12.
Đã hơn một tháng kể từ ngày t/b đi thực hiện nhiệm vụ ở phố Kansai. Điều này làm cho Phong Trụ dấy lên nhiều sự lo lắng trong lòng.
Shinazugawa ghé qua Điệp phủ trong lúc đi làm nhiệm vụ về. Anh tìm đến Shinobu. Sau một hồi trò chuyện, cô mới biết được, t/b đi làm nhiệm vụ. Mặt mài cô tái lại, mặt dù biết sức của em mình như thế nào nhưng lỡ gặp phải Thượng Huyền thì coi như con bé sẽ gặp nguy hiểm.
Tanjirou thấy Trùng trụ trông có vẻ lo lắng nên hỏi han.
" Chị, bộ có chuyện gì sao ? "
" À không có gì đâu. "
" Theo em thì em nghe thấy được sự lo lắng của chị đó. "
" Em cũng ngửi được mùi của sự lo lắng phát ra từ người của chị. "
" Chị đang lo lắng cho t/b thôi. "
" Con nhỏ nấu cơm nấm ngon hết sẩy đó hả . "
" Con bé đi làm nhiệm vụ ở phố Kansai. Và khu phố đó được các trụ cột xác định là quỷ Thượng Huyền đang ở đó "
" Cái gì, quỷ thượng huyền sao ?! "
" Vậy là t/b đang gặp nguy hiểm."
" Mấy đứa nên ở đây đi "
" Mấy đứa biết rõ quỷ thượng huyền sức mạnh ra sao rồi mà "
" Em không sợ, dù cho có chết, cũng phải chết thật oanh dũng. "
" Thật hào nhoáng quá đi "
" á "
" Cha nội này đâu ra zậy "
" Đây là Âm Trụ. "
" Ta đi được chưa Shinobu, Shinazugawa đi trước rồi "
" Đi thôi "
" Mang 3 đứa nhóc này theo luôn, dù gì chúng cũng có ích. "
" Mấy đứa vào lấy đồ đi rồi chúng ta lên đường. "
***
Chớp mắt một cái, nàng đã bị hắn giam giữ hơn một tháng trời. Nhưng cũng không hẳn khổ sở, ngược lại giống như nàng đang được ở trên ngai vàng vậy.
Mỗi ngày, Douma sẽ bày trò chọc nàng, những trò đùa không quá mức nhưng lại khá buồn cười, hắn cũng có rất nhiều chuyện để nói, nói không biết mệt và không bao giờ trùng lặp. Mới đầu nàng còn chống cự, muốn trốn thoát, nhưng sau vài lần bị hắn tóm được và phải lãnh hậu quả thì nàng cũng đã từ bỏ ý định đó.
"Chết tiệt ! Rốt cuộc đường thoát ra ở đâu cơ chứ ?"
Nàng nhớ cổng vào, nhưng không hiểu sao bây giờ nó lại biến mất, không giống trong ký ức của nàng nữa. Thế là bèn ghé vào một con hẻm, dựa lưng vào tường mà thở. Tự dưng, một dòng điện chạy dọc sống lưng khiến nàng theo bản năng quay sang nhìn vào sâu trong hẻm.
Có người ở trong đó.
"Ôi chào, sao hôm nay bé thỏ lại trốn ra được đến tận đây nhỉ ?"
Hắn khoanh tay đứng trong con hẻm nhỏ, không có ánh sáng, chỉ có mấy áng đèn vàng từ phố rọi vào nhưng không thể tới chỗ hắn đang đứng. Tuy vậy nhưng nàng vẫn thấy rõ đôi mắt rực rỡ của hắn cùng với cái nhíu mày đầy khó chịu kia.
Douma cười, hắn bước ra khỏi bóng tối, nhanh như chớp đã nhấc bổng nàng lên đem về. Thế là kết quả cả tối đấy bị hắn ôm mãi không buông, cũng từ hôm đó mọi ngóc ngách đều bị khóa kín.
Vậy là, nàng không bỏ trốn nữa. Đúng hơn là âm thầm lên một kế hoạch khác.
Lại một ngày thường lệ ở Dinh Thự của Douma. Hắn đang luống cuống không biết làm gì vì người trước mặt đang khóc. Tại sự là như này.
"Thỏ con ơi ! Em đâu rồi ?"
Douma mở cửa phòng sau khi từ Vô Hạn Thành trở về. Trái ngược với điều hắn mong đợi, căn phòng hoàn toàn im lìm chẳng có ai đáp lại. Điều đó khiến hắn rất không vui.
"Ôi cha, lại bỏ trốn nữa rồi. Không ngoan tí nào cả."
Hắn cười. Dù sao thì Dinh Thự cũng không dễ dàng thoát ra kể từ lần đó. Vả lại mùi hương vẫn còn trong không khí, hắn chắc chắn nàng vẫn chưa chạy xa được. Nhưng Douma dĩ nhiên cũng không thoải mái gì.
"Thỏ con ơi.."
Tiếng gọi của hắn vọng khắp hành lang, lần theo mùi, hắn sớm đã đoán được nàng đang ở dưới tủ nhỏ góc cầu thang ở dưới lầu rồi.
/Két../
Quả đúng như hắn dự đoán, cô công chúa tinh nghịch này đang ngồi im thin thít ở đây này. Nhìn cái bộ dạng bất ngờ và sững sờ với đôi mắt tròn ấy, làm hắn suýt quên mất rằng mình đang giận.
"Giận em thật đấy nha. Ta buồn lắm khi không thấy em đó."
Nói rồi hắn đưa hai tay bế xổng nàng lên.
"Em tốt nhất là nên nghĩ cách dỗ dành ta trước khi ta thật sự sẽ nổi nóng đi."
Hắn cười, sau đó bế nàng về phòng.
Băng qua mấy dãy hành lang, nàng bị hắn làm cho ngộp thở. Hình như tức giận thật rồi nên suốt chặng trở về phòng, hắn chẳng nói chẳng rằng. Khi bước vào. Cửa bị hắn đóng mạnh đến nỗi, nàng ngỡ đâu nó đã rớt ra rồi. Hắn không thả nàng xuống mà lại để nàng ngồi vào lòng mình trên sofa, ung dung nghịch tóc nàng.
"Ta nên làm gì em đây nhỉ ?"
Đôi mắt ấy ánh lên sự tức giận rõ mồn một. Hắn nâng cầm nàng lên. Vừa hay, nàng ấm ức mà rơi nước mắt, hắn bất ngờ. Hoảng rồi hoảng rồi, khóc rồi. Hắn tay chân lúng cúng không biết làm gì.
"Ơ nè, ta có làm gì em đâu. Đừng khóc nữa, ngoan nín đi."
"Ngươi định cướp mất nụ hôn đầu của ta."
Thôi xong Douma rồi, bây giờ sao đây. Hắn chưa bao giờ dỗ dành một ai cả.
"Đừng khóc nữa, ta xin lỗi. "
"Không cần."
"Đừng khóc nữa. Ta dẫn em đi dạo phố."
"Ngoan, ta thương."
"Ai cần ngươi thương ta."
Vừa dứt câu nói, hắn liền nhéo cái eo của nàng. Không quá đau nhưng đủ để nàng cảm nhận được sự tức giận của hắn.
" ... "
" Như vậy có phải tốt hơn không "
Lại nữa, hắn lại cười, nàng tự hỏi cái tên này có điên không chứ. Suốt ngày cứ cười, nhìn nàng là cười, làm cái quái gì cũng gì. Nói rồi hắn chỉ lên bàn.
"Mới mua đấy, thử đi."
Nàng nhíu mày nhưng vẫn làm theo lời hắn. Đem bộ đồ vào phòng tắm thay. Lúc trở ra lại phát hiện tên đó đang chống cằm cười trông khá đê tiện.
*Tên điên, ta mà tìm lại được cây kiếm, ta sẽ xé ngươi thành trăm mảnh.*
Nàng đã thề với lòng là sẽ giết hắn nếu như nàng có thể.
" Chàa~~xinh đẹp của taa. Em có biết là em đẹp đến mức nào không hả ?"
"Biết chứ, ta đẹp như nàng tiên vậy đó."
" ... "
Trong một giây phút nào đó, Douma đã nghĩ rằng tim mình đã chọn lầm người.
" Một nàng tiên nữ xinh nhất thế gian này. "
Nàng thấy hắn im lặng, quay lại thì bắt gặp gương mặt hơi bĩu môi kia.
" Ngươi sao đấy ?"
" Em ảo tưởng sức mạnh à. "
" Không, ta biết ta đẹp rồi "
* Không ngờ trên đời này có 1 con người như thế này đấy *
" Thôi được rồi, mình đi ăn nhé, chắc em cũng đói rồi nhỉ ?"
" Ngươi định dẫn ta đi ăn thịt người à "
" Làm gì có, ta ăn cái gì mà chẳng được. Em quên mất ta là Thượng Huyền à. Lại còn là Thượng Nhị đó nha. "
" Vẫn là quỷ đó thôi "
" .... "
Lần này thì tới hắn cứng họng.
Hắn dẫn nàng ra phố. Ở đây, ban đêm cứ như ban ngày vậy. Thật không hổ là thành phố sáng. Hắn dẫn nàng đến một nhà hàng, ở đây đông khách phải nói là số một thành Kansai rồi. Nhưng nàng thắc mắc, làm sao mà hắn có tiền nhỉ.
"Tại vì ta nổi tiếng, đẹp như này cơ mà."
"Chắc mấy kẻ đó bị mù."
"Nhưng đó là thật, em không nghe lầm đâu, và em đang ngồi với người nổi tiếng nhất thành này đó."
"Cái quái gì vậy trời..?"
Vừa dứt câu thì nàng thấy rất nhiều người chụp ảnh cả hai bằng máy ảnh. Thôi kiểu này thế nào bọn báo lá cải cũng sẽ có đầy chuyên đề để tung lên cho xem.
"Em muốn ăn món gì ?"
"Có gì ăn đó, đừng thịt người là được."
Douma gọi món cho nàng.
"Biết thế thà ăn đồ vặt còn hơn."
"Em sao vậy ?"
"Ngày nào ngươi cũng cho ta ăn hết chỗ này đến chỗ khác, phát ngán rồi."
"Hay là.. "
"Hứ-!!"
Có vẻ hôm nay thượng nhị cứng họng hơi nhiều nhỉ. Hắn cũng biết rằng, con thỏ trước mặt đang nổi đoá, cáu giận nên chỉ biết im lặng thôi...
Kiếp này mà hó hé chắc chầu ông bà luôn.
*Đường đường chính chính là Thượng Huyền Nhị Quỷ mà lại phải hạ mình vì một con người, chắc mình phải suy tính lại mới được *
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip