Chương 11. Không đồng ý

Nobita từ tủ phòng Zenitsu lôi ra 1 thùng bìa carton, bên trong nó là một cái hộp gỗ được chạm khắc hoa tử đằng trông rất xa xỉ, nhưng cũng chỉ được đựng vài ba cuốn sách cũ nát.

Có lẽ Nobita không để ý, nhưng Doraemon phát hiện chữ viết của nó y hệt như của Zenitsu.

Một Agatsuma Zenitsu có chữ viết giống Nobi Zenitsu.

Nói lại, sau khi xuất đạo Nobi Zenitsu cũng lấy nghệ danh là Agatsuma Zenitsu.

Cuốn sách như được viết trong cơn áp lực và trầm cảm của một người sẵn sàng để chết nên Nobita cũng chỉ đọc đoạn đầu và nhớ nó nói về quỷ. Cậu không chịu nổi áp lực từ nó. Mỗi câu như đượm sự đau buồn và ham muốn được đến thế giới bên kia của một kiếm sĩ mất đi tất cả.

Chờ cái chết.

Và cuối cùng chết cạnh kẻ mình chẳng ưa. Chết cạnh Uzui Tengen.

"Không thế nào!" Uzui Tengen ư? - Nobita cằn nhằn khi lướt đến đấy. Loại như Nobita thì có đọc sách bao giờ? Nó lướt vài đoạn, nhưng Doraemon thì đọc kĩ.

Không hiểu sao mỗi khi đến đoạn kể về tâm tư người kiếm sĩ sau khi ai đó ra đi Nobita lại muốn trốn tránh, như từ chối cái thực tại rằng người viết cuốn sách này có cách ăn nói y em trai mình. Vài từ cổ cổ chẳng còn dùng ở hiện đại, đôi chút đau đáu như cảm giác khi em ấy ở 1 mình vào những ngày nào ấy trong năm. Hay cả.... Cái cách nó cầu xin trong lòng y như cách cậu từng nghe em ấy khóc với mẹ.

Vì nhiều lý do, Nobi Zenitsu cũng nhận được nhiều ưu ái hơn từ bố mẹ. Chẳng hạn như đi về muộn, không cần về nhà ăn cơm hay không cần học bài ở nhà. Đó là mấy điều Nobita chẳng thể.

Căn phòng này chỉ có Doraemon hiểu được, Zenitsu đã nhận được đúng thứ mình đã trao đi. Sự ngoan ngoãn và đáng tin tưởng, những phần chân tình và cả sự tôn trọng. Bởi, cả ông và bà Nobi đều là người thương con, như cách họ chấp nhận cậu như một người con của mình, như cách họ chấp nhận Zenitsu có cuộc sống khác biệt với mọi người ở đây.

"Cậu nghĩ, chúng ta có nên về quá khứ không?" Nobita bỗng chần chừ, tay thằng bé giở lại phần đã lướt qua, ngón tay dừng lại ở cái tên Rengoku Kyoujurou.

Rengoku Kyoujurou - viêm trụ. Dũng cảm, mạnh mẽ, và hy sinh.

Người ra đi vào lúc hửng đông nắng sớm, sinh mệnh như đốm lửa tàn trong tro. Truyền đi niềm tin và hy vọng vào thế hệ tương lai. Nhưng mà, người chẳng còn nữa.

Cửa sổ mở, gió nhè nhẹ lay động những trang sách.

"Tớ hiểu cậu muốn gì, nhưng không thể đâu Nobita." mèo máy xanh lắc đầu, không thể nào "Cậu không thể thay đổi quá khứ và thực tại, cậu hiểu không? Thực tại ở đây là chuyện nhất định sẽ xảy ra, nếu anh ấy không ra đi lúc ấy anh ấy cũng sẽ phải ra đi vào lúc khác, và nếu không có cái chết của anh ấy, thế giới sẽ chạy theo 1 hướng đau khổ hơn, vận mệnh sẽ làm hại những người xung quanh anh ấy."

Anh ấy chết, hoặc vô số người khác chết, đơn giản là vậy.

"Vậy, chúng ta có thể làm gì đó mà?" Nobita toan trèo vài ngăn bàn "Vì đã biết có chuyện xảy ra nên tớ mới không thể khanh tay đứng nhìn được."

"Vậy đi-" tiếng trả lời hào hứng của Doraemon bị ngắt lại "Sao cửa tủ phòng em lại mở vậy, Nobita. Cái hộp-" tiếng nói cậu bé chậm dần "Cái hộp của em."

Sự thật chứng minh suy đoán của cậu là đúng.

Zenitsu quá quen thuộc với cuốn sách của bản thân. Vì sau khi trận chiến cuối cùng kết thúc, cậu đã rèn thói quen viết, viết để không quên những gì đã xảy ra. Và giờ đây, thói quen ấy chuyển thành viết nhật ký.

Vì nhiều lý do, cậu luôn đọc lại phần sách cũ, có chết Zenitsu cũng không quên âm thanh chúng như thế nào.

Những trang sách làm từ cây tử đằng của Ubuyashiki luôn đặc biệt hơn giấy bình thường. Và giờ này Zenitsu biết, hộc bàn của anh còn hơn thế.

Nobita chột dạ vài giây. Sau đó vô tư "Anh đã đọc nó đấy, bây giờ anh muốn đo cứu viêm trụ Rengoku! Em nghĩ em, nếu chúng ta cứu mọi người thì sẽ rất ngầu đúng không? Chúng ta sẽ được lên báo đó! Nổi tiếng!! "

Nobita nói 1 cách hào hứng, cậu chờ chuyện này lâu rồi. Nếu nối tiếng từ thời quá khứ thì không phải rất ngầu sao? Đem 1 tờ báo từ Taisho về cho mọi người xem và được tung hô là anh hùng, chưa kể mấy người bạn của cậu cũng biết chuyện cậu có cỗ máy thời gian nữa. Hoàn mỹ.

Zenitsu lúc nào cũng nghĩ quá nhiều và để ý đến xung quanh quá mức cả. Rõ ràng là bỏ qua cũng chẳng sao. Nhìn bản thân xem? Nobita luôn cảm thấy mình khổ hơn mọi người, luôn bị bố mẹ mắng, sai bảo. Bị thầy la, bị Chaien bắt nạt, Suneo khoe khoang. Đã thế Shizuka còn thích người khác hơn nữa chứ?

Chả đau khổ hơn Nobita cả.

Nhưng ai bắt mọi người đều có ý nghĩ giống cậu ta đâu?

"Em không thích chuyện này đâu." Zenitsu chau mày, trong khoảng thời gian họ giận nhau, chuyện Degisuki giúp đỡ mọi người và lên báo cũng khá nổi tiếng trong lớp.

"Quan trọng gì đâu chứ, chuyện nhỏ thôi mà, đi thôi đi thôi!"

Thái độ dửng dưng của Nobita làm Zenitsu càng trầm lặng hơn một chút.

Nobita ham chơi, cầm thứ bảo bối thú vị rồi sẽ dùng nó làm mọi thứ rối tung lên và than vãn "tại sao mọi chuyện lại như thế này chứ" chả có gì đáng cười cả. Đơn giản là cậu ta tự chuốc họa vào thân, ở vị trí người bị ảnh hưởng bởi trò của cậu ta càng chẳng vui vẻ được gì.

Nobita thì tìm lý do bao biện cho cái sai của bản thân. Cứng đầu và ngu dốt khó tả.

Zenitsu đủ trưởng thành để hiểu vì cậu quá tin tưởng nên mới thấy tiêu cực thế này. Vì cậu đã tin và hy vọng, nên không phải lỗi của ai.

Nhìn Nobita hớn hở trèo vào hộc bàn và gần như chẳng để ý đến sai lầm mình đã làm, một cảm giác lạc lõng dâng lên trong lòng.

Zenitsu còn cách nào đâu chứ, anh sẽ không xin lỗi thật lòng, và chuyện này cứ thể bỏ qua.

"Nobita à, chờ đi!" Doraemon nói to, buồn buồn bước đến, tay cẩn thận gấp lại từng quyển sách bị văng tứ tung mà xếp vào hộp. Vừa làm vừa xin lỗi.

"Gì chứ Doraemon, không nhanh lên là không kịp đâu?! À!" Cậu nhóc hớn hở chạy khỏi học bản, cầm cặp sách và thu thập mấy món đồ nhét vào trong, vấp vào những cuốn sách trên sàn mà ngã dập mặt.

"Đau... Ai để đống này ở đây không biết..."

"Xin lỗi cậu, Zenitsu. Nobita không cố ý đâu. Chỉ là cậu ấy hào hứng quá..." không phải tự nhiên câu 'trẻ con mà, coa biết gì đâu' ra đời, Doraemon thừa biết điều đó. Khi biết hiểu chúng sẽ khó tiếp thu dạy bảo, cứng đầu và ngang bướng. Tương lai hoàn toàn không có cách trị tận gốc chuyện này, chỉ là có Robot bảo mẫu, bỏ qua mâu thuẫn, chân thành và kiên nhãn hơn con người thôi.

"Tớ biết, cảm ơn cậu, Doraemon." Zenitsu nhận lấy cái hộp lại, hình hoa tử đằng luôn là cậu hoài niệm.

"Không có gì, Zenitsu này, cậu đi cùng bọn tớ đi." không phải câu hỏi, mà là 1 lời mời "Tớ nghĩ cậu sẽ muốn làm chút gì đó cho quá khứ chẳng hạn. Dù thực tại không thể thay đổi nhưng... Chúng ta có thể bù lại nuối tiếc."

Zenitsu luôn cảm thấy Doraemon biết gì đó.

Nhưng không có nghĩa là cậu ta sẽ đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip