ tay.
"Im lặng!"
Một giọng nói mạnh mẽ vang lên, cả lớp đang ồn ào bỗng im bặt. Tất cả hướng mắt về chủ nhân của giọng nói - Iida Tenya.
"Khi nhận chức vụ này ta phải gánh vác mọi người trên vai, đây không phải việc thích làm là được!"
Trông mặt cậu ta rất căng thẳng.
"Ta cần có sự ủng hộ và tin tưởng của mọi người. Một thủ lĩnh phải được chọn ra trên nền tảng dân chủ phản ánh quyết định của mọi người!"
"Ta phải quyết định bằng cách bỏ phiếu!" Iida nói trong khi tay cậu ta vẫn giơ thẳng.
"Đề nghị cao cả vậy!?"
"Vẫn còn quá sớm để gây dựng được lòng tin của nhau mà." Cô nàng ếch nói.
"Và mọi người sẽ chỉ bầu cho mình mà thôi." Kirishima nối tiếp.
"Chính vì vậy nên người nào kiếm được nhiều phiếu bầu sẽ là người phù hợp nhất với công việc phải không?"
"Có được không ạ, sensei!?"
"Thế nào cũng được, miễn là chọn trước hạn chót." Aizawa nói rồi chui vào trong túi ngủ con nhộng màu vàng của mình, có vẻ chẳng quan tâm gì đến chuyện này. Thầy để cho bọn trẻ toàn quyền quyết định.
Và mọi người muốn bỏ phiếu.
Irene không muốn vướng vô mấy cái rắc rối kiểu này, nên cô sẽ bầu cho người khác. Izuku muốn làm lớp trưởng nè, vậy thì bầu cho Izuku đi.
Kết quả thì mọi người ai cũng tự bầu cho bản thân, riêng Izuku có bốn phiếu bầu và Yaoyorozu có hai phiếu. Irene liếc mắt nhìn Bakugo rồi lại chột dạ liếc ra chỗ khác, có phải cậu ta biết cô bầu cho anh trai thì sẽ tẩn cô đến chết không?
"Giờ ta có Midoriya làm lớp trưởng và Yaoyorozu làm lớp phó."
Aizawa bước ra khỏi túi ngủ và chốt lại.
"Midoriya ngày càng nổi bật nhỉ?"
"Yaoyorozu cũng rất ngầu khi phân tích bài huấn luyện."
. . .
Giờ ăn trưa.
Ngày xưa Irene hay cùng Shinobu ăn cá nấu với đường và rượu gừng nên cô cũng bị ghiền món đó. Tuy nhiên trong nhà ăn không có, nên cô đành phải lấy cho mình một suất cơm cà ri. Vị anh hùng Lunch-Rush nói rằng sẽ làm cho cô món cá đó vào ngày mai, cô rất cảm kích chú ấy.
Canteen khá đông nên Irene nhắm mắt chọn bừa một chỗ.
Ăn cho xong đi là được, cô thấy thấp thoáng bóng dáng của Chii-chan ở bên ngoài.
"Úi, xin chào Todoroki-kun."
Không ngờ tới người cô cạnh khi chọn bừa một chỗ lại là cậu bạn có kosei siêu mạnh trong lớp.
Todoroki cắn một đũa mì soba lạnh, gật đầu thay cho lời chào hỏi.
Irene cũng tập trung vào bữa ăn của mình, không hiểu sao khi nhìn Todoroki cô lại cứ nghĩ đến vị Trụ cột nào đó bị ghét. Mặt hai người họ lạnh lùng y như nhau vậy.
Vừa ăn xong, thì báo động vang lên.
[Hàng rào bảo mật cấp ba đã bị xâm nhập. Mọi học sinh xin hãy khẩn trương sơ tán!]
"Báo động gì vậy?"
"Chúng ta cũng đi thôi."
Todoroki đặt đũa xuống, hướng nó nhìn lên. Irene gật đầu, cùng cậu chạy đi sơ tán. Đúng là học sinh U.A, phản ứng rất nhanh nhạy, nhưng bọn họ đang hoảng loạn, và xô đẩy nhau.
Irene giật giật khoé miệng, đông như thế này thì trời cứu được.
. . .
Cùng lúc đó, ở bên ngoài.
"Gọi All Might ra đi, ông ấy chắc chắn ở trong này!"
"Tôi bảo rồi mà, anh ta đi vắng rồi!" Present Mic nhíu mày.
"Chỉ cần nghe một câu là chúng tôi đi ngay!"
"Nghe được một câu là mấy người lại lấn tới ngay." Aizawa phản bác.
Cánh nhà báo này thực sự phiền phức, chỉ vì muốn lấy thông tin về All Might mà họ chấp nhận cả việc xâm nhập vào khuôn viên trường sao?
"Đây bắt đầu từ xâm nhập trái phép thành phạm tội rồi. Thổi bay họ đi được không?"
"Đừng, Mic. Làm như vậy sẽ chỉ có thêm hàng tá tin vịt thôi. Cứ để cho cảnh sát giải quyết." Aizawa đáp lại, trông mặt cũng chẳng vui vẻ hơn Present Mic.
Chii-chan bay bay trên trời.
Con người cũng là một lũ sinh vật phiền phức, haiz.
. . .
Đám đông xô đẩy ngày một nhiều, mặc dù cứ có lời "đừng có đẩy" liên tục vang lên, nhưng có vẻ như chẳng ai nghe thấy điều đó. Và không ai để ý đến việc ở sân trường.
"Todoroki-kun... Gần quá..."
Irene chưa bao giờ tiếp xúc quá thân mật với con trai như thế này, nếu có chắc là với Rengoku mà thôi. Nhưng anh coi cô là em gái và cô cũng coi anh là một người anh trai lớn nên hành động đó cũng được tính là hành động thân mật của anh em.
Má Irene hồng phớt một màu.
Một tiếng động lớn, và mọi người ngừng xô đẩy nhau. Irene ngước mắt nhìn lên, là Iida đang trấn an mọi người. Chà, không phải cô có ý gì nhưng nhìn cậu ta bây giờ chẳng khác gì biển thoát hiểm cả.
Sau cùng, mọi chuyện đều ổn thoả. Izuku xin từ chức và nhường chức vụ lớp trưởng lại cho Iida. Mọi người đều đồng ý chuyện đó. Trong giờ sinh hoạt lớp, mọi người đều dành lời khen cho Iida.
Riêng có một người vẫn đang chui trong túi ngủ, không hề quan tâm đến vụ bàn luận.
"Nhanh lên đi, đợi tới già mất."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip