Chương 39: Thích hay không?
"Giờ ngẫm lại, thì đúng là ác liệt thật."
"Ừm."
Todoroki, Izuku và Iida, ai cũng băng bó chân tay ngồi trên giường bệnh.
Irene là người chiến ác nhất trong trận đó nhưng cô chẳng bị thương gì nhiều nên đã tiếp tục đi tuần tra diệt quỷ cùng đồng đội rồi.
"Sau cú bộc phát cuối cùng ấy, tớ đã nghĩ việc tụi mình còn sống, đúng là phép màu." Izuku dùng tay sờ nhẹ bắp chân đang băng bó của mình, "Nhìn đi, nếu lúc đó hắn muốn giết tớ, thì chắc cũng giết được rồi."
"Ừm, hắn đã để cho chúng ta sống."
Cạch
"Hai hai~ xin chào! Các cậu tỉnh hết rồi hả?"
Irene mở cửa rồi ló đầu vào, sau đó bước hẳn vào luôn. Cô vẫn mặc đồng phục của Sát quỷ đoàn cùng với áo haori màu hồng, hông trái dắt kiếm, tay cô còn cầm theo một rổ hoa quả.
Có lẽ cô vừa mới chiến đấu xong nên trên người có vài vết thương nhỏ.
Todoroki nhìn vết cắt nông trên má cô rồi nhíu mày.
"Hể? Recchan, sao em lại có mấy vết thương như thế này!?" Izuku cuống hết cả lên, muốn đứng dậy nhưng chân đang bị thương nên không được.
"Hmm?" Irene đặt giỏ trái cây lên bàn, sau đó lấy tay định quệt vết máu trên má, "Không có gì đâu, mấy con quỷ tép riu thôi mà."
Todoroki đã kịp thời bắt lấy tay cô, "Cậu đừng làm vậy, sẽ bị nhiễm trùng."
"A... hả?" Irene ngơ ngác.
Todoroki khe khẽ thở dài, kéo tay cô ngồi lên giường bệnh, còn mình chạy đi tìm dụng cụ y tế. Vì hiện tại bọn họ đang ở bệnh viện nên không thiếu gì băng bông thuốc đỏ.
"Được rồi mà Shouto-kun, tớ tự làm được."
Dù Irene nói vậy rồi nhưng Todoroki nhất quyết không chịu, "Vết thương trên mặt thì cậu tự làm kiểu gì chứ? Ngồi im tôi làm giúp cho."
"Ừ- ừm..."
Izuku: "..." Todoroki, nếu muốn cướp em gái tớ hãy nói một tiếng. Tớ nhất định sẽ sống mái với cậu---
Todoroki có vẻ rất thành thục việc băng bó như thế này. Chẳng bù cho Irene, cái vết thương trước ngực khi chiến đấu với Hạ huyền tứ cô cũng phải mất rất nhiều thời gian để sát trùng và băng bó, lại còn băng bó rất lởm chởm nữa.
Todoroki ghé sát người lại, tỉ mỉ dán băng cá nhân trên má cô.
Irene chăm chú nhìn gương mặt được phóng đại của Todoroki, ờm... đẹp trai. Hai má cô không tự chủ mà nóng ran, còn liêm sỉ thì gào thét đòi ở lại nhưng cô không nhân nhượng ném nó đi chỗ khác.
Mẹ, thế này quá đẹp trai rồi đó...
Izuku: "..." *người ăn cơm chó x1
Iida: "..." *người ăn cơm chó x2
"Xong rồi."
"Cám... cám ơn cậu..." Irene ngượng ngùng cúi mặt.
Mặc dù chưa xác định được mình có thực sự thích Todoroki hay không, nhưng cậu ấy cứ thế này thì cô sẽ thích cậu mất thôi---
Cạch.
"Chà, tỉnh hết rồi hả các thương binh?"
Cánh cửa mở ra, lão già nhỏ tí bước vào với vị anh hùng mà Iida thực tập, cùng với một người nữa trông cao lớn hơn nhiều, ông ta mặc vest đen trông rất chỉnh tề. Nhưng mà... Đầu ông ta...?
Irene suýt thì rút kiếm ra vì cho rằng ông ta là quỷ đầu chó, nhưng may mắn cô đã suy nghĩ thông suốt lại. Nói đến thân người đầu động vật cũng có kha khá anh hùng như vậy mà ha? Như Gang Orca chẳng hạn.
"Ta muốn sạc chú mày một trận quá, nhưng chúng ta phải tiếp khách trước đã." Gran Torino nói rồi hướng mắt về phía sau, "Đây là cảnh sát trưởng sở cảnh sát Hosu, ngài Tsuragamae Kenji."
"Các cháu cứ ngồi đi, woof." Ngài cảnh sát trưởng nói khi thấy Iida, Irene và Todoroki đứng dậy, Izuku cũng muốn đứng dậy cho đỡ bất lịch sự, nhưng mấy vết thương không cho phép điều đó.
"Bốn người các cháu là những học sinh trường U.A dã đánh bại kẻ diệt anh hùng có đúng không, woof?"
"Woof?"
Dù không biết cảnh sát trưởng đích thân đến đây làm gì, nhưng Irene cũng ngồi nghe giáo huấn chung luôn. Ừm thì, cũng là nói đến việc kẻ diệt anh hữu hùng đang trong quá trình điều trị các vết thương như gãy xương và bỏng da. Nhưng những điều chú ấy nói sau đây mới là quan trọng.
Vào đầu kỉ siêu năng, vì coi trọng lãnh đạo và chuẩn mực nên cảnh sát không sử dụng kosei như "vũ khí". Sau đó nghề "anh hùng" bùng nổ và nhanh chóng lấp đầy khoảng trống ấy. Vũ lực cá nhân là một sức mạnh rất dễ để giết người. Đó vốn là một việc làm đáng bị công chúng lên án, nhưng nó lại được mọi người chấp nhận, vì những người đi trước đã tuân thủ đạo đức và luật lệ. Mặt khác, những kẻ không đủ điều kiện mà lại dám dùng kosei gây thiệt hại khi không được lực lượng bảo an cho phép thì dù đối thủ có là kẻ diệt anh hùng đi nữa, hành động của bọn nó vẫn bị coi là vi phạm nghiêm trọng về mặt pháp luật.
"Nói tóm lại, bốn người các cháu, cũng như ba anh hùng chuyên nghiệp Endeavor, Manual, Gran Torino, cả bảy người sẽ phải chịu hình phạt thích đáng."
"Xin thứ lỗi?" Irene giơ tay, "Cháu không đi thực tập, cháu là người của Sát quỷ đoàn."
"À..." Tsuragamae có vẻ khá bất ngờ, "Xin lỗi, ta không biết điều đó."
"Ta nghe nói cháu và một người khác đã đến kịp thời để cứu mọi người, bọn ta rất cảm kích."
"Vâng, không có gì ạ." Irene híp mắt, "Đó là trách nhiệm của cháu."
Mà, cô cũng đã từng nghe Oyakata-sama nói sơ qua. Hình như ở thế giới này phải tham gia cuộc thi lấy bằng anh hùng tạm thời đã, khi ấy bọn họ mới chính thức được tham gia chiến đấu như một anh hùng thật sự.
Nhưng có vẻ Todoroki không hiểu, cũng có hơi hùng hổ lên tiếng. Thật ra là do bọn họ sai trước, chưa có sự đồng ý của người lớn đã tự tiện chạy đi chiến đấu với tên tội phạm vô cùng nguy hiểm như thế. Các anh hùng còn có người suýt mất mạng, tụi nó còn sống là phép màu đấy.
Nghe tiếp thì những lời chú ấy nói cũng rất hợp lí.
Tức là, vấn đề nằm ở chỗ có nên công khai xử lí bọn họ không. Nếu công khai, thì bọn họ sẽ nhận được cơn mưa khen ngợi, nhưng lại khó tránh khỏi hình phạt cho sự vi phạm pháp luật. Còn ngược lại, nếu giữ kín sự cố không hay này, thì những vết bỏng trên người kẻ diệt anh hùng sẽ là bằng chứng biến Endeavor trở thành anh hùng duy nhất.
"May là có ít nhân chứng, nên việc vi phạm sẽ coi như chấm dứt."
Điều này cũng đồng nghĩa với việc sự quyết đoán và thành tích của bọn họ sẽ không được ai biết tới.
Còn thành tích của Irene và Rengoku thì không biết à, sắp tới Sát quỷ đoàn sẽ được công khai mà.
"Thế nào hả? Đứng ở vị trí của một người mà nói, thì ta không nhỏ nhen đến mức trừng phạt những thiếu niên đầy tiềm năng chỉ vì "sai lầm vĩ đại" này đâu." Cảnh sát trưởng bật ngón cái lên.
"Cám ơn ngài rất nhiều."
"Chỉ vì sự bất công của người lớn mà các cháu không nhận được những lời khen mà các cháu đáng được nhận." Ngài cảnh sát trưởng nói rồi cúi gập người xuống khiến ba người họ ngạc nhiên, "Nhưng ít nhất, nhân danh người chung tay gìn giữ hòa bình, thành thật cám ơn các cháu."
Và cứ như vậy, trận chiến diễn ra sau hẻm ngoài dự liệu ấy khép màn trong bí mật.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip