chương 6
Nàng mấy ngày nay đều ở nhà mẹ, hằng ngày nếu không nấu cơm, dọn dẹp cùng em trai thì cũng chơi đàn và máy vá.
Shinjurou: Tài chơi đàn của con ngày càng lên tay rồi đấy, không chừng sau này còn không có đối thủ mất.
Yufukana: Cha đề cao con quá rồi, người ta muốn chạm đến ngưỡng không ai chạm được thì đã phải khổ luyện bao năm, còn con chỉ lâu lâu luyện tập, làm sao mơ về cái ngưỡng đó được.
Shinjurou: Con lúc nào cũng khiêm tốn như vậy nhỉ?
Nàng chỉ mỉm cười mà không đáp lại câu bông đùa của cha. Ngón tay lả lướt qua những sợi dây đàn koto căng mà gảy vài tiếng bâng quơ.
"Tạch"
Sợi dây đàn dứt khiến đầu ngón tay của nàng rỉ máu đỏ.
Yufukana: Dây đàn đứt, gương sáng vỡ...
Trong đầu nàng xuất hiện câu nói đó mà thuận miệng thốt thành lời. Dây đàn dứt, gương sáng vỡ báo hiệu cho điềm cực xui sắp đến, nàng không biết đây có phải là điểm báo trước hay là không, tất cả đều mông lung.
Shinjurou: Con có sao không? Mà còn nói gì vậy? Cha nghe không rõ.
Yufukana: Không có gì đâu cha ạ, chắc là dây đàn đã lâu không được thay mới nên bị đứt thôi. Chuyện này chẳng phải là chuyện đáng lo ngại đâu cha.
Tuy miệng nói là thế nhưng thân tâm nàng không như vậy, nó giống như một tảng đá đang đè nặng lên nó vậy, thật bức bối và khó chịu.
Nàng ngồi thẫn thờ bên hiên nhà mà nhìn ngắm mặt trăng khuyết sáng rực giữa bầu trời đêm, những con quạ đen hoang bay loạn xạ trên bầu trời giống như đang tìm kiếm một thứ gì vậy.
Senjurou: Chị? Chị không ngủ được sao? Hay em lấy tinh dầu xoa bóp với nhỏ khăn đặt dưới gối cho chị nhé?
Senjurou thấy nàng như vậy cứ tưởng nàng mất ngủ nên lên tiếng giúp đỡ.
Yufukana: Không cần đâu Senjurou, có lẽ là vì trưa nay chị ngủ hơi nhiều nên bây giờ chưa buồn ngủ thôi. Mà sao em vẫn chưa ngủ vậy?
Senjurou: Vâng, em cũng chưa thấy buồn ngủ nên chưa ngủ ạ, em ngắm trăng với chị được không?
Yufukana: Được chứ, mau lại đây nào.
Nàng vỗ tay xuống nền, em ấy cũng hiểu ý mà lại ngồi.
Senjurou: Em nghe cha bảo dây đàn của chị bị đứt rồi, để ngày mai em và mấy anh chị ẩn sĩ xuống thị trấn mua đồ rồi cũng thuận mua cho chị bộ dây mới luôn nhé?
Yufukana: Vậy chị cảm ơn em trước nhé.
Senjurou: Không có gì đâu ạ, chị rất thích chơi đàn mà. Khi dây đàn được thay mới thì chị đàn cho em nghe nhé?
Yufukana: Được chứ, lúc đó chị sẽ đàn cho em nghe.
Màn đêm tăm tối đã qua đi mà thay vào đó là bầu trời xanh quanh đãng. Sau khi ăn sáng xong, cha đã xuống nhà vài người bạn của mình chơi, Senjurou và Hatsuyuki ngồi chơi bên hiên nhà, còn nàng thì ra sau vườn cắt lấy ít hoa mà cắm cho thơm nhà.
Tất cả cây hoa trong vườn đều phát triển tốt nhưng bụi hoa cúc đỏ đang héo úa và lụi tàn.
Yufukana: Hoa cúc sao...
Mấy cây hoa đó là chính tay anh Kyoujurou trồng vào mùa xuân năm nay, nếu không có anh ở nhà thì Senjurou cũng chăm sóc nó rất tốt, hà cớ sao lại lụi tàn đến mức này.
"Hoa lụi thì người cũng lụi theo hoa."
Câu văn ngắn ngủi ấy xuất hiện trong đầu nàng, chẳng lẽ anh Kyoujurou đã xảy ra chuyện gì không lành.
Lưng nàng lạnh buốt, mái tóc đen cũng đổ ra những ngọt nước nhỏ, tay nàng thả lỏng khiến chiếc kéo đang cầm trên tay rơi lạch cạch.
Yufukana: Không, anh ấy là một trụ cột, anh ấy sẽ không gặp điều xui rủi đâu...
Nàng tự trấn an lại bản thân, nhặt lại chiếc kéo mà cắt vài nhánh hoa rồi trở lại nhà. Nàng đặt một bình hoa mẫu đơn đỏ bên cạnh bàn thờ của mẹ mà chấp tay.
Yufukana: Mẹ, mong mẹ ở trên cao phù hộ cho anh và mọi người có cuộc sống thuận buồm xuôi gió.
Nàng ngồi ngoài hiên, bàn tay vuốt nhẹ chiếc bụng đã nhô ra. Làn gió thổi qua những cây phong trong vườn khiến vài lá úa vàng rơi xuống sân nhà, nó rất đẹp cũng rất buồn...
Senjurou: Chị ơi, chị bế Hatsuyuki giùm em nhé, có vài người đến nhà ta nói chuyện.
Senjurou bế đứa trẻ trên tay với khuôn mặt có phần u sầu và lo lắng.
Yufukana: Có chuyện gì vậy Senjurou, có cần chị ra tiếp khách không?
Nàng bế con mà gặn hỏi thằng bé.
Senjurou: ... Không cần đâu chị, chuyện này em giải quyết được mà.
Lòng nàng bán tính bán nghi mà nghe thằng bé nói vậy thì cũng cho thôi.
Nhưng chỉ ngồi được một lúc thì lòng nàng không yên nổi, nàng giao con cho Yuriona trông chừng rồi đến phòng khách xem chuyện.
Nàng đứng ngoài cửa thì nghe thấy bên trong phát ra câu mà nàng không muốn nghe nhất.
"Chúng tôi rất lấy làm tiếc cho ngài Viên trụ Rengoku Kyoujurou"
Nàng kéo cánh cửa ra thì thấy Senjurou đang nói chuyện với hai ẩn sĩ và... Anh trai nàng, người anh yêu quý của nàng đang nằm nhắm mắt bình thản trong chiếc quan tài gỗ trắng.
Senjurou: Chị!
Ẩn sĩ: Xà trụ phu nhân!
Senjurou chạy lại đỡ lấy nàng, nàng không tin chuyện này là thật. Người anh mới vài ngày trước đang nói chuyện vui đùa với nàng sao giờ lại thành ra như này rồi.
Yufukana: Chuyện này...
Senjurou: Chuyện này là thật, anh Kyoujurou đã chiến đấu với Hạ huyền nhất Emmu và Thượng huyền tam Akaza để bảo vệ 200 hành khách và rồi... Hi sinh.
Thằng bé nói cho nàng biết chuyện, nàng lảo đảo lại gần bên chiếc quan tài.
Anh nàng đang nằm yên trong đấy với khuôn miệng cong nhẹ, giống như anh ấy đang cười vì mình đã bảo vệ được mọi người và trở về nhà vậy.
Yufukana: Anh ơi...
Nàng chạm tay vào má anh thì thấy nó lạnh băng giống như mẹ của cả hai vào năm ấy vậy.
Mắt nàng tối sầm đi, tại nàng nghe thấy tiếng ồn ào rồi lại thôi.
Lúc nàng mở mắt ra thì thấy trần nhà trắng xoá, mùi thuốc khử trùng trong không khí và bên cạnh là người chồng của mình với khuôn mặt lộ lắng.
Obanai: Nàng tỉnh rồi, may mắn thay nàng chỉ ngất đó sốc còn sức khỏe không có vấn đề gì nghiêm trọng.
Yufukana: Um...
Ánh mắt nàng như bị tước đi ánh sáng mà thẫn thờ trả lời. Tâm hồn nàng mấy bữa nay đều như tờ giấy trắng mỏng manh và tin về anh trai nàng đã xé nát tờ giấy ấy rồi đưa nàng xuống vực sâu.
Obanai: Chuyện của anh Kyoujurou... Nàng đứng quá đau buồn.
Ánh mắt chàng đượm buồn nhưng cũng không bộc lộ ra bên ngoài quá nhiều, bởi vì bây giờ chàng chính là bức tường vững chắc cho nàng dựa vào, nếu bây giờ nó cũng đổ vỡ thì mọi chuyện sẽ tồi tệ biết bao.
Nàng ở nhà mẹ cùng cha và Senjurou tổ chức đám tang cho anh. Người đến người đi nhiều vô số kể nhưng ai vô cùng thấy thương cho đứa con gái duy nhất của nhà Rengoku.
Ai vô cùng thấy cô ấy ngồi bên cạnh chồng mình với khuôn mặt vô hồn, không nói, không khóc mà chỉ ngồi đấy giống như một con búp bê tuyệt đẹp được các nghệ nhân điêu khắc đặt ở đó vậy.
Nàng cứ thẫn thờ chắc cũng được hai tuần rồi, con quạ Kasugai của anh -Kamame không chọn cách bay lượn tự do trên bầu trời mà chọn ở bên cạnh cô đến cuối đời.
Nàng vẫn phải ăn để nuôi thai nhưng âm thanh nàng phát ra ngày càng ít đi.
Senjurou: Chị, có người muốn gặp chị, chị có muốn gặp không?
Nàng tựa lưng bên cánh cửa, ánh mắt hướng ra những cây phong trong phủ mà trả lời.
Yufukana: Um.
Lúc sau, có một cậu bé có mái tóc đỏ, mặc đồng phục tiêu chuẩn của sát quỷ đoàn và khoác thêm chiếc áo haori xanh đen hoạ tiết bàn cờ bước vào.
...: Em chào chị, em là Kamado Tanjiro, là một trong những người đã thực hiện chúng nhiệm vụ cuối cùng của cố Viên trụ. Trước khi nhắm mắt anh ấy đã nhờ em gửi thứ này cho chị.
Cậu bé đó lấy ra một chiếc hộp gỗ được đóng gói cẩn trong chiếc khăn đỏ. Nàng mở ra thì thấy bên trong đó là một chiếc khăn quàng làm bằng lụa đỏ có hoạ tiết hoa mẫu đơn nở.
"Lúc về anh sẽ mua cho Yufukana một cái vậy."
Đúng rồi, trước lúc đi anh đã hứa sẽ mua về cho nàng một chiếc khăn lụa nhưng khăn đây rồi còn người ở đâu.
Tanjiro: Anh ấy còn nhờ em gửi lời cho chị, "không có anh bảo vệ em nữa nhưng vẫn còn chồng của em và cha, em đừng đau buồn mà hãy mạnh mẽ sống tiếp quãng đời đầy rực rỡ của mình như hoa mẫu đơn nở rộ trong nắng vàng". Nguyên văn là như vậy ạ.
Khóe mắt nàng rơi ra những giọt lệ dài, sau cái chết ấy thì đây là lần đầu tiên nàng khóc. Nàng khóc lớn như một đứa trẻ lạc mẹ, cậu bé ấy thấy vậy thì lại bên vỗ về nàng lại làm nàng khóc to hơn vì nó giống lúc mẹ mất. Anh nàng cũng ở bên vỗ về như vậy.
Hoa lụi thì người cũng lụi theo hoa
Dây đàn dứt rồi khó mà nối lại
Lụa về nhưng người lại không về
Buồn làm sao, đau làm sao
Hoa cúc đỏ cũng đã tàn
Làm sao mà sống lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip