c9
Tanjirou luyện tập và ở nhà của vị Urukodaki kia bao lâu, người của phủ chúa công tìm tới từng ấy thời gian. Chả là cậu đã kể chuyện cái đầu cho ông Urukodaki Sakonji nghe, thoạt nhìn ông ấy khi nhìn thấy nó rất bình thản nhưng vốn mồ hôi lạnh của y đã túa đầy lưng sau khi nghe xong, cựu thủy trụ khi ấy đã phải lên đường tới gặp chúa công ngay trong đêm.
Phần đầu của Padparadscha sớm đã bị mang đi vì lí do nào đó mà Kamado Tanjirou vẫn chưa biết được nhưng thầy hứa là sau khi cậu hoàn thành bài thi đầu vào thì cậu sẽ được biết về nó, thầy Sakonji rất đáng tin hơn hết là y có thể ngửi được mùi dè chừng mà thầy ấy đối với cái đầu lạ lẫm kia. Người của phủ chúa công, các kakushi được cử đến rất đều đặn mỗi tuần nhằm báo cáo và xóa dấu vết của Tanjiro, em gái cậu và cả thầy...
Có lẽ khối thạch kia có sự tình ẩn sau nó, to lớn tới mức khiến cả cựu thủy trụ lẫn vị chúa công mà y không biết mặt kia hành động cẩn thận như vậy. Thời gian này cậu luyện tập rất chăm chỉ, có lần nọ Tanjirou như bắt gặp một ai đó đã vô tình cổ vũ cho cậu người nọ có mái tóc sáng màu và đôi mắt trông rất dịu dàng, nhưng đó chưa phải tất cả. Thật sâu trong thâm tâm cậu vốn đã cảm nhận được một sự hiện diện của thứ gì đó kì lạ hơn, mỗi lần như vậy y đều có cảm giác như phần thái dương tới nửa trên đầu mình như bị thứ gì đó buốt lạnh bám lấy vậy...
Thời gian trôi qua thoạt rất nhanh, chưa gì đã hai năm trôi qua, Kamado Tanjirou cũng thành công trở thành một phần trong Sát Quỷ Đoàn, nhận nhiệm vụ và bắt đầu bước trên con đường của chính mình, cậu chưa quên chuyện khối ngọc, tuy nhiên hiện tại tình hình liên quan tới nó lại gần như bị phong tỏa nhưng, phần đầu ấy vẫn là do y đang giữ.
Chất lượng ngọc của cái đầu nọ trong vắt, có thể coi ngọc là tinh khiết nên dù chỉ là phần đầu với mái tóc dài bất thường đó thôi cũng đã nặng lắm rồi, cậu không biết phải làm sao nên đành dùng băng vải trắng quấn gọn hết lại, khi y đối diện với khuôn mặt đó thật sự không kiềm được mà lặng một hồi lâu ngắm nhìn, khuôn mặt đó thật sự đẹp, Kamado không biết phải mô tả như thế nào, chỉ có thể nói là nó rất đẹp, dù đường nét tinh xảo hơi theo hướng nữ tính nhưng nhìn lại thì vẫn có phần hơi "vô tính", chính là cái nét đẹp không kể giới tính đó, làm cậu ta cũng nhẹ nhàng hơn mỗi lần đụng vào nó.
Thế nên hiện giờ, mỗi ngày mỗi ngày Kamado đều phải cõng gần như là hai Nezuko trên lưng..., lần này nhiệm vụ của cậu cần đến Asakusa để thực hiện. Sự tình kì lạ dần xảy đến khi cậu vừa đặt chân đến đây, trước giờ chỉ có khứu giác của y là có sự nhạy bén vất thường thôi, chưa bao giờ là thính giác hay bất kể cái gì khác.
Nhưng cậu cứ nghe thấy một âm thanh nhè nhẹ thúc giục bên tai, hối thúc cậu xuống cung đường tấp nập người qua lại kia, rồi ở đó, Kamado gặp được tên chết tiệt Muzan ấy, là Kibutsuji Muzan tên ác quỷ đã thảm sát cả gia đình cậu.
Tanjirou cảm thấy như máu trong người mình cuồn cuộn, sôi trào một cách tức giận, điều đó làm cậu ta mất đi khả năng phán đoán cơ bản, y muốn rút kiếm mà lao vào cá chết lưới rách với hắn. Nhưng lại nữa, vào lúc mà cậu mất kiểm soát cả nhịp tim lẫn hơi thở thì cảm giác lạnh buốt tới tê rần da đầu mà y đã cảm nhận được suốt hai năm kể từ khi giữ khối ngọc ấy đột nhiên bùng lên, lần này nó còn lại mờ đi thị giác của cậu trong một khắc.
Sự chững lại đó, dù chỉ vài giây nhưng khiến cho Kamado bình tĩnh lại sau đó lại sững sờ khi thấy Muzan đang bế một đứa trẻ trên tay, bên cạnh là "vợ" hắn thoạt nhìn qua chính là một gia đình ba người rất bình thường làm cho cậu hoang mang một trận.
Bên này tên Chúa Quỷ cũng chẳng khá hơn là bao, hắn khựng lại khi nhìn thấy đôi bông tai Hanafuda với họa tiết mặt trời mọc kia, tay hắn siết lại thành quyền, ánh mắt khóa chặt vào đôi khuyên tai ấy mà trở nên cáu giận, hàm răng nghiến chặt tới mức khẽ vang lên tiếng ken két.
Kí ức ùa về kéo hắn ta nhớ đến việc gì đó làm sắc mặt y tệ đi trông thấy, hắn rủa thầm. Rằng cái tên chết tiệt đầu đỏ ấy, hắn được việc tới mức cả mấy trăm năm nay một chúa quỷ như hắn cũng không thể tìm thêm dù chỉ là một mảnh ghép của anh.
Cảm nhận thấy ánh mắt của người trước mặt Tanjirou bỗng rùng mình, bỗng sau lưng cậu cách một tiếng, không hiểu sao chiếc đầu được quấn gọn vốn yên tĩnh từ trước giờ lại rớt từ trong ra ngoài. Nhưng bên này Muzan vì khó chịu mà đã sớm rời đi, trong cái khắc ấy, hắn lại tiếp tục bỏ lỡ người mình đang tìm một lần nữa.
Cậu giật mình, luống cuống ngồi xuống nhặt khối ngọc ấy lên, cầm trên tay mà không kịp cất vào trở lại thì đã có biến cố ấp đến ngay, chả hiểu trong phố đông người thế này lại lộ ra một con quỷ đang mất kiểm soát. Sự việc diễn ra rất nhanh, y còn chưa định thần được việc gì thì một hương hoa bát ngàn đã xộc vào mũi cậu.
Thật nhanh, cậu ta đã gặp được Tamayo cùng con quỷ đi cùng cô ấy - Yushirou, lần lượt các sự kiện đều diễn ra một cách bất ngờ, đặc biệt là ánh mặt kiêng dè của Tamayo dành cho chiếc đầu mà cậu cầm trên tay.
Kamado Tanjirou dắt theo em gái mình mà đi cùng hai con quỷ kia vào một kết giới, chính là nơi ấn trốn của họ, lúc ngồi xuống ổn định cậu mới phát hiện phần tóc của cái đầu vốn không biết từ lúc nào đã bung ra khỏi lớp vải, nhìn Tamayo, y ngửi được một sự thấp thỏm lo lắng sâu thẳm trong đó. Cậu hỏi dò, liệu người trước mặt có biết đến chiếc thủ cấp kì lạ này hay không.
Nói chuyện một hồi lâu Kamado mới bỗng cảm thấy sóng lưng mình không biết từ lúc nào đã đẫm mồ hôi lạnh, người phụ nữ trước mặt y dù không nói ra toàn bộ nhưng cũng đủ để cậu biết được thân phận của chiếc đầu này là gì.
Gỡ hết tấm vải ra, trước mặt Tamayo cùng Yushirou đều câm lặng một lúc, khuôn mặt này quá tinh xảo, phần tóc dù chỉ có ánh đèn vàng trong phòng rọi vào thôi nhưng lại lấp lánh đến chói mắt. Tamayo nhìn nó, trong lòng lại lạnh đi mấy phần dù không hiểu cảm xúc trong lòng mình hiện ra sao, lúc trước cô ta có thể nói là khá sợ hãi vị bảo thạch này, nhưng sau từng ấy năm cũng như những gì mà Padparadscha làm sau khi gia nhập Sát Quỷ Đoàn làm cho cảm xúc ấy từ sợ hãi mà chuyển biến thành sự tò mò cùng sự kiêng e dè về nguồn gốc của sinh vật từ thời cổ đại này.
Tanjirou không nghỉ ngơi được lâu, vì đám Hạ Huyền của Chúa Quỷ tìm đến rất nhanh cậu ta phải phối hợp cùng Yushirou rất chật vật song mới giết được chúng, những việc tiếp theo vẫn diễn ra như bình thường, tại vì tác giả hết ý tưởng để kiếm chuyện làm phiền y rồi.
Tamayo vẫn tiếp tục lẫn trốn, nhưng có vẻ cô ta cũng đã "xin" được một mẩu tóc của Padparadscha rồi, cô ta muốn nghiên cứu xem rốt cuộc anh là thứ gì?
Ngày mà Tanjirou bị bắt về phủ Ubuyashiki cũng là ngày mà sự thật về vị bảo thạch nọ hàng trăm năm trước được tiết lộ với các trụ cột, thiện ý của ngài Chúa công là muốn mọi người tìm lại mảnh cuối cùng cho y - chính là phần thân mà Chúa quỷ đang giữ.
Ngài ấy biết được việc tìm về có vẻ còn khó khăn hơn bất cứ thứ gì nhưng y vẫn sẽ cố gắng hết sức để phục hồi lại "khối bảo thạch" ấy như đúng tâm nguyện của vị kiếm sĩ lúc trước, và trước tiên, hắn đã mở hầm để gửi đôi kiếm của chủ nhân nó tới làng thợ rèn để bắt đầu phục chế chúng.
Mẹ chương này viết như văn án luôn=))) nhạt tếch, nhưng mà không sao, toi sẽ cho vài chi tiết vào nữa, nhiều chi tiết luôn ấy chứ hihi, bắt đầu từ việc những mảnh vỡ của Pad không hề yên phận như những tgian trước đó nè=)))))))))) chứ tự nhiên làm sao mà vừa gặp Muzan đầu anh ta lại rơi ra được phớ hong
thuyết âm mưu của tác giả đó hihi , cuối cùng
cảm ơn những ai đã luôn vào nhắc tui chap mới đâu, cảm ơn vì đã chờ tui=))))))) còn bộ "Chúng ta" á, tui xin lỗi nma mỗi lần viết tiếp toi cứ thấy sao sao á, tình cảm của Kongou khó miêu tả quá mấy ní ơi
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip